Sát Thần Ký

Hồi 66 : Mở Ra Thần Lực

Lúc này hắn và Du Tuyết Sang không khác gì đèn khô dầu, thực lực không bằng một thành lúc toàn thịnh, nếu tiếp tục bị tấn công thì chỉ có một con đường chết !

Nhưng lúc này Địa Tâm Viêm Long Tích chẳng khá hơn là bao, long lân trên người gần như vỡ nát, máu thịt trộn lẫn, khí tức còn không bằng một gã Thất Tinh Võ Quân, không ngừng gầm lên từng tiếng không cam lòng cùng phẫn hận.

Đột nhiên nó gào lên một tiếng đầy dã tính, huyết nhục trên thân bốc cháy, khí tức đang yếu dần lập tức bùng phát trở lại, nháy mắt liền trở lại Võ Vương Cảnh cấp bậc, uy áp khủng khiếp một lần nữa làm người ta phải hoảng sợ !

Tử Thiên trợn suýt rớt tròng mắt, lúc này ngay cả một kích của Võ Hoàng yếu nhất thôi cũng đủ làm hắn vạn kiếp bất phục rồi, bây giờ là Võ Vương . . . vậy hắn làm sao mà sống ?

Địa Tâm Viêm Long Tích hai mắt nhuốm máu, long thủ mang theo lực đạo muốn đánh nát thiên địa đánh xuyên qua hư không với một tốc độ khó tin lao thẳng tới chỗ Tử Thiên và Du Tuyết Sang.

Ngay sau đó, khí tức của Địa Tâm Viêm Long Tích nhanh chóng yếu đi, gần như hoàn toàn biến mất, thậm chí còn yếu hơn cả một gã Võ Chuyển !

Địa Tâm Viêm Long Tích liều mạng thiêu đốt tinh huyết bản mạng, dốc toàn lực đánh ra một kích có 7 thành lực lượng, tất cả chỉ vì muốn cướp đoạt Thanh Liên Đài.

Tử Thiên da đầu tê dại, một kích này ngay cả Vương Long cũng không dám nói là sẽ đỡ được, hắn lấy cái gì để chống lại đây ?

Một cỗ nguy hiểm chưa từng có chạy thẳng vào tâm can của hắn, Đại Phạm Kim Cương Công toàn lực vận chuyển, toàn thân hắn như hóa thành kim cương chi thể, kim quang bao phủ khắp người giống như một lớp giáp vững chắc nhất.

Hai tay hắn liều mạng kết ấn, từng ấn từng ấn như sơn thái không thể lay chuyển hiện ra, miệng khẽ quát :

- Thanh Dương Hộ Thuẫn Quyết !

- Vương Tử Thiên ! Ngươi . . . ngươi lại muốn làm gì . . . Á !

Một tấm cự khiên màu xanh nhạt nhanh chóng hiện ra trong tay hắn, tiện tay đem Du Tuyết Sang kéo luôn vào ngực mình, cũng chẳng để ý tới nét mắt giận dữ của nữ tử bên cạnh, đem cự khiên che hết thân hình hai người.

Du Tuyết Sang cảm thấy cực kỳ ủy khuất, ở chung với tên nam nhân này nàng hầu như bị chiếm hết tiện nghi, bình thường ngay cả đến gần nàng bắt chuyện cũng không tên nào làm được, còn tên trước mặt thì thậm chí còn đụng chạm da thịt với nàng, đây là đạo lý gì ?

Cơ thể hắn lạnh như băng, lồng ngực rắn chắc không hiểu sao lại làm nàng nổi lên cảm giác ấm áp nhu nhược, chỉ muốn dựa vào mặc hắn che chở tất cả . . .

Tử Thiên nào có tâm tư phong hoa tuyết nguyệt, đem Thanh Dương Thuẫn chắn trước người, gồng mình muốn chống cỡ một kích cuối cùng của Địa Tâm Viêm Long Tích.

- Ầm !

Long thủ với uy lực không gì cản nổi dễ dàng đánh nát Thanh Dương Thuẫn, Tử Thiên cũng liệu trước điều này, đem thân thể mình chắn ở phía trước, liền bị đánh bay ra ngoài cả trăm trượng, máu tươi từ các lỗ chân lông trào ra, khí huyết toàn thân chấn động đến muốn ngất đi, nhục thân suýt nữa là sụp đổ.

Du Tuyết Sang mặc dù được hắn ôm trong người nhưng vẫn cảm thấy chấn động mãnh liệt, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng hoảng sợ, nàng chỉ là chịu một chút trùng kích nhỏ mà đã như vậy, hắn làm sao có thể chống đỡ được đây ?

- Tử Thiên ! Ngươi mau bỏ ta ra !

Nàng kịch liệt dãy dụa, nếu cứ thế này không ai sống sót được, không bằng tách ra liền có thể không làm vướng chân hắn.

- Câm miệng !

Tử Thiên giọng khàn khàn quát lên, cánh tay hơi dùng lực ôm chặt ngọc thể mềm mại trong ngực, liều mạng bỏ chạy ra ngoài.

Long thủ bị cản lại chốc lát rồi lập tức đánh đuổi tới phía sau, uy lực có chút yếu đi nhưng bằng tình trạng của Tử Thiên hiện giờ nếu bị đánh trúng chỉ sợ dù có Thái Dương thần thể cũng không chịu nổi mà tan xương nát thịt.

- Thật phải chết ở đây sao ?

Tử Thiên cười thảm, trong lòng lần đầu có chút tuyệt vọng, chênh lệch thực lực quá lớn, nhục thân hắn có cường hoành hơn của vô ích thôi . . .

Đột nhiên cơ thể tràn ra kim quang chói mắt, ánh sáng lan rộng tới mức làm cả động phủ gần như hóa thành một mảnh ánh sáng.

Kim quang này khác hẳn với Đại Phạm Kim Cương Công hào quang nhu hòa ổn định, mà lại vô cùng uy nghiêm lạnh giá cùng một loại sát khí hủy diệt vạn vật, thần cản giết thần phật cản giết phật, giống như một vị tu la vương giả đứng trên đỉnh cao võ đạo, vạn người không ai địch nổi.

Du Tuyết Sang ngẩn người, lúc này Tử Thiên trở nên rất xa lạ, mang theo một loại khí chất duy ngã độc tôn bễ nghễ thiên hạ vô cùng cuốn hút , hai mắt lại là một mảnh vô cảm có chút khát máu, kim quang trong mắt phản phất hiện ra uy nghiêm của một vị bá vương giơ tay liền có thể huỷ diệt cả thiên địa.

Thái Dương Vương huyết mạch, không biết từ khi thiên địa khai sinh tới bây giờ có thể có mấy người có được, nhưng tất cả đều là những tu la hai tay nhuốm máu, từng giết qua không biết bao nhiêu sinh mạng, từng hủy diệt không biết bao nhiêu vùng đất, chính là tồn tại vô địch một trong dưới vòm trời này.

Tử Thiên thần trí chìm vào từng dòng ý niệm không tên đang truyền vào não bộ, đột nhiên hắn ngưng trệ, hai mắt nhìn qua một vùng trong thể nội, nơi đó có một biển máu đầy kim quang, mà kỳ lạ hơn chính là, trên mặt biển có viết chữ.

- Sát Thần Lực - Thái Dương Vương huyết mạch bí pháp, mở ra thần lực, giới hạn 50 tức, liền có thể đề tang sức mạnh thể chất cùng thực lực lên gấp 5 lần !

- Ầm !

Tử Thiên vừa đọc xong khẩu quyết, đột nhiên huyết hà bạo phát, hóa thành một cỗ lực lượng truyền khắp cơ thể, kim quang khắp người đại thịnh, khí tức trong cơ thể tăng vọt, trực tiếp liền sánh ngang Tam Tinh Võ Ngân !

Huyết mạch trong cơ thể hắn cũng từ màu đỏ chuyển sang màu vàng nhạt, rồi bất chợt trở nên sôi trào, một lớp thần giáp kim sắc mang tính hủy diệt không thể phá hủy liền từ từ ngưng tụ trên cánh tay phải của hắn, thế mà một lần nữa khiến thực lực của hắn tăng vọt, mặc dù vẫn không thể sánh với Địa Tâm Viêm Long Tích nhưng cũng không đến mức chỉ như con kiến so con voi như trước.

Trước nguy hiểm sinh tử, ngay cả Thái Dương Vương huyết mạch đang ngủ say cũng bị cưỡng ép tạm thời thức tỉnh một phần, cho Tử Thiên một cơ hội để đảo nghịch tình thế.

Nhưng Du Tuyết Sang bên cạnh lại lập tức nhận ra cánh tay của hắn nhanh như chớp liền chảy ra vô số tia máu.

Rõ ràng dù thân thể của hắn rất cường hoành nhưng vẫn quá yếu để chịu nổi lực trùng kích của Thái Dương Vương huyết máu đang hiển hóa, tuy chỉ là một phần rất nhỏ không hoàn thiện nhưng vẫn quá miễn cưỡng với hắn.

Nhưng lúc này hắn không thể quản được nhiều như vậy, hai mắt nổi lên vô số tơ máu, một quyền được thần giáp bảo hộ mạnh mẽ đánh ra, miệng khẽ quát theo bản năng :

- Đại Nhật Thái Dương Quyền !

Một quyền đánh ra, một ít kinh mạch trên cánh tay của hắn cũng đồng thời vỡ ra do áp lực quá lớn, cánh tay gần như hóa thành một bãi máu thịt không rõ hình thù.

Thần quyền mạnh mẽ va chạm với long thủ, trên một thân kim quang liền nhanh chóng nứt ra rồi sụp đổ, nhưng long thủ cũng bị đánh cho bay ngược trở lại, không cách gì tiến tiếp được.

- Ầm !

Hai cỗ lực lượng hùng mạnh mang theo dư ba đủ để làm một gã Võ Quân phải phun máu trong nháy mắt liền khếch đại, tàn phá động phủ không còn hình dáng, cảnh tượng không khác gì thiên địa băng liệt !

- Phốc !

Tử Thiên sắc mặt không còn huyết sắc, kim giáp trên tay phải cũng tan vỡ, phun ra một ngụm máu tươi nhiều vô kể, gần như rút cạn một nửa tinh huyết trong người hắn, kim huyết trong thể nội dần ảm đạm rồi trở về xích huyết như nguyên bản, toàn thân hắn và Du Tuyết Sang bị dư lực đánh bay cả trăm trượng, toàn thân lực lượng biến mất, thần trí cũng trở nên mơ hồ.

Hai người thực lực chỉ là Võ Linh lại đứng ngay cạnh tràng công kích của Võ Vương Cường Giả, chưa tan xương nát thịt đã là phúc tám đời rồi, nhưng khí lực toàn thân cũng tan biến không còn chút nào, ý thức đồng dạng cũng rời bỏ mà đi, để mặc cơ thể bị dư ba kình lực đánh bay ra ngoài...