Sát Thần Ký

Chap 46 : Quần Hùng Tụ Hội

Rốt cuộc cũng không tìm thấy pháp bảo xứng tầm, chỉ có thể trắng tay đi ra.

- Tiểu tử thối ! Mấy thứ rác rưởi đó ngươi cần làm gì, cứ đi theo Bạc Long ta chắc chắn ngươi sẽ biết được cái gì là bảo vật a ! Tiểu Long cười nói.

Tử Thiên chẳng buồn trả lời hắn, chẳng phải bây giờ ngươi đang bị phong ấn trong người ta sao, biết đâu mà chỉ ?

Cục thế đã vậy, Tử Thiên cũng chỉ có thể thở dài, thời gian không cho phép hắn tiếp tục đi tìm kiếm pháp bảo nữa, hôm nay chính là ngày tụ họp với mọi người rồi.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đây là một vùng bình nguyên rộng lớn, cây cối ngút ngàn, bình thường ít người qua lại.

Nhưng hôm nay mới nhìn sơ qua đã thấy cả trăm người là ít, trong đó không ít người có khí tức mạnh mẽ, rõ ràng sức dụ hoặc của những bảo vật ở đây là quá lớn.

Trên bầu trời, Tử Thiên cũng ngạc nhiên với nhân lượng nhân mã chỗ này, thân hình hóa thành một đạo hắc ảnh lao xuống mặt đất.

- Tiểu tử thối, cuối cùng tới rồi à !

Vừa hạ thân xuống đất, bên tai đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, Tử Thiên trên mặt hiện ra vài nét vui mừng, quay lại nói :

- Tiêu Quyết ?

Một thân thanh y nam tử tuấn tú hiện ra trước mặt hắn, Đồ Sư kiếm đeo xiên xiên bên vai, không phải là Tiêu Quyết thì còn ai ?

Bên cạnh Tiêu Quyết còn có một nam tử nét mặt hòa nhã và một nữ tử tuyệt mỹ lạnh lùng đứng gần, nhìn hắn gật đầu chào có vẻ gượng ép.

- Chậc chậc, nửa năm thôi mà huynh đã đạt tới Nhất Tinh Võ Linh rồi nhỉ ? Tử Thiên ánh mắt liếc qua khí tức người huynh đệ duy nhất ở tông phái, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một nét cười hoan hỉ.

- Hắc hắc, ta và Tuấn sư huynh đều gặp kỳ ngộ nên thực lực với đại tăng như vậy, may mắn mà thôi ! Tiêu Quyết cười xòa, vỗ vai Tử Thiên, trong lòng đối với người huynh đệ này khi gặp lại rất là kích động.

- Bất quá . . . hình như Du sư tỷ tăng tiến còn kinh người hơn a ? Tử Thiên nhìn nữ tử băng thanh ngọc khiết trước mặt, khẽ cười thâm ý nói.

Du Tuyết Sang có chút giật mình, hàng lông mi dài rung lên, y phục trắng như tuyết nương theo gió bay nhẹ nhàng, dáng vẻ như tiên nữ hạ phàm, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Tử Thiên, khuôn mặt trắng như tuyết khẽ lộ ra một tia xích sắc, hồi lâu gật đầu nói :

- Ta tìm được một khu tàn tích của Võ Vương, may mắn nhận được truyền thừa và đan dược của ông ta nên đột phá tới Tứ Tinh Võ Linh !

Lời nói của nàng chậm rãi lạnh lùng mà làm cho đám người Tiêu Quyết phẫn uất muốn tự sát ! Bọn hắn cực khổ chém giết để đoạt được kỳ bảo mới có thể tiếp cận cảnh giới đạt tới Nhất Tinh, Nhị Tinh Võ Linh, còn Du Tuyết Sang thì một mạch bỏ xa bọn hắn nhảy tới Tứ Tinh, quả thực làm người ta nản lòng muốn chết a !

- Ha ha, những vị bằng hữu đây không biết có phải là người của Thiên Sinh Môn hay không ? Trong khi hai con hàng kia còn đang ủ rũ thì bỗng có hai thân ảnh mặc áo cà sa, còn có hai người một nam một nữ dáng vẻ cao ngạo, từ trong đám đông bước ra, vị tăng nhân đi đầu cất giọng niềm nở hỏi.

- Ha ha, Phương Kiến huynh, chưa gì đã quên tại hạ rồi sao ? Tuấn Khải cười đầy thành ý, chắp tay nói, có vẻ đã từng gặp vị tăng nhân này.

Vị cao tăng trẻ tuổi đi trước khuôn mặt đầy vẻ hiền từ, cười thân thiện đáp, cùng Tuấn Khải trò chuyện một chút rồi đưa mắt nhìn ba người Tử Thiên, ánh mắt ông ta quét tới Tử Thiên thì dừng lại, có chút ngạc nhiên và khó hiểu được che dấu rất kỹ, rồi cùng vị tăng nhân còn lại vui vẻ chào hỏi , còn hai người kia thì chỉ gật đầu không nói gì, coi như là lời chào rồi.

Tiêu Quyết thấy vậy cũng hơi biến sắc, rõ ràng không vừa ý với thái độ của hai người này, nhưng vì ở chỗ đông người không tiện gây chuyện, chỉ hầm hực làm thinh.

Tử Thiên đối với thái độ của hai người kia cũng không lấy gì làm bất mãn, chỉ liếc qua kiểm tra thực lực của họ một chút rồi quay đi, vẻ thiên hạ loạn không liên quan, đưa mắt nhìn xung quanh không để ý tới họ nữa.

Theo cảm nhận của hắn thì nam tử mặc xích bào anh tuấn kia có thực lực rất mạnh mẽ, dường như đạt tới Ngũ Tinh Võ Linh, còn nữ tử mỹ lệ thì là một Tam Tinh Võ Linh, đội hình như vậy quả là thực không kém.

Nhưng quan trọng hơn cả là hai vị tăng nhân kia, người đi đầu có vẻ đã sắp đạt tới Lục Tinh, người còn lại cũng là Tam Tinh Võ Linh Đỉnh, lực lượng hai tông phái này mạnh như vậy, nếu hôm nay hắn không có mặt thì e rằng thực lực của hai bên sẽ có chút chênh lệch.

Qua lời giới thiệu thì hai vị tăng nhân kia là người của Kim Dương Tự tên là Phương Kiến và Phương Tín, còn hai người còn lại tên là Liễu Thanh và Yến Hồi, đệ tử tâm đắc của Hồ Vân Cốc Chủ.

- Phương Kiến cùng Phương Tín sư huynh đều đến vì di tích à ? Tuấn Khải hỏi vấn đề chính.

- Phương Trượng bảo chúng ta đạo hạnh còn non kém, ý cho hai ta ra ngoài tu luyện, nhân có tin tức về khu di tích này nên tiện đường ghé thăm, không ngờ lại gặp các vị ! Vị tăng nhân tên là Phương Tín giải thích.

- Cũng là tình cờ thôi ! Bất quá lát nữa vào trong nếu gặp trở ngại gì thì hy vọng chúng ta có thể liên thủ cùng nhau đoạt ít bảo vật a ! Tuấn Khải chắp tay nói, ý muốn lôi kéo một đồng minh mạnh mẽ về phía mình.

- Ha ha, tiểu tăng thực lực không có bao nhiêu, chỉ sợ làm vướng chân các vị ! Nhưng nếu Tuấn Khải sư huynh đã có lời thì chúng ta cũng chỉ có thể không tự lượng sức mà tiếp nhận a ! Phương Kiến cười đáp lễ, xem ra cũng đã chấp nhận.

Tử Thiên không có cái hứng thú nghe họ tán dóc, ngón tay búng cái nạp giới đầy đan dược, khẽ hỏi Tiểu Long nãy giờ vẫn quan sát tình hình bên ngoài :

- Tiểu Long, có gì đặc biệt không ?

- Hừm . . . theo ta đoán thì khoảng một canh giờ nữa phong ấn mới bị tháo bỏ ! Chuyến đi này chúng ta chỉ cần tìm yêu linh ( linh hồn yêu thú đã chết, hoặc từ pháp bảo ngưng tụ thành, được các cao thủ săn lùng để luyện hóa thành đấu khí hoặc dung hợp vào pháp bảo, cũng được coi là món hàng khá quý giá ) cho ta thôn phệ, pháp bảo cho ngươi, Hoàng Cực Tâm và Thanh Liên Đài, mấy thứ khác không cần quan tâm ! Tiểu Long hờ hững đáp.

- Ngươi thôn phệ yêu linh làm gì ? Tử Thiên cau mày hỏi.

- Thực lực ta bây giờ quá yếu, phải cắn nuốt một ít yêu linh để hồi phục phần nào thực lực, chứ nếu cứ tu luyện rồi ngủ luân hồi thì đến mùa quýt nào mới xong ? Tiểu Long có chút ảo não đáp.

- Được rồi ! Tử Thiên không do dự gật đầu, dù sao Tiểu Long đã giúp hắn rất nhiều rồi, ra tay đền đáp một chút cũng có sao ?

- Phàm nhân ! Ngươi . . . chắc là muốn đi chung họ chứ ? Tiểu Long lưỡng lự một chút rồi hỏi một cách miễn cưỡng.

- Gì ? Tử Thiên cau mày khó hiểu.

- Hầy, nói thật, lát nữa tốt nhất là ngươi nên đi một mình đi ! Đừng có nghĩ bọn người kia mang danh là chính đạo thì không có vì tham niệm mà ra tay ám toán huynh đệ của mình ! Ta thấy trừ cái tên Tiêu Quyết ra thì không có ai là đáng tin đâu ! Tiểu Long lạnh lùng nói.

Tử Thiên nét mặt không chút biểu tình, hồi lâu mới nhàn nhạt đáp :

- Không cần ngươi nói ta cũng biết !

- Hả ? Tiểu Long tròn mắt ngạc nhiên.

- Chính đạo hay ma giáo thì cũng chỉ có một việc là chém giết lẫn nhau mà thôi ! Tử Thiên hờ hững nói một câu coi như là lời giải thích.

Tiểu Long ánh mắt sáng bạc nhìn hắn, rồi thở dài cười khổ, lắc đầu im bặt.

Lúc đó, người từ nãy giờ bị gạt ra khỏi câu chuyện là Liễu Thanh sắc mặt cực kỳ khó coi, đợi hai người kia khách khí xong thì liền cất giọng mỉa mai nói :

- Tuấn sư huynh, Thiên Sinh Môn tự xưng là lãnh tụ chính đạo, cao thủ nhiều như lá mùa thu, sao hôm nay vừa thấy, hình như là không như lời đồn nhỉ ?

Nghe xong, ba người bọn Tuấn Khải đều biến sắc mặt, ở đây trừ Tử Thiên ra thì ai cũng được sư môn coi như trân bảo, nhất thời ai cũng có ngạo khí cực cao, thực lực trong chúng đệ tử đời sau đều thuộc vào lớp thiên tài, nay bị coi thường như vậy, làm sao không khỏi nổi giận.

Có điều Tiêu Quyết và Tuấn Khải chỉ có thể cúi đầu xám xịt, biết thời gian tu luyện của mình ngắn hơn nên thực lực kém xa Liễu Thanh, nhất thời đưa mắt nhìn Du Tuyết Sang với vẻ cầu cứu, thực tình mà nói thì ở đây cũng chỉ có nàng với Bạch Minh Thần Kiếm là tạo được áp lực với hai người kia.

Chuyện này liên quan đến thể diện của sư môn, Du Tuyết Sang cũng tuyệt đối sẽ không nhún nhường, hơn nữa nàng biết, tuy thực lực của Liễu Thanh xác thực cao hơn nàng một tinh, nhưng nàng có Bạch Minh Thần Kiếm trợ lực, nếu phải giao thủ thì nàng cũng không sợ y.

Nghĩ vậy nàng liền nắm chặt trường kiếm, thần sắc mang vẻ lãnh ngạo xinh đẹp bước ra chắn trước, có điều ánh mắt lại không hề nhìn Liễu Thanh đến một cái, mà cùng với Phương Kiến đưa mắt nhìn vào thân ảnh hắc bào đứng một bên, nảy giờ vẫn chẳng có chút cảm xúc nào, nét mắt lạnh tanh cứ như một cái xác vô hồn.

Liễu Thanh thấy vậy cũng nhíu mày, quay lại liếc nhìn Tử Thiên một tí, trong lòng không khỏi ngạc nhiên vì cho dù hắn cố gắng cách nào cũng không làm sao nhìn ra được thực lực chân chính của Tử Thiên, mặc dù bề ngoài của Tử Thiên có vẻ vô hại, khí tức chỉ khoảng Thất Tinh hoặc Bát Tinh Võ Chuyển, nhưng không hiểu sao lại gây cho Liễu Thanh một cảm giác vô cùng vô tận, sâu không thấy đáy, khí tức thỉnh thoảng lại nổi lên những ba động rất nhỏ, dường như có dấu hiệu bị áp chế xuống, cố ý che dấu thực lực.

Tử Thiên cũng cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ quét tới mình, nhưng nét mặt chẳng có chút ý nghĩ là sẽ đứng ra can thiệp, vẫn ra vẻ chuyện thiên hạ chẳng liên quan đến mình, làm cả ba người kia đều cảm thấy khó hiểu.

Du Tuyết Sang nét mặt lần đầu có chút khó nhìn, răng ngọc khẽ cắn môi, trong lòng thực sự không hiểu tại sao người này lại không màng tới tình đồng đội như vậy, nàng nhìn không thấu thực lực thật sự của Tử Thiên, nhưng dự vào linh cảm thì nàng dám khẳng định rằng hắn không hề yếu hơn nàng hay Liễu Thanh, Phương Kiến, dựa vào đó theo lý thì hắn chẳng có gì phải sợ, chỉ cần ra hắn ra mặt thì cho Liễu Thanh thêm mười lá gan cũng không dám gây sự !

Phương Kiến cũng khó hiểu nhìn Tử Thiên, khuôn mặt hiền từ cũng nhăn lại, tự hỏi rốt cuộc tên này có phải là đệ tử của Thiên Sinh Môn không vậy ? Bình thường cho dù là kẻ độc ác nhất mà nhìn thấy môn phái mà mình đang tu học bị nhục thì chí ít cũng phải vì danh dự của bản thân mà tức giận, còn tên này thì mặt vẫn lạnh như băng, hoàn toàn không có chút cảm xúc gì, chỉ có đôi mắt nâu hổ phách là thỉnh thoảng lóe lên vài tia cảm xúc vô định.

Nhất thời không khí ở đây trở nên cực kỳ cổ quái, nhiều người của tông phái khác đứng từ xa có vẻ vui mừng, mong được tọa sơn quan hổ đấu.

Du Tuyết Sang thở dài trong lòng, nhưng cũng không nhìn Tử Thiên nữa vì biết hắn sẽ không đời nào giúp họ có mặt mũi, chỉ có thể dựa vào chính mình, nhìn Liễu Thanh lạnh lùng nói :

- Liễu Thanh sư huynh, hôm nay ta xin lãnh giáo tuyệt học của Hồ Vân Cốc !

Liễu Thanh nhất thời ngẫn người như hóa đá, nhìn người con gái xinh đẹp lạnh lùng trước mặt, chẳng khác gì cửu thiên tiên nữ tỏa ra một loại mị lực làm người ta phải điên đảo, trong mắt bỗng bùng cháy tham quang, hồi lâu vẫn không đáp lời.

Đối với ba cái chuyện đánh nhau rùm ben này thì Tử Thiên từ chối tham dự, nếu bọn Tiêu Quyết gặp phải nguy hiểm đến tình mạng thì có lẽ hắn sẽ động lòng ra tay cứu vớt, nhưng hắn không hơi đâu mà đi quản chuyện danh dự của Thiên Sinh Môn.

Bất quá dù sao Tiêu Quyết cũng là huynh đệ tốt của hắn, đối đãi với hắn thực sự rất tốt, không có chút gì là khinh thường, nên nếu tên Liễu Thanh có bất cứ hành động quá đáng nào với huynh đệ hắn thì Tử Thiên sẽ không ngại mà cho tên kia một trận đến má hắn cũng nhận không ra luôn.

Nhưng nói thật thì hắn cũng chẳng muốn làm cái chuyện rỗi hơi ấy, đành thở dài một tiếng, thân hình như quỷ mị xuất hiện bên Tiêu Quyết, đưa tay vỗ vai hắn, nhìn Liễu Thanh cất giọng lười biếng nói :

- Liễu Thanh sư huynh, hôm nay bọn ta chịu thua, xin hãy ngừng tay !

Nghe xong câu đó, không chỉ làm Liễu Thanh há hốc miệng kinh ngạc mà cả Du Tuyết Sang, Phương Kiến cả bọn chết đứng người, sững sờ không biết mình có phải vừa nghe lầm hay không ?

Tuy lúc này cục diện của 3 người Thiên Sinh Môn không tốt nhưng vẫn chưa đến mức thảm hại, luận về thực lực mà nói Liễu Thanh cũng không thể dễ dàng đánh bại Du Tuyết Sang, hươu chết về tay ai cũng chưa biết, đằng này tên kia lại tự hạ thấp thể diện đi cầu hòa, đầu óc hắn có bị gì không vậy ?

Tử Thiên chả thèm quan tâm tới thái độ của họ, hắn biết cho dù chuyện này đến tai chưởng giáo thì ông ta cũng chẳng có cách nào trừng phạt hắn, dù sao trong mắt người khác thì hắn chỉ chủ trương cầu hòa để khỏi làm tổn thương hòa khí, mặc dù có chút mất thể diện nhưng chẳng phải thêm bạn tốt hơn là thêm địch sao ?

- Ngươi ! Du Tuyết Sang khuôn mặt trắng như tuyết đỏ lên vì tức giận, nàng thật không thể ngờ tên này lại vô sỉ tới như vậy, chuyện này nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nói rằng Thiên Sinh Môn e sợ Hồ Vân Cốc, mặt mũi của Thiên Sinh Môn phải để đâu a ?

- Ngươi muốn thì cứ tự ra mà đánh với hắn, đừng kéo ta và Tiêu Quyết vào là được ! Ta đây sẽ tuyệt đối không nhúng tay vào ! Tử Thiên cười mỉa, khoác tay nhìn đi chỗ khác.

Du Tuyết Sang sắc mặt trầm xuống đến lạnh người, lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy phẫn uất đến thế này, nghiến răng nhìn Tử Thiên, thâm ý của hắn đã rõ, hắn ra mặt chẳng qua chỉ là không muốn người ta gây khó dễ huynh đệ của hắn, còn nàng và Tuấn Khải thì hắn chẳng quan tâm sống chết, ý muốn nói rằng họ không phải là bằng hữu của hắn !

Nàng nghĩ thế nào cũng không ra, rốt cuộc là mình và Tuấn Khải đã làm gì đắc tội với hắn mà khiến hắn có biểu hiện vô tình như vậy ?

- Ngươi dù sao cũng là đệ tử Thiên Sinh Môn, sao có thể ích kỷ như vậy ? Du Tuyết Sang răng ngọc cắn chặt, trừng mắt nhìn Tử Thiên.

- Ích kỷ ? Tử Thiên nghẹn lại, da mặt run lên rồi bật ra một tràng cười giễu cợt, nhưng ai cũng có thể nghe được vị chua chát thê lương trong tiếng cười đó, ai cũng cảm thấy có chút thiếu tự nhiên.

Du Tuyết Sang cũng thấy bất ngờ trước thái độ của hắn, nghe thấy tiếng cười đó làm nàng cũng phải lạnh người, nhưng vẫn nói tiếp :

- Ngươi được Thiên Sinh Môn nuôi dưỡng, giáo dục, đến lúc ngươi trở nên mạnh mẽ lại không ra tay giúp đỡ đồng môn, đây không phải là phản nghịch ích kỷ thì còn là gì nữa ?

Tử Thiên nghe nàng ghép tội mình mà nét mắt tràn ngập tiếu ý, nữ nhân này lạnh lùng nhưng miệng lưỡi thì thật sự là rất lợi hại, mới đó đã định chèn ép hắn rồi cơ đấy, liền cười lớn nói :

- Ăn nói sắc bén thật !

Nuôi dưỡng ? Giáo dục ? Ha ha, bọn chúng còn chưa bao giờ cho hắn một bữa ăn chứ đừng nói . . ., mọi việc để sinh tồn hắn đều phải tự lăn lộn trên núi mà sống, còn Thiên Sinh Môn ngoại trừ vì thân phận " đệ tử " mà truyền cho hắn Thái Thanh Thập Bát Công thì hắn đâu khác gì một quân hầu nô dịch ?

Hôm nay chỉ cần đảm bảo tính mạng cho bọn Tuấn Khải là hắn đã không thẹn với lòng rồi, nữ nhân kia còn dám mặt dày quở trách hắn ư ?

Thấy hắn im lặng, Du Tuyết Sang còn tưởng hắn đã lâm vào thế bí, có chút đắc ý nói tiếp :

- Ngươi hôm nay nếu tự thủ bàng quang, đảm bảo danh dự của Thiên Sinh Môn sẽ thành trò cười cho thiên hạ, còn bản thân ngươi cũng chẳng tốt lành gì đâ . . .

- Câm miệng ! Còn chưa đợi nàng nói hết câu, Tử Thiên đã gầm lên cắt lời, cặp mắt vốn bình lặng này đã tràn đầy hung sát làm người khác phải hoảng sợ.

Nãy giờ hắn cố nhịn xuống, không muốn bạo nộ trước mặt bao nhiêu người thế này, nhưng nữ nhân kia càng lúc càng quá phận, khiến hắn không thể không nổi điên lên.

- Ngươi ! Lần đầu tiên bị nam nhân đối xử như vậy, Du Tuyết Sang không khỏi nổi giận lôi đình, nàng là thiên kiêu chi nữ của Thiên Sinh Môn, đến sư phụ còn chưa lớn tiếng với nàng bao giờ, làm gì tới lượt một gã tiểu tử thực lực không rõ trách mắng.

- Nói thêm một ngu ngốc nào nữa thì đừng trách ta không khách khí ! Tử Thiên không chút nhún nhường quát, lập tức đẩy đấu khí trong người lên đến mức Ngũ Tinh Võ Linh, đem thực lực vượt trội áp xuống làm cả bọn Liễu Thanh cũng phải kinh hãi.

- Ngũ Tinh Võ Linh ? Làm sao có thể ? Cả bọn không hẹn mà thốt lên đầy kinh hãi, hiển nhiên bọn hắn thế nào cũng không nghĩ tới thanh niên nhìn có vẻ vô hại này lại có thực lực bá đạo như vậy, hơn nữa từ uy áp mà hắn tỏa ra thì bọn Liễu Thanh biết chắc là hắn không phải là một Ngũ Tinh Võ Linh thông thường, ít nhất cũng phải mạnh hơn cả Phương Tín mới có thể tạo ra sức ép làm bọn hắn hít thở không thông thế này.

Tiêu Quyết và Tuấn Khải trực tiếp há hốc mồm đến mức đủ để nhét cả quả dưa hấu vào, tròng mắt gần như muốn rớt xuống đất, có cảm giác như mình đang mộng du . . .

Rõ ràng nửa năm trước tên tiểu tử này ngay cả Võ Sư đỉnh phong còn chưa đoạt đến, lúc này như thế nào lại biến thành một cái Ngũ Tinh Võ Linh hàng thật giá thật, tốc độ này . . . bảo bọn hắn làm thế nào còn đường để sống a ?

Du Tuyết Sang hai má đã trắng nay lại càng thêm trắng, hai tay không kìm được nắm chặt hết cỡ, sự việc này quả thực đả kích lòng tự tôn của nàng nghiêm trọng.

Nhưng nàng cũng rất thức thời, biết lúc này không thể làm tới được nữa chỉ có thể im lặng căm hận nhìn hắc bào nam tử đằng đằng sát khí trước mặt.

Du Tuyết Sang đâu biết rằng Tử Thiên là người rất trọng nghĩa khí, nhưng cũng là người có oán báo oán, ngoại trừ Tiêu Quyết ra thì từ khi hắn nhập môn đến nay không ai đối xử với hắn bằng một tấm chân tình mà đều là khinh thường nhục mạ, vậy thì tại sao hắn phải ra tay cứu giúp những kẻ đó làm gì ? Nói chính xác hơn là trừ Tiêu Quyết ra thì hắn không có bất cứ hảo cảm nào với người của Thiên Sinh Môn !

Bỗng sau lưng mọi người hòa quang nổi lên rực rỡ, một cánh cửa đá bị thời gian bào mọn chầm chậm mở ra, lập tức thu hút vô số ánh mắt tham lam rực cháy.

- Động phủ mở rồi, mau xông vào !

Chẳng biết người nào hét lên, nhưng lời nói đó làm toàn trường sôi máu, lập tức dùng hết sức mạnh bay vù vào trong.

Tử Thiên lãnh đạm nhìn đám người tham lam tranh nhau bay vào, không thèm nhìn đám người Liễu Thanh đến một cái, thân hình nhanh chóng hóa thành một đạo tàn ảnh phóng về phía cửa động...