Sát Thần Ký

Hồi 56 : Chiến Giáp So Đấu

Chỉ là một cái mai rùa mà thôi ! Xem ta như thế nào đập nát nó ! Tử Thiên hít sâu một hơi khẩu chân khí, toàn thân xương cốt vang lên những tiếng răng rắc giòn tan, thủ ấn nhanh chóng biến đổi, thanh quang rực rỡ tràn ra, một cái long thủ khổng lồ lập tức được hình thành, mang theo từng tiếng long gào phẫn nộ.

Thanh Long Thiên Tọa Ấn !

Chưởng ấn khổng lồ chậm rãi đưa ra nhưng mang theo một áp lực khủng khiếp làm Đằng Lệ cũng phải lạnh cả gáy . . .

Nụ cười trên mặt Đằng Lệ đã sớm đông cứng lại, thay vào đó là một sự kinh hãi đang điên cuồng tràn lên trong đôi mắt, lúc này y quả thật có chút không tin tưởng rằng Bạch Cốt Giáp mà trước đây y cho rằng không ai có thực lực dưới y phá vỡ được có thể chịu đựng một cái long chưởng này.

- Đáng chết ! Lão tử liều mạng với ngươi ! Dù sao Đằng Lệ cũng là Võ Ngân cường giả, tuy lâm vào hiểm cảnh nhưng vẫn hít sâu một hơi, hai mắt lộ ra vẻ tàn độc, tay nắm chặt xích thương bắt ấn quyết, tạo ra vô số ký tự hai màu đỏ trắng kỳ dị từ mi tâm dung nhập vào pháp bảo, toàn thân cốt giáp của y bỗng nhiên tan chảy, hình thành nên từng giọt chất lỏng màu trắng chảy vào chiến thương, một nửa lại tiếp tục hình thành nên một lớp giáp hai màu đỏ trắng, khí tức cuồng bạo trên người Đằng Lệ cũng theo đó mà tăng lên không ngừng, thoáng cái đã tiếp cận Tứ Tinh Võ Ngân cảnh giới.

- Chậc chậc ! Không nghĩ tới tên kia lại có ngày bị ép tới mức phải dùng tới thủ đoạn liều mạng này nha ! Trung niên mỹ phụ đang kịch liệt giao thủ với Du Tuyết Sang cũng khẽ biến sắc trước biến hóa của Đằng Lệ, có chút mỉa mai nói.

- Tên kia rốt cuộc đã làm cái gì ? Sao khí tức lại tăng mạnh lên như vậy ? Tiêu Quyết nhân lúc đám người kia đang thất thần liền tranh thủ lấy lại hơi sức, có chút chua xót quay sang hỏi Tuấn Khải.

- Là thủ đoạn bảo mệnh của đệ tử Luyện Cốt Đường, thiêu đốt cốt giáp hóa thành lực lượng, tuy trong nhất thời có thể đem thực lực từ chỗ suy yếu quay về mức cơ bản hoặc đột ngột tăng mạnh, nhưng sau đó sẽ nhanh chóng suy yếu, tạo thành tổn thương cực lớn, cốt giáp theo đó cũng sẽ triệt để bị đem phế đi, thậm chí xương cốt trong cơ thể cũng có quy cơ bị hòa tan ! Tuấn Khải trầm giọng đáp, hai mắt đầy lo lắng nhìn Tử Thiên.

Lúc này bọn hắn có thể đảo ngược tình thế hay không hoàn toàn là dựa vào Tử Thiên, nếu hắn thắng còn tốt còn nếu không thì tuy bọn họ vẫn có thủ đoạn bảo mệnh nhưng khó có thể tiếp tục tiến tiếp . . .

- Khốn kiếp, đợi đến khi hạ được tiểu tử này xong, nhất định phải cho hắn sống không bằng chết mới thôi ! Đằng Lệ có chút đau lòng nhìn lên bộ cốt giáp đang không ngừng biến dạng mà cực kỳ phẫn nộ nói thầm, đây chính là một bộ nhục cốt nguyên vẹn của Võ Ngân Đỉnh Phong Cường Giả a, năm xưa phải khó khăn lắm hắn mới có được từ tay trưởng giáo, trước giờ luôn quý trọng như mạng sống, nay tự nhiên phải chính tay hủy đi thật là muốn làm người ta phát điên a . . .

Tử Thiên đồng tử cũng thu nhỏ nhìn Đằng Lệ đang phát điên bên dưới, hai mắt cuối cùng lộ ra vẻ cương quyết, một long chưởng khổng lồ liền giáng xuống, hôm nay dù là thế nào cũng đã không thể thu tay lại được nữa !

- Bạch Cốt Huyết Ma Thương ! Hai mắt Đằng Lệ cũng lộ ra vẻ điên cuồng chưa từng có, lập tức không ngần ngại dùng tới đấu kỹ mạnh nhất của mình, xích thương mang theo huyết quang đỏ rực trong nháy trở nên khổng lồ, cứng rắn va chạm với Thanh Long Chưởng !

Hai vật thể khổng lồ va chạm tạo nên từng đợt sóng năng lượng xung kích làm cự thạch xung quanh không chịu nổi mà phải tan nát, cả một khoảng đất vốn nham nhở thạch đá nay lập tức bị san phẳng.

- Oành ! Oành ! Oành !

Thanh Long Chưởng cùng xích thương điên cuồng mà công kích lẫn nhau, tạo thành một cảnh tưởng kinh hoàng làm người xem phải lạnh sống lưng vì mức độ phá hoại của nó . . .

- Đáng chết ! Vẫn thiếu một chút lực lượng, Tử Thiên đấu kỹ tuy cường đại nhưng tu vi đấu khí lại quá yếu, không đủ để duy trì ! Du Tuyết Sang nhìn hai người đang giao thủ mà nhíu chặt chân mày lẩm bẩm, vì nàng thấy Thanh Long Chưởng dường như đã có dấu hiệu bị chấn áp . . .

Nghe lời này của nàng xong, không chỉ Tiêu Quyết, Lữ Dương phải nở nụ cười khổ mà ngay cả bốn người bọn trung niên mỹ phụ cũng sắc mặt cổ quái nhìn nàng chằm chằm như gặp quỷ . . .

Một Bát Tinh Võ Linh đấu với một kẻ sắp tiếp cận Tứ Tinh Võ Ngân mà chỉ chịu đôi chút lép vế như vậy, ngươi còn muốn như thế nào nữa ?

Tuấn Khải trong tay hiện lên một mảnh thạch phù, nếu quả thực Tử Thiên bại trận thì họ cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn cuối cùng rời khỏi đây ngay tức khắc.

Lữ Dương hết nhìn cặp mắt rồi đến thạch phù trong tay y, trong lòng khẽ mắng một tiếng vô sỉ, rõ ràng là tên kia không hề để ý tới sống chết của Tử Thiên mà chỉ chăm chăm tình cách thoát thân, nói gì thì cũng tại Tuấn Khải mà cả nhóm mới lâm vào hoàn cảnh như vậy, hành động này quả thật khiến anh hùng thiên hạ phải phỉ nhổ.

Do dự một chút, Lữ Dương cũng cắn răng lấy ra một cái huyết sắc nhẫn chỉ đỏ như máu, hắn đã nợ Tử Thiên không ít nhân tình, vì vậy nếu Tử Thiên gặp bất cứ nguy hiểm nào thì Lữ Dương sẽ không ngần ngại ra tay giúp đỡ.

- Ha ha ! Kết thúc rồi ! Đằng Lệ khuôn mặt trắng xanh hiện lên vẻ mừng như điên, cười đắc ý nói lớn.

Tử Thiên vẻ mặt âm trầm đến cực độ nhìn Thanh Long Chưởng đang dần bị đẩy lùi, hai mắt vẻ kiên định không hề suy chuyển, hai tay lần nữa kết ấn, không do dự cắn mạnh đầu lưỡi, phun một ngụm máu tươi lên Thanh Long Cổ Kiếm, thét lớn :

Thanh Long Cổ Kiếm – Huyết Tế !

- Thanh Long Thiên Tọa Ấn - Chấn Áp Vạn Vật !

Hắn cũng đã triệt để đánh cược, cưỡng ép đem một phần lực lượng của Thiên Cấp Pháp Bảo triệt để bạo phát trong thời gian ngắn, ý muốn một kích kích sát !

Thanh Long Cổ Kiếm tiếp nhận huyết tế lập tức sáng bừng lên, mà Thanh Long Chưởng vốn đang lép vế lúc này cũng đột nhiên trở nên khổng lồ vô hạn, gần như đã chiếm gần hết diện tích của cả thạch động, trên càng lúc càng xuất hiện thêm từng lớp long vảy màu xanh dày đặc cứng rắn không thể phá hủy.

Bạch Cốt Huyết Ma Thương vốn đang chiếm thượng phong nay bỗng trở nên cực kỳ nhỏ bé cự long chưởng khổng lồ như che phủ cả thiên địa, nhanh chóng giống như con kiến bị thái sơn đè xuống không thể phản kháng.

Cái gì ? Sắc mặt Đằng Lệ cắt không còn một hột máu, có chút không thể tin nhìn long thủ đang giáng xuống mà trong lòng cực kỳ hoảng sợ, muốn bỏ chạy nhưng cả thân hình không thể cử động chút nào dưới áp lực khai thiên phạt địa kia.

Khốn kiếp ! Muốn giết ta cũng phải lấy mạng ngươi ra bồi thường ! Hai mắt Đằng Lệ đầy tia máu, lộ ra vẻ điên cuồng cực điểm, hai tay điều khiển xích thương khổng lồ tránh giao chiến với long thủ, chọn một khe hở mà lướt qua nhắm thẳng Tử Thiên đâm tới.

Nguy rồi ! Tên này muốn liều mạng ! Tiêu Quyết sắc mặt đại biến, Đằng Lệ biết rõ đấu không lại Tử Thiên nên dở trò đồng quy vu tận, nếu Tử Thiên né xích thương thì Đằng Lệ lập tức có cơ hội chạy trốn, còn nếu Tử Thiên đứng im chịu trận thì chắc chắn là sẽ có hai cái tử thi nằm lại đây.

Tử Thiên hai mắt âm trầm nhìn xích thương đang đánh tới, lộ ra một chút do dự, cuối cùng vẫn cắn răng đứng im tại chỗ không nhúc nhích, tiếp tục huy động long chưởng đánh xuống.

Tên điên này ! Huynh không muốn sống nữa hay sao ? Lữ Dương thấy cử động của hắn thì không khỏi kinh hãi, lập tức tế ngự pháp bảo lao tới định kéo hắn đi ra.

Hừ ! Trước mặt lão tử mà dám ra tay động thủ, lá gan của ngươi cũng không nhỏ a ! Chung Do hừ lạnh một tiếng, thân hình lao ra chắn trước mặt Lữ Dương mà cản hắn lại.

Thực lòng thì lúc này Chung Do cũng đang hoang mang không kém, trước giờ đánh chết y cũng không tin một ngày Đằng Lệ ngạo mạn lãnh khốc lại lâm vào hoàn cảnh thê thảm tới mức phải lấy mạng ra đánh cược thế này, mà kẻ gây ra toàn bộ việc này lại chỉ là một con kiến Bát Tinh Võ Linh.

Đồ ăn hại ! Thạch Sơn đang điên cuồng giao thủ với Hỏa Yêu Khôi mà tròng mắt muốn rơi xuống đất, không nhịn được chửi một tiếng, đùa gì thế, một cái Võ Ngân cảnh như thế nào lại bị tiểu tử Võ Linh cấp khiến thuyền lật trong mương thế này ? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì chỉ sợ cả làm anh hùng thiên hạ phải cười tới rụng răng mất, lúc đó mặt mũi của Luyện Cốt Đường phải để đi đâu a ?

Cho dù là tên khốn Đằng Lệ đó hôm nay có thể thoát chết thì Thạch Sơn thề chỉ mong hắn tìm đường tự sát đi cho rộng đất . . .

Tiêu Quyết vành mắt đỏ bừng, Tử Thiên là huynh đệ tốt của hắn, nếu để hắn chết ở đây thì cho dù bắt Tiêu Quyết phải trả giá thế nào cũng phải ngăn lại, lúc này hắn lập tức liếc nhìn Du Tuyết Sang tay đang nắm chặt Bạch Dương Kính, một tấm thạch phù cũng hiện lên trong tay, chuẩn bị bóp nát.

Oành ! Đáng tiếc sự việc quả thật diễn biến quá nhanh khiến không một người nào hai bên có thể kịp thời ra tay cứu viện, ngay lúc này Thanh Long Chưởng cùng Xích Chiến Thương cùng lúc đánh lên thân thể hai người Tử Thiên, Đằng Lệ, không khí xung quanh dường như bị chấn nổ tạo thành những trận cuồng phong mang dư ba lan rộng làm khói bụi mù mịt khắp nơi, khiến hai bên không cách nào dò xét được kết quả của trận chiến.

Tiếng hít thở của mọi người trong động càng lúc càng trở nên dồn dập hơn bao giờ hết, hai mắt trừng lớn hết cỡ cố gắng tìm ra thân ảnh của Tử Thiên cùng Đằng Lệ.

Khói bụi dần tiêu tán, để lộ hai đạo thân ảnh đang lơ lửng trên không trung . . .

- Phụt ! Đằng Lệ sắc mặt tái nhợt phun ra một ngụm máu tươi nhuộm đỏ cả vạt áo trước ngực, khí tức yếu ớt đến cực điểm, đấu khí cũng cạn đến đáy, bạch cốt giáp trên người không ngờ đã bị một chưởng đánh xuyên qua, lồng ngực dường như sụp hẳn xuống, tử khí như có như không lượn lờ quanh người, ai nhìn vào cũng sẽ hiểu sinh cơ của Đằng Lệ đã không còn . . .

Đám người Chung Do không nhịn được mà hít vào một khí lạnh, hai mắt đầy vẻ hoảng sợ, Đằng Lệ thực lực mạnh thế nào không cần nói cũng biết, ở đây e rằng cũng chỉ có mỗi Thạch Sơn là chế trụ được hắn, không ngờ nay lại có thêm một người . . .

Đằng Lệ hai mắt vô hồn nhìn cốt giáp đã vỡ vụn không còn hình dạng trên người rồi lại đưa mắt tìm kiếm thân ảnh của đối phương trong khói bụi mù mịt, miệng gầm gừ không ngừng :

- Tên điên ! Tên điên !

Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới tên tiểu ác ma kia lại điên cuồng tới như vậy, dám chơi trò cá chết rách lưới với hắn, tuy bản thân cũng hóa thành tro bụi dưới một thương của Đằng Lệ nhưng cũng lôi y chết theo cùng.

Đằng Lệ khuôn mặt hiện lên vẻ chua xót, cảm nhận lục phủ ngũ tàng đã bị long thủ khổng lồ kia đánh thành một đống thịt vụn mà tử khí xung quanh càng lúc càng đậm, nếu không phải Đằng Lệ kiệt lực kình nèn thương thể quan sát xung quanh lần cuối chỉ sợ hắn đã sớm trở thành một cái xác không hồn, nhưng cũng không thể kéo dài hơn nữa, cho dù có là cường giả Võ Tông đỉnh cao tới đây cũng vô phép làm hắn sống quá một canh giờ.

Tiêu Quyết không nhìn ra thân hình huynh đệ liền triệt để hóa đá, lệ nóng trên hai mắt trào ra, lý trí bị sát khí trùng thiên che phủ, hắn như con dã thú phát điên gầm lên :

- Súc sanh ! Hôm nay cho dù thế nào, các ngươi cũng phải đi theo bồi tiếp sư đệ của ta !

Tả thủ không chút do dự một chưởng chấn thạch phù trong tay thành bụi phấn, ngay lập tức một tòa trận pháp to lớn cổ xưa mang theo hàng trăm đạo cổ thạch hiện ra, trước ánh mắt kinh hãi của mọi người lao thẳng về phía đám người Chung Do.

- Là Cổ Thạch Sơn Nhạc Trận của Thiên Sinh Môn ! Chung Do sợ hãi hét lên, sắc mặt đầy vẻ nghiêm trọng nhìn tòa trận pháp kỳ dị đang lao tới mà trong lòng phát lạnh.

Cũng không trách được Chung Do lại hoảng sợ như vậy, vì Cổ Thạch Sơn Nhạc Trận chính là hộ kỳ đại trận của Cổ Thạch Kỳ, mà trận pháp này lại chính là Thái Thiên Chân Nhân năm xưa đi tới Cổ Thạch Kỳ nhìn thấy địa thế nơi này đặc biệt mới bế quan sáng tạo ra rồi tặng cho Cổ Thạch Kỳ, khiến cho Cổ Thạch Kỳ là kỳ hiếm hoi sau Thanh Minh Kỳ và Hỏa Diệm Kỳ có trận pháp phòng ngự của riêng mình.

- Không đúng, đây tuyệt đối không phải là Cổ Thạch Sơn Nhạc Trận chân chính ! Nhiều lắm cũng chỉ có thể là một bản sao phân thân mà thôi ! Trung niên mỹ phụ hai mắt có chút híp lại, trầm giọng nói.

Chung Do cả bọn giật mình, vội vàng định thần nhìn kỹ lần nữa, quả nhiên nhận ra có gì đó không đúng mới thầm thở phào một hơi, nếu quả thật là Cổ Thạch Sơn Nhạc Trận chân chính hiện thân, chỉ sợ bọn hắn đã sớm bị áp lực khủng bố ép cho không đứng lên được, làm gì còn thoải mái thế này, nhưng dù vậy vẻ ngưng trọng trong mắt cả bọn vẫn không hề thay đổi.

Uy lực của Cổ Thạch Sơn Nhạc Trận là không thể bàn cãi, tuy không bằng hộ giáo đại trận Lục Hợp Kính nhưng tuyệt đối đủ sức chém giết cả Võ Hoàng thậm chí Võ Vương cường giả, tuy lúc này chỉ là một cái tiểu trận phân thân do Tiêu Chính Văn mô phỏng tạo ra tặng cho Tiêu Quyết làm bảo vật hộ thân nhưng cũng không phải là thứ Huyền Hỏa Phá Hoang Trận Pháp của Tử Thiên có thể so sánh.

Trận pháp này đủ sức hạ gục Võ Ngân cường giả !

- Giết ! Tiêu Quyết sát khí ngập trời quát lớn, Cổ Thạch Sơn Nhạc Trận là chủ bài hộ thân của hắn, vốn không thể tùy tiện xuất ra, nhưng hôm nay vì sư đệ cái chết, cho dù bảo hắn lôi cả mạng ra mà thí hắn cũng được chứ đừng nói chỉ là một cái tiểu trận.

Du Tuyết Sang hai mắt cũng đầy hàn khí lạnh thấu xương nhìn đám người Chung Do đang trầm trọng nét mặt, có chút thẩn thờ nhìn sang chỗ Tử Thiên khi nãy, cười cay đắng một tiếng, ngọc thủ vung lên, Bạch Dương Kính liền xuất hiện trong tay, miệng khẽ đọc pháp quyết :

- Bạch Dương Kính - Giải Phong !

Bạch Dương Kính nhất thời như mãnh thú được phá đi xiềng xích, từ phiến kính phóng ra linh hồn hóa thành một đạo hào quang tứ hợp chụp lấy đám người Chung Do, áp lực kinh khủng làm bọn hắn cũng phải biến sắc kinh hãi.

- Lạc Ấn - Thiêu Đốt ! Du Tuyết Sang vẫn không dừng lại, hai tay bắt quyết, lạnh lùng niệm chú, Bạch Dương Kính trong tay lần nữa phóng ra vô số đạo văn tự phức tạp, trực tiếp hóa thành từng giọt chất lỏng màu trắng sữa chảy vào hào quang kính, lập tức làm áp lực của đám người Chung Do tăng gấp đôi, hai tên thực lực yếu nhất không kịp thích ứng liền quỳ rạp xuống, có điều Bạch Dương Kính trong tay nàng của triệt để mất đi ánh sáng, dần dần tan thành bột vụn.

Vốn đạo lạc ấn kia do gia gia nàng để lại trong Bạch Dương Kính để phối hợp tăng sức mạnh cho nó sau khi giải phong ấn, trong lúc nhất thời có thể đem lực lượng chấn áp của pháp bảo tăng gấp đôi, cho dù là Võ Ngân đỉnh cao cường giả cũng khó lòng phá phong trong thời gian ngắn, có điều cũng sẽ triệt để đem Bạch Dương Kính hủy đi, vĩnh viễn không hồi phục lại được.

Hai đại trận cùng lúc công kích làm đám người Chung Do tê dại cả da đầu, yết hầu khô khốc run lên bần bật, móa, cái gì hai trận pháp cỡ này bạo tạc thì cho dù là Thạch Sơn cũng chỉ có thể trốn như chuột, nói gì đến bọn họ !

Thạch Sơn sợ hết hồn hết vía, tái mặt nhìn hai cái trận pháp đang đánh xuống mà mồ hôi đổ ra như tắm, hai trận pháp liên hợp cũng có thể miễn cưỡng giết chết với Cửu Tinh Võ Ngân, chiến đấu kiểu này dù là hắn cũng phải bái tạ cam phong, đám người kia mạnh nhất chỉ là Tam Tinh Võ Ngân Chung Do, căn bản là không chịu được quá năm hiệp a !

- Đáng chết ! Thiên Sinh Môn đúng là lắm của a ! Chửi thề một câu oán độc, Thạch Sơn cũng không dám chậm trễ, vội vàng bùng nổ đấu khí chuẩn bị lao sang ứng cứu, nhưng còn chưa kịp để cho y bay lên được nửa mét thì một đạo quyền kình khủng bố nóng rực từ phía sau đã ập tới, khí thế hùng mạnh làm Thạch Sơn đang nóng giận cũng phải hạ hỏa rét run cả người.

Binh !

Một quyền không chút dung tình trực tiếp đánh lên mặt Thạch Sơn còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, đem hắn một kích hung hăng đánh bay thẳng vào tường đá, hỏa diễm nóng bỏng trực tiếp thiêu cháy một bên má, làm khí huyết trong người hắn muốn bạo loạn.

Cả đám người đang giương cung bạt kiếm chuẩn bị lao vào liều mạng với nhau thấy vậy cũng phải sững sờ há hốc mồm hết nhìn Thạch Sơn đang một tay ôm má chật vật đứng dậy rồi lại nhìn sang thân ảnh đỏ rực có chút to con kia, không ai khác chính là Hỏa Yêu Khôi.

- Móa ! Thế nào lại quên mất cái thứ khôi lỗi đáng chết này a ? Thạch Sơn tức giận đến thất khiếu bốc khói, khi hắn thấy Đằng Lệ và Tử Thiên cùng đấu đến lưỡng bại cầu thương thì tâm tình đã lập tức bỏ qua Hỏa Yêu Khôi, ai ngờ cái thứ này vẫn không hề dừng lại mà còn tiếp tục công kích hắn dữ dội, hắn vì thiếu đề phòng nên mới lĩnh trọn cú đấm đó, nhưng chẳng phải một khi chủ nhân chết thì khôi lỗi cũng mất đi liên hệ mà ngừng lại sao ?

- Mà khoan . . . ? Thạch Sơn hai mắt đờ ra, ngây như phỗng đứng tại chỗ, đầu óc hầu như là có chút không đủ dùng, bằng vào kiến thức hắn như thế nào có thể nhớ nhầm, cho là mình vừa mới nghĩ ra điều điên khùng nhất thế gian mà không ngừng lẩm bẩm.

Im lặng !

Đây chính là im lặng như chết a, tất cả mọi người từ Lữ Dương đến Chung Do đang chuẩn bị xông vào liều mạng cũng như vừa nhận ra cái gì, đứng chết trân tại chỗ không sao nhúc nhích được.

- Khụ khụ ! Một tràng họ khan kéo mọi người về thực tại, từ trong làn khói bụi đang mỏng dần hiện ra một đạo thân ảnh trẻ tuổi anh tuấn chậm rãi bước ra, sắc mặt có chút nhợt nhạt kịch liệt ho khan.

Đạo thân ảnh đó không ai khác ngoài Tử Thiên, nhưng điều làm mọi người có cảm giác như mơ chính là tuy dáng vẻ hắn có chút chật vật không chịu nổi nhưng trên người lại chỉ có chút thương tích ngoài da, so với Đằng Lệ đang chuẩn bị bước vào quỷ môn quan thì không đáng nhắc tới.

Đằng Lệ tròng mắt suýt nữa là rơi bịch xuống đất, tâm tình kích động đến tẩu hỏa nhập ma, yết hầu không nhịn được lại phun ra một ngụm máu tươi.

Đám người Thạch Sơn bên dưới cũng triệt để hóa đá, đều cho là mình đang nhìn nhầm, bị một cái Bạch Cốt Huyết Ma Thương của Đằng Lệ toàn lực đánh lên thân thể thì cho dù có là Thất Tinh Võ Ngân đang ở trạng thái không phòng ngự cũng phải đứt gãy kinh mạch mà trọng thương a, còn cái kia . . .

Móa, đừng nói là trọng thương, ngay cả một vết rách dài cũng không có !

Thiên lý ở đâu a ?

Phụt !

Đằng Lệ khí tức đầy ngực, lại điên cuồng phun máu tươi, ngón tay run run chỉ vào Vương Tử Thiên, khó khăn quát lên :

- Ngươi . . . ngươi như thế nào lại không có chết a ?

Tử Thiên ánh mắt như đang ngó thằng ngốc nhìn Đằng Lệ, tay phải khẽ động, đem hắc bào trước ngực lật sang một bên, để lộ lớp giáp màu đen tuyền của Hắc Vân Chiến Giáp ra ngoài.

Mọi người lập tực giật mình hiểu ra, ngoác mồm kinh hãi tới mức đủ nhét cả quả dưa hấu vào, Chung Do có chút khó có thể tin gào lên :

- Má ơi ! Tên này dĩ nhiên lại có Tứ Phẩm Chiến Giáp, lại còn là nguyên bộ ?

Đằng Lệ ngốc trệ, thực sự có một lại xúc động muốn tát cho mình mấy cái, bà nội nó, đối phương mặc Tứ Phẩm Sáo Trang Chiến Giáp, cho dù là Thạch Sơn xông ra cũng chưa chắc làm gì được, hắn tự thân ra hiến mạng để làm cái khốn nạn gì a ?

Bảo khí cấp bậc này cho dù là Thất Tinh Võ Ngân Đỉnh Cao còn bó tay, nói gì chỉ là Tứ Tinh Võ Ngân như hắn ?

So với Hắc Vân Chiến Giáp thì Bạch Cốt Giáp của Đằng Lệ chỉ xứng làm phế thải a !

- Thảo nào hắn dám chịu một thương kia của Đằng Lệ, hóa ra là có bảo khí phòng thân a ! Lữ Dương cười khổ lắc đầu, thật mất cả công mình lo lắng.

Tử Thiên cũng là cực kỳ bất đắc dĩ, hắn thật cũng không muốn đem Hắc Vân Chiến Giáp ra sử dụng làm gì nhưng tình huống kia thực sự quá nguy hiểm, buộc hắn phải triệu hồi chiến giáp ngay trước khi huyết thương của Đằng Lệ đánh vào, nếu không lúc này cho dù hắn còn sống cũng thành phế nhân a !

- Đều là do ngươi quá ngu ngốc, chẳng phải lúc trước ta đã nói là không chỉ có mình người có chiến giáp sao ? Tử Thiên cười mỉa mai nói.

- Phốc !

Đằng Lệ lửa giận công tâm, thêm vào thương thể không kìm nén lại toàn lực bộc phát, máu tươi từ thất khiếu đổ ra như suối, tử khí tràn ngập, hắn tức quá ngã rầm xuống đất, trực tiếp đoạn tuyệt sinh cơ.

- Ha ha ! Tiểu tử thối, dọa chết sư huynh như ta rồi ! Tiêu Quyết mừng đến nhảy cẩng lên, không giữ thể diện lao lên đá hắn mấy cái, cười ha hả.

Tử Thiên cười khổ không đáp, hắn đây cũng là bất đắc dĩ, ai biết các ngươi lại cường hoành tới mức đem bảo vật phòng thân ra chém giết a ?..