Sát Thần Ký

Hồi 12 : Hắc Hoả

Sáng ngày thi đấu thứ hai, Tiêu Chính Văn nhìn lướt qua bọn đệ tử của mình : Ngô Đại Tiến, Tiêu Hồng Trang, Tiêu Quyết, Hà Tất Minh, Đỗ Chất Bình, Trương Trí, Châu Tuấn đều có hi vọng tiến sâu, chỉ có gã xú tiểu tử Vương Tử Thiên là coi như chẳng có hi vọng gì. Lão đã vắt óc suy nghĩ làm sao mà hắn có thể đánh bại Phương Chính mà mình mẩy không một vết thương, chẳng lẽ như lời hắn nói : giữa trận Phương Chính bị . . . đau bụng nên bỏ cuộc. Lão thở dài, nói với các đệ tử :

Hôm qua các con đã làm rất tốt, nhưng hôm nay đối thủ chắc chắn sẽ mạnh hơn nhiều, hãy cẩn thận, cố gắng đánh hết sức vì kỳ của chúng ta !

Mọi người “ dạ “ một tiếng rồi tản ra, đi đến chỗ thi đấu của mình, Vương Tử Thiên cũng đang định đi về phía đông nam, nơi hắn sẽ đấu với tam đệ tử Hỏa Diệm Kỳ : Ngô Sở. Bỗng Tiêu Chính Văn lãnh đạm nói :

Tử Thiên, hôm nay đối thủ của con rất mạnh, nếu muốn thì cứ bỏ cuộc đi, đừng làm xấu mặt ta !

Tử Thiên hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức sa sầm nét mặt, lãnh đạm “ dạ “ một tiếng rồi đi về phía trận đấu của hắn, hắc quang lại bắt đầu xuất hiện trên song nhãn.

Vẫn thế . . . Lúc nào cũng thế . . .

Ai cũng nghĩ . . . kẻ thua cuộc sẽ là hắn . . .

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lúc Tử Thiên đến nơi thì, Ngô Sở đã đứng trên võ đài từ khi nào, đang mỉm cười nhìn hắn. Người đến xem trận đấu này rất đông, nhưng vẫn như mọi khi chẳng có một sư huynh nào đến để theo dõi hắn thi đấu. Hắn vừa đặt chân lên võ đài, đã nghe Ngô Sở cười nói :

Vương sư đệ, xin hạ thủ lưu tình !

Lúc này, hắc quang như nuốt chửng cả song nhãn Tử Thiên, hắn lạnh lùng nói :

Không dám !

Tiếng cười ở dưới võ đài càng lúc càng vang dội, vì một trận đấu gì mà không có lấy một đệ tử nào đến xem Tử Thiên thi đấu, như thể hắn thắng hay thua cũng chẳng có gì quan trọng. Ngô Sở nghe giọng điệu của hắn cũng hơi giận, nhưng tu hành đã lâu, tính tình lại nho nhã nên vẫn tươi cười, đưa thanh tiên kiếm đang cầm trên tay lên nói :

Đây là Hoàng Dương Kiếm, trên thỉnh giáo Vương sư đệ !

Đoạn y rút kiếm khỏi vỏ, ánh sáng vàng chói mắt tỏa ra một luồng khí ấm áp, ôn hòa, nhìn là biết thanh kiếm này là một tiên kiếm không hề tầm thường chút nào, vượt xa Lục Trúc Côn của Phương Chính. Nhưng lúc này, trong lòng Tử Thiên chẳng cảm thấy gì khác ngoài sự đau khổ giá lạnh, Hắc Thạch Đao như cảm ứng tâm ý của chủ nhân, nhanh chóng tỏa ra hắc quang trùm lấy cơ thể hắn.

Nói thì dài nhưng thực ra rất nhanh, chỉ thấy Ngô Sở múa thanh tiên kiếm, kiếm khí tỏa ra không ngớt, nhắm thẳng vào Vương Tử Thiên. Tử Thiên thấy kiếm khí đối phương tiến tới ác liệt lập tức dựng vòng tròn hắc quang bảo vệ cơ thể, hai luồng chân khí va chạm dữ dội, nghe bình bình 2 tiếng, hắn bị đẩy ngược về phía sau tới 5 bước, vòng hắc quang rung động dữ dội.

Nên biết, vòng hắc quang đó vốn là kỹ năng phòng thủ căn bản của Thái Thanh Thập Bát Công của Thiên Sinh Môn mà Phong Bất Phàm đã truyền thụ cho hắn, Tử Thiên vốn đã sơ thành tầng thứ ba, lại thêm Đại Phạm Kim Cương Công hồn hậu, phối hợp với nhau tuy chưa thể nói là lô hỏa thuần thanh nhưng cũng đã tới chỗ có thể hòa hợp tạo nên một vòng chắn vững chắc, công thủ toàn diện, kết hợp cùng sức mạnh kỳ lạ của Hắc Thạch Đao, ngay cả Phương Chính khi dốc toàn lực cũng không thể làm gì nổi. Nào ngờ mới chống đỡ được 3 chiêu của Hoàng Dương Kiếm đã bị đánh lui 5 bước, làm cho chân khí Vương Tử Thiên xộn xạo, hắc quang rung động muốn vỡ, đủ biết đạo hạnh tu hành Thái Thanh Thập Bát Công của Ngô Sở rất cao, ít nhất cũng phải tới tầng thứ 4.

Tử Thiên hai mắt đầy ngưng trọng nhìn Ngô Sở, thực lực của tên này tuy không bằng Du Tuyết Sang nhưng cũng cực kỳ mạnh mẽ, Tứ Tinh Võ Sư đỉnh phong chỉ cách Ngũ Tinh một bước ngắn thôi, thực lực như vậy cũng đủ xếp vào đối tượng trọng điểm bồi dưỡng trong tông môn rồi.

Hắn nhíu mày, đang định vận công gia tăng thêm kình lực cho vòng hắc quang, bỗng thấy đan điền đau dội lên, chân khí bất ngờ không còn kiểm soát được nữa. Từ bên trong vòng hắc quang, xuất hiện một luồng xích quang truyền ra lan tỏa khắp nơi như muốn quyết trận thư hùng với hắc quang.

Thì ra nội lực của Tử Thiên vốn có tổng cộng tới 4 luồng chân khí, một là xích quang chân khí của công lực 2 đại công pháp trong người hòa quyện mà thành, hai là hắc quang chân khí của Thần Đao Hắc Thạch Đao có nguồn gốc từ thần thánh, khác xa các loại pháp bảo khác, tự tạo ra một nguồn chân khí riêng tác động đến hắn, ba là chân khí Thái Dương Vương trong huyền thoại chưa thức tỉnh và bạc quang chân khí của Bạc Long yêu thú đang bị giam cầm trong người hắn, tuy nhiên hiện tại chỉ có xích quang và hắc quang là hắn có thể sử dụng. Hắc Thạch Đao vốn là đệ nhất thần binh đặc biệt, lúc bình thường đã vô đối, nhưng sẽ chỉ phát huy công lực không giới hạn của nó khi tâm ý của chủ nhân phẫn nộ, đau khổ hay tuyệt vọng. Hắc quang đại thịnh vì sự đau khổ của Tử Thiên, nên xích quang không xuất hiện nhưng Tử Thiên lại chỉ mới khu dụng Hắc Thạch Đao chưa lâu nên chưa điều khiển nó thành thục, hắc quang chỉ là vô ý tạo ra, hắc quang và xích quang vốn chưa hòa hợp nên khi hắn vận công lực của bản thân, xích quang lập tức nổi lên tranh đấu.

Hai nguồn chân khí trái ngược lên tục công kích lẫn nhau làm Tử Thiên khó chịu khôn tả, nhưng đâu biết rằng, xích quang vốn là chân khí bình thường trong người hắn do Thái Thanh Thập Bát Công bắt nguồn từ quyển “ Càn Khôn Thánh Kinh “, Đại Phạm Kim Cương Công thuần dương, là hai vô thượng chân pháp do trời đất tạo ra mà thành, còn hắc quang vốn là năng lực của Hắc Thạch Đao được tạo ra bởi tam đại thần linh, vốn cùng nguồn gốc, chỉ là lúc này Thái Thanh Thập Bát m Kính và Đại Phạm Kim Cương Công đã ít nhiều được các cao thủ võ lâm thay đổi, nhưng chung quy cũng là đại đồng tiểu dị, Tử Thiên lại chưa biết cách điều khiển hoàn toàn những vô thượng công pháp này, nên uy lực bị giảm sút rất nhiều.

Vương Tử Thiên cảm thấy lúc này chẳng khác gì bị hàng trăm ngàn thứ đau khổ hành hạ, cả cơ thể như phình to ra, các bắp thịt như muốn nổ tung, nhưng hắn quyết không đầu hàng nghiến răng cố gắng dung hòa hai luồng đại kình lại làm một.

Lúc này hai vô thượng chân khí này đang giao đấu thực ra chỉ là phương pháp để hòa làm một mà thôi, từ từ vòng hắc quang vốn tranh đấu với xích quang dần hòa làm thành một vòng chân khí như Hắc Huyết nửa đen nửa đỏ, uy lực gia tăng gấp bội.

Vương Tử Thiên sau khi trải qua giai đoạn tối hậu, long hổ giao hội, chân khí hai nguồn nhập làm một, công lực cũng tiến triển vượt bậc, vốn đang đau đớn không chịu nổi bỗng thấy khí huyết toàn thân ổn định lại, cả người thấy khoan khoái dễ chịu vô cùng. Nếu là người bình thường, vốn không thể chịu đựng nổi quá trình hòa hợp của hai vô thượng chân khí này, nếu làm liều thể nào cũng đứt hết kinh mạch mà chết, người mang thần công tuyệt đỉnh như Dương Thiên chân nhân cũng chưa chắc đã chịu nổi, nhưng Tử Thiên vốn mang dòng máu Thái Dương Vương dòng dõi thần thánh trong người, lại thêm Bạc Long Yêu Thú đang bị giam cầm trong người, nên mọi khả năng tiềm tàng đều vượt xa người bình thường, hai nguồn công lực này còn giúp hắn hòa hợp 2 vô thượng chân khí kia, tuy chưa có khả năng hộ thể nhưng dòng máu thần thánh cũng tự tạo cho hắn một khả năng chịu đựng bền bỉ, lại thêm tính tình quật cường không bao giờ đầu hàng, nên mới có thể hòa hợp được hai nguồn chân khí thần thánh này.

Những người đứng mục quang ai cũng cho rằng Ngô Sở đã thắng một cách quá dễ dàng, đâu ai hay rằng lúc này mặc dù kình lực của Hoàng Dương Kiếm so với lúc đầu chỉ có hơn chứ không kém nhưng không làm sao đả thương được địch thủ nữa. Ngô Sở càng đấu càng lấy làm lạ nghĩ thầm : “ Tên tiểu tử này nội công thật cổ quái, nếu ta không nhanh chóng kết thúc e rằng sẽ có chuyện không hay ! “. Y nghĩ sao làm vậy, lập tức gia tăng thêm thành lực cho Hoàng Dương kiếm, ý muốn tốc chiến tốc thắng, không dây dưa thêm phút nào.

Nhưng không ngờ, dù y tấn công cách nào hay chiêu thức có biến hóa ra sao, vòng hắc hỏa quang vẫn chẳng may mảy yếu thế, ngược lại càng lúc càng vững chải như thái sơn. Vương Tử Thiên tinh thần xung mãn, hít một hơi chân khí, song thủ bắt lại, hắc hỏa quang sáng rực lên, vòng hắc hỏa lập tức chặn đứng thế công của Ngô Sở. Ngô Sở giật mình, vốn tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng, ai dè công lực của tên tiểu tử này thật cổ quái, bất ngờ tăng nhanh làm y không hiểu nổi tại sao.

Ngô Sở lùi lại 3 bước, nghiến răng bắt pháp quyết, Hoàng Dương Kiếm tỏa ra ánh sáng trói mắt, lập tức thi triển “ Ánh Dương Xuất Dạng “, một tuyệt kỹ mà y rất đắc ý, Hoàng Dương Kiếm như một mặt trời nhỏ vung lên, kình lực vô biên đánh về phía vòng hắc hỏa. Vương Tử Thiên nhìn là biết, tuy vòng hắc hỏa của mình rất vững chắc nhưng cũng không thể coi thường luồng huỳnh quang kia, Hắc Thạch Đao như hiểu tâm ý của chủ nhân nhanh chóng bay lên trước mặt hắn. Tử Thiên nắm thanh đao, chủ nhân và thanh đao tâm ý hòa làm một, hắc hỏa quang đại thịnh, Hắc Thạch Đao vung lên, nghe “ uỳnh “ một tiếng, một luồng đạo lực như đại hồng thủy lao về phía huỳnh quang của Hoàng Dương kiếm.

Các đệ tử Hỏa Diệm kỳ lúc này há hốc mồm không ngậm lời được, vốn tưởng sư huynh không cần đánh cũng thắng ai ngờ công lực tên tiểu tử này vừa cực kỳ cổ quái lại cao thâm khôn lường, lúc này ai cũng nhìn Tử Thiên bằng đôi mắt khác, ai cũng lo thầm cho Ngô Sở.

Nghe “ bình “ một tiếng như sấm, hai luồng đạo lực đã va vào nhau, như lưỡng long tranh đấu, nhưng nếu ai nhìn kỹ sẽ thấy mặt mày Ngô Sở đỏ như máu, mồ hôi vã ra như tắm, áo bào căng phông lên, còn Tử Thiên thì mặt mày, y phục vẫn bình thường, đủ thấy rằng công lực của hắn cao siêu hơn Ngô Sở rất nhiều. Hắc Hỏa Quang dần áp đảo Huỳnh Quang của Hoàng Dương Kiếm, bỗng nghe Vương Tử Thiên quát lớn một tiếng, múa Hắc Thạch Đao chém xuống, bên ngoài sắc bén là Thái Thanh Thập Bát Công nhưng bên trong có ngầm vận Đại Phạm Kim Cương Công cương mãnh, khí thế như núi chém xuống, đây chính là hoành tảo, một kiếm chiêu đơn giản nhưng cương mãnh, sắc bén mà Phong Bất Phàm đã truyền thụ cho hắn trong thời gian luyện đao dưới thác nước. Ngô Sở vốn đã kiệt lực từ lâu, nay lại phải hứng chịu thế đao như vũ bão này khiến y không thể chống đỡ được nữa, huỳnh quang lập tức bị đập tan, nghe ầm một tiếng, cả thân hình Ngô Sở ngã xuống sàn đấu bất tỉnh nhân sự, Hoàng Dương Kiếm kêu lên “ rắc rắc “ hai tiếng, gãy vụn thành từng mảnh.

Mọi người kinh hoàng thất sắc, trưởng lão giám sát trận đấu lập tức nhảy lên sàn đấu, đỡ Ngô Sở dậy, thấy y toàn thân không có dấu hiệu bị trúng độc hay ám khí, xương cốt bị đánh gãy nhiều đoạn, chân khí tổn thương, rõ ràng là vì bị đối phương dùng võ công lợi hại đánh trọng thương. Lão nhìn Vương Tử Thiên, bất giác nhíu mày. Đệ tử Hỏa Diệm kỳ bàn tán xôn xao, tuy Ngô Sở bị đánh bại một cách quá khó hiểu, nhưng đây đúng là đạo pháp Thiên Sinh Môn, không hề có chút tà thuật nào, nhưng điều làm mọi người kinh ngạc nhất chính là cái pháp bảo cổ quái của Tử Thiên, uy lực thật kinh hoàng ngay cả khi nó còn được bọc trong lớp vải trắng. Ai nhìn thấy pháp bảo của Ngô Sở bị phá hủy không khỏi lấy làm tức giận, chỉ không thể xông lên đánh cho hắn một trận vì luật lệ của giải đấu.

Vương Tử Thiên thắng trận nhưng không lộ chút biểu tình, đang định đeo lại Hắc Thạch Đao lên lưng bỗng thấy tay trái đau nhói, thì ra lúc đấu với kiếm khí của Ngô Sở do vòng Hắc Quang chưa đủ mạnh nên tay hắn đã bị trúng một kiếm phong của Hoàng Dương Kiếm. Tử Thiên nghiến răng lấy trong người ra một dải băng trắng, băng vết thương lại, từ từ quay về phía chỗ người Cổ Thạch Kỳ...