Sát Thần Ký

Hồi 32 : Cục Thế Đảo Ngược

Tử Thiên song thủ nắm chặt, la thầm một tiếng :

Hỏng bét rồi !

Một đạo thân ảnh mơ hồ như sóng điện chớp dật, hướng tới trước mặt Yêu Tục, mạnh mẽ hạ thân xuống, dù là đứng ở xa nhưng vẫn cảm nhận được sát ý nồng nạc từ đôi mắt của hắn.

Yêu Tục lúc này mừng như điên, ríu rít nói :

Cha, mau giết hết đám người kia, bất quá để tiểu cô nương xinh đẹp kia lại cho con chơi đùa !

Yên tâm, dám động đến con trai ta thì chó gà ta cũng không tha đâu !

Yêu Sơn cười khẩy gật đầu, đưa mắt đảo qua một vòng nhóm người xa đội, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên người Tử Thiên, bất giác có chút nhíu mày.

Lúc này từ Diệp Hân đến Diệp Trọng đều lộ vẻ bất lực, đem tia hi vọng cuối cùng trong mắt đặt lên người Tử Thiên, ai cũng biết chỉ có hắn là có thể khả năng đấu với lão quái vật Yêu Sơn này.

Tử Thiên lông mày kiếm cau lại, khẽ kêu khổ một tiếng, lão Yêu Sơn này quả nhiên là một Võ Chuyển Đỉnh Phong, đối với cường giả bậc này hắn cũng là có quá ít cơ hội chống lại.

Tiểu tử kia, ngươi không phải là người trong Diệp Gia, sao phải ra tay giúp một lũ phế vật thế này ? Với việc ngươi đả thương con trai ta, Yêu Sơn này không thể bỏ qua !

Giọng Yêu Sơn lạnh lẽo vang lên, sát ý nồng đậm, trong tay cũng lóe lên hào quang của pháp bảo, trừng mắt nhìn hắc bào nam tử trước mặt.

Tử Thiên lúc này cũng hiểu ý của lão nhưng vẫn do dự không quyết, cứ cho là sau khi hắn về tông môn với lão cũng có thể chạy trốn, nhưng đám người Diệp Trọng thì coi cầm chắc cái chết, còn Diệp Hân thì không cách gì thoát khỏi đôi tay bẩn thỉu của tên Yêu Tục khốn nạn kia, nhưng bây giờ hắn có muốn chống cự cũng không sao địch nổi tên Yêu Sơn này.

Long Lão biết nỗi khó xử của hắn, bèn nói :

Phàm Nhân lúc nay ngươi không phải đối thủ của hắn đâu, phải nhẫn nhục thôi !

Tử Thiên bỗng nhiên nhớ ra cái gì, vội hỏi :

Không phải ngươi có thể cho ta mượn sức mạnh sao, nếu ta đồng thời thi triển Thái Cực Thất Huyền Biến thì đối phó với tên già cũng không khó !

Long Lão thở dài, lắc đầu nói :

Vô ích thôi, bình thường thì lão bất tử kia không khác gì kiến hôi so với ta, nhưng trong lúc đấu với tiểu cô nương cầm Bạch Minh Thần Kiếm, ngươi tự nhiên nhảy vào hứng lấy đòn đánh của Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm Quyết, nếu không phải ta hiện ra cản bớt lực đạo, thì cái mạng nhỏ của ngươi đã lạc đi phương nào rồi. Nhưng vì thế mà lực lượng của ta giảm mạnh, đừng nói là tên Yêu Sơn, lúc này chỉ cần một tên Võ Sư đỉnh phong tùy tiện xông ra cũng đủ sử lý ta rồi, nói gì tới chuyện trợ lực ngươi !

Tử Thiên trong lòng chìm xuống, cười khổ đáp :

Tiến không được, lui không xong, ngươi bảo ta phải làm sao mới được đây ?

Long Lão trầm ngâm một lúc, có chút bất đắc dĩ nói :

Đành theo hắn về tông môn, rồi từ từ nghĩ cách !

Tử Thiên nghe vậy tuy không lọt tai nhưng phải cắn răng thừa nhận rằng đó là biện pháp duy nhất lúc này, nếu không e rằng hắn muốn chạy cũng khó.

Thấy Tử Thiên hồi lâu vẫn trầm tư, Diệp Trọng đành phải nghiến răng nói :

Tử Thiên huynh đệ, ta cùng mọi người hết sức cản bọn chó kia lại, cầu xin ngươi hãy đem tiểu thư chạy trốn ! Món ân tình này Diệp Gia nhất định ghi nhớ không quên !

Mọi người trong xa đội cũng nhìn hắn với vẻ van xin, mong hắn có thể mạo hiểm cứu tiểu thư một lần, còn bọn hắn chết cũng không hối hận.

Lúc này đoàn người của Yêu Minh đã rút binh khí bao vây xa đội, chỉ còn Yêu Sơn hạ lên là nhảy vào chém giết.

Đắn đo một hồi, Tử Thiên đành thở dài não nề, thu Hắc Thạch Đao trở lại nạp giới, cố làm ra vẻ tuyệt vọng, khàn khàn nói với Yêu Sơn :

Thôi được rồi, tình thế lúc này đã đảo ngược, ngươi muốn làm gì bọn ta thì làm !

Cả đám người Diệp Trọng, Diệp Hân nghe câu đó như sét đánh ngang tai, tình thần đã tuyệt vọng nay lại càng thống khổ, nhất là Diệp Hân, vành mắt nàng đỏ hoe, đầy nước, biết rằng từ nay coi như nàng từ tiểu thư của Diệp Gia lại trở thành đồ chơi trong tay tên khốn Yêu Tục này mà lòng đau thắt lại, tủi hờn không thôi.

Tuy trong lòng phẫn nộ nhưng đoàn người trong xa đội cũng không thể trách cứ Tử Thiên, hắn cũng không phải là người của Diệp Gia, gặp cảnh nguy hiểm đến tính mạng thì tất nhiên phải lo cho bản thân hắn trước, hơn nữa lão già Yêu Sơn này rất coi trọng thiên phú của hắn, tất nhiên nếu không có gì biến hóa giữa chừng sẽ không làm hại.

Yêu Sơn thấy một màn thấy này cũng ngẩn ngơ, hắn tưởng với bản tính đã biết Yêu Tục là con trai hắn mà còn dám đả thương, chắc chắn sẽ bất chấp tất cả mà liều mạng với hắn, ai dè hắn vừa nói một câu hăm dọa nhẹ đã tên gia hỏa này liền đã dơ tay xin hàng, điều này làm hắn không khỏi có chút thở phào, dù sao nếu thực sự đánh nhau, chắc hẳn cũng có đôi chút khó xơi, bèn quát :

Bắt hết bọn chúng lại !

Nhuệ khí mất hết, người trong xa đội tự nhiên cũng tan rã, đau khổ liệng vũ khí đi để mặc cho người Yêu Minh bắt giữ, Tử Thiên cũng bị một tên lính khác trói tay lại dẫn đi, mỗi người trước khi bị đưa đi đều bị phong ấn đấu khí lại để không thể chống cự.

Đoàn người đi được chừng một canh giờ thì tới tràng điện của Yêu Minh, mặc dù không so sánh được với Thiên Sinh Môn đồ sộ nhưng cũng chấp nhận được cho một tiểu môn phái thế này, Tử Thiên hơi liếc xung quanh, tuy mất đi đấu khí nhưng khả năng cảm nhận của hắn vẫn rất tinh nhuệ, thoáng cái là thấy trong này có ít nhất 3 Võ Chuyển Cường Giả mà người nào cũng mạnh hơn Yêu Tục khá nhiều, trong lòng không khỏi có chút kinh sợ.

Lúc bị đưa về một phong giam trong lòng Tử Thiên mới nhẹ nhàng thở phào một tiếng nhẹ nhõm, may mà lão gia hỏa kia không động tay giết sạch bọn hắn, lúc này coi như tạm thời có thể giữ được tính mạng, có điều hắn lại bị giam ở một phòng riêng với người của xa đội, dù sao cũng phải nhanh nghĩ cách thoát thân mới được.

Đợi tên lính canh ra ngoài, Tử Thiên mới vội hỏi Long Lão nảy giờ bên cạnh hắn :

Giờ tính sao đây ?

Long Lão hơi trầm ngâm, thở dài nói đáp :

Nếu ta không bị tổn thương, còn lâu cái phong ấn bé xíu này giam hãm được đấu khí của ngươi, bất quá cũng không phải là không có cách !

Thật sao ? Tâm thần Tử Thiên lúc này mới có chút mừng rỡ, vội hỏi dồn.

Đại Phạm Kim Cương Công của ngươi chỉ để làm cảnh thôi sao, những lúc thế này sao không sử dụng nó ? Long Lão cười châm chọc nói.

Hả ?

Tên ngu này, Đại Phạm Kim Cương Công mà ngươi tu luyện là tuyệt thế công pháp dùng để phá phong ấn, chặn nội thương, ngừa ngoại độc, ngươi có thể coi là người duy nhất sở hữu trọn bộ công pháp vào lúc này, sao không còn không sử dụng để phá phong ấn đi ?

Nghe lời Long Lão, Tử Thiên tỉnh ngộ, lập tức ngồi xếp bằng xuống đất như lão tăng nhập định, vận nội tức thử vài lần quả nhiên nhận thấy một nguồn đạo lực ấm áp cực kỳ yếu ớt vẫn sót lại trong đan điền, đúng là Đại Phạm Kim Cương Công danh bất hư truyền về việc hộ thân.

Hắn cũng không nhiều lời nữa, vận công tích tụ chân khí bão hòa trong cơ thể lẫn bên ngoài, tăng thêm lực lượng cho tia đạo lực đó, mong khai giải phong ấn càng sớm càng tốt.

Từ thời viễn cổ đến nay, những vị cao thủ tu luyện Đại Phạm Kim Cương Công tới chỗ thâm áo đa phần đều là Võ Tôn Cường Giả, đủ thấy uy lực của bộ công pháp này tới mức nào, vì ngoại lực rất khó đả thương những cường giả này nên họ được người đời ca tụng là “ Kim Cương Bất Hoại Nhân “, lúc này Tử Thiên do tu hành còn quá nông cạn nên mới bị đẩy tới tình trạng thê thảm thế này, nếu không chỉ cần hắn phất tay một cái là đập nát cái phong ấn cỏn con này ngay.

Tuy nhiên như vậy cũng không phải là không có hiểu quả, tu luyện gần một giờ, hắn cảm thấy nội tức tích tụ trong người ngày càng mạnh mẽ, bất cứ lúc nào cũng có thể phá tan phong ấn, khôi phục đấu khí, trong bụng không khỏi mừng rỡ, vội vàng lấy trong nạp giới ra vài viên tăng khí tán, bỏ vào miệng nhai như đậu phộng, lực đạo trong người càng lúc càng mạnh, tràn ra ra ngoài như hồng thủy tràn lên khỏi bờ, hung hăng nghiền nát tấm bia chắn phong ấn, toàn bộ đấu khí nhanh được giải phóng trở lại cơ thể.

Nhưng còn không chỉ dừng ở đó, ba động trong cơ thể hắn càng lúc càng dữ dội, cuồn cuộn nổi lên, lực lượng trong cơ thể như không có điểm dừng tiếp tục đập vỡ một tấm bình phong khác lớn hơn.

Thật không ngờ ! Tử Thiên mừng không kể đâu cho hết, thật không ngờ nhờ việc bị phong ấn đấu khí mà lực đạo sau khi khai giải như bị tích tụ lâu ngày phối hợp với nguồn đấu khí hắn mới dung hợp được, trực tiếp giúp hắn thăng cấp lên Tứ Tinh Võ Chuyển.

Nếu mấy lão yêu quái đang ẩn cư mà nhìn thấy cảnh này chắc sẽ tức đến hộc máu, bọn hắn cho dù thiên phú kinh khủng cỡ nào cũng không cách gì trong 2 ngày mà tăng liên tục hai tinh như thế. Đến lúc này hai đại công pháp trong người Tử Thiên mới phát huy công dụng kinh hoàng của chúng sau khi dung hợp, thêm vào một ít cơ may mà liên tục giúp hắn đột phá.

Tử Thiên sau khi tấn cấp, thực lực của hắn đương nhiên vẫn hoàn toàn vượt xa Tứ Tinh Võ Chuyển thông thường, như thế này cho dù có gặp lại tên chó Yêu Sơn kia hắn cũng không phải là không có cách chống đỡ, bất quá nếu muốn dùng thực lực này để cứu mọi người thì vẫn là chưa đủ, nhưng sau khi tấn cấp Tứ Tinh, hắn cảm thấy lực đạo trong người lúc này đã bão hòa, trong thời gian một tuần e rằng khó có biến động gì lớn, tất nhiên không thể tăng cấp vù vù như trước được nữa.

Nhưng hắn cũng là không thể không hành động, ai biết tên yêu ma dâm tà Yêu Tục kia có dở trò đồi bại gì với Diệp Hân hay không, hắn rất có hảo cảm với nữ tử hảo tâm này, đương nhiên sẽ toàn lực giúp đỡ nàng.

------------------------

Yêu Tục ngươi dám làm điều bất lợi với tiểu thư, Diệp Gia sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu !

Giọng nói khản đặc phẫn nộ của Diệp Trọng gào lên, thanh âm có chút tuyệt vọng. Trước cửa, Yêu Tục khuôn mặt đầy vẻ ham muốn nhìn Diệp Hân lúc này đã không còn sức kháng cự ở trước đám người, cất tiếng cười quái dị nói :

Diệp gia thì sao, cho dù bọn chúng có mạnh thật, nhưng các ngươi bị bắt hết ở đây làm sao chúng biết được cái gì, còn món cực phẩm kia quả thật ta không thể bỏ qua được !

Nói rồi hắn cất bước tiến tới trước mặt Diệp Hân, liếp môi vẻ thèm thuồng, đưa tay nâng chiếc cằm ngọc của nàng lên, tà hỏa trong lòng nổi lên càng lúc càng dữ dội.

Diệp Hân khóe mắt lệ tuôn ra, nghĩ đến chuyện sắp phải mất tấm thân xử nữ với tên ma giáo này nàng thật muốn cắn lưỡi mà vẫn lạc cho rồi.

Bỗng phía sau Yêu Tục nghe bình một tiếng vang dội, tiếp theo đó là một thân ảnh miệng đầm máu bắn thắng vào bức tường trước mặt, rơi bịch xuống không rõ xuống chết.

Để ta xem tên chó dám động vào họ ? Mọi người còn đang ngơ ngác không hiểu ra sao, một giọng nói lạnh lùng đã quát lên giận dữ, kéo bọn Diệp Hân, Diệp Trọng đang tuyệt vọng trở nên mừng như điên cùng hô lên :

Tử Thiên !

Yêu Tục nhìn thấy hắc bào nam tử trước mặt cũng cực kỳ hoảng sợ, hắn biết mình không phải đối thủ của Tử Thiên, tuy rằng nơi này là Yêu Minh, cao thủ trong tông môn không hẳn là không thắng được tên này nhưng nước xa không cứu được lửa gần, chỉ e Tử Thiên tiện tay chém một nhát cũng đủ cho hắn đi gặp tổ tiên rồi.

Nghĩ tới đây, Yêu Tục không khỏi lạnh xương sống, run run nói :

Tử Thiên ngươi dám động thủ với ta, cha ta sẽ không tha ch . . . A !

Y còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy lồng ngực mình như bị người ta khoét một lỗ, máu từ khóe miệng lập tức tuôn ra như suối, sinh cơ trong nháy mắt đã bị ai đó lấy mất, ngã gục xuống như một con chó chết.

Diệp Hân vừa mừng vừa sợ, khẽ lau mấy giọt lệ trên mặt, dung mạo động lòng người làm ai cũng muốn dang tay che chở, môi mấp máy nói :

Tử Thiên huynh, ân tình này Diệp Hân cả đời không quên !

Tử Thiên lúc này cũng ngỡ ngàng trước vẻ đẹp khác thường của nàng, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng biểu lộ cảm xúc như thiếu nữ bình thường, nhan sắc tuy có chút tiều tụy nhưng càng làm cho người ta cảm thấy không cưỡng lại nổi, dục hỏa trong người nổi lên muốn ôm nàng vào lòng. Trên khuôn mắt anh tuấn bất chợt hiện ra một mảng ửng đỏ, đôi mắt nâu hổ phách cũng lóe lên vài tia khác thường, phức tạp.

Tử Thiên dù sao cũng là nam nhân a, đang ở độ tuổi thanh xuân, không thể nói là không có ý tứ gì về chuyện tình cảm được !

Diệp Hân lại là mỹ nữ dung mạo tuyệt thế, lúc này trải qua kiếp nạn không khỏi mang lòng cực kỳ cảm kích hắn nên mới vô tình lộ ra vẻ mị hoặc hiếm có của nàng, nếu nam nhân bình thường mà thấy một màn thế này, chắc sẽ điên cuồng không thôi.

Tần ngần hồi lâu, Tử Thiên vội đình thần chấn chỉnh, nhìn đôi mắt sưng mọng của Diệp Hân mà thật muốn hung hăng cho mình vài cái tát, nàng thật sự chỉ có tâm ý cảm tạ mình, mà mình lại có cái ý nghĩ điên rồ ấy, thật đáng chết a ! Đem tạp niệm trong đầu xóa sạch, hắn vội cởi trói cho mọi người rồi nhanh chóng theo lối vắng chạy khỏi tông môn của Yêu Minh.

Nhưng còn chưa kịp chạy xa đã nghe một giọng quát phẫn nộ làm người ta sờn lòng vang lên như sấm động :

Vương Tử Thiên ngươi giết nhi tử của ta, Yêu Sơn ta thề băm ngươi làm trăm mảnh !

Nghe tiếng quát này ngay cả Tử Thiên cũng phải giật mình, rồi cười khổ một tiếng, sắc mặt liền trở nên âm trầm, lặng lẽ quay người lại rủa thầm :

- Âm hồn bất tán !..