Phế Nhân Cũng Đổi Được Mệnh

Chương 11: Tìm Kiếm

“ Con có thể đi theo sư thầy đi tìm anh Nam Phong, nhưng phải dưới sự quản lý của người lớn. Không được tự ý làm gì nguy hiểm nghe chưa?”

Mắt cô bé như có chút sáng lên: “Vâng. Con sẽ nghe lời. Cha ở nhà chịu khó ăn uống đầy đủ. Con đi một lát sẽ về.”

Chào cha xong xuôi, cô theo vị thiền sư ra bờ sông tiếp tục tìm kiếm.

Tìm suốt dọc theo con sông, không thấy cậu bé đâu, đang lúc mặt trời lên đỉnh, thì nghe thấy tiêng hô của Lan Ngọc: “ Cháu thấy chiếc áo của anh Nam Phong ở cành cây kia kìa “. Chỉ tay về phía đó, nơi chiếc áo của cậu bé còn mắc lại, có lẽ Nam Phong đã rơi vào tán cây đó rồi mới rơi xuống nước. Đây sẽ là chút hi vọng, vì nếu rơi trực tiếp xuống sông từ độ cao đó, một cậu bé chắc chắn sẽ tan xương nát thịt chứ chẳng thể nào sống được, nhưng nếu rơi vào tán cây, được nó hãm lại gia tốc rơi tự do, thì khi tiếp đất sẽ giảm được tương đối thương tích. Đó cũng là cách mà các đặc vụ nhảy dù hay làm khi máy bay trực thăng gặp sự cố.

Nhưng nếu còn sống thì chắc chắn Nam Phong hắn sẽ cố gắng bơi được vào bờ. Dù chưa qua dạy dỗ nhưng có lần ông đã thấy cậu bé bơi ra hái hoa sen cho Lan Ngọc. Vừa nghĩ vừa đảo ánh mắt tìm xung quanh, vị thiền sư Trác Lâm nói với mọi người: “Cậu bé có lẽ vẫn còn hi vọng, mọi người tiếp tục tìm kiếm.” Lan Ngọc được Trác Lâm giải thích lại, cô càng hi vọng điều đó sẽ thành hiện thực.

Mọi người tích cực tìm kiếm, cho đến gần hạ lưu sông cách đó 5Km thì thấy được thẻ học sinh của Nam Phong, xung quanh là 3 dấu chân người lớn.

“ Có lẽ Nam Phong đã được ai đó đưa đi, trong lúc di chuyển đã làm rơi lại thẻ học sinh này, hoặc có thể họ cố tình để lại đây để người nhà cậu bé biết cậu bé vẫn còn sống.” Nói ra lập luận của mình, Trác Lâm muốn hi vọng vào một điều gì đó. Vì dù sao cậu bé còn sống là được.

“ Có khi nào người ta đã báo cho chính quyền rồi không ông.?” Lan Ngọc vui mừng

“Rất có thể. Bây giờ một nửa đệ tử sẽ ở lại đây tiếp tục tìm kiếm manh mối, ta và Lan Ngọc sẽ đi tới công an phường trình báo, một nửa còn lại sẽ đem ảnh cậu bé đi photo và phát tờ rơi tìm người lạc.”

“ Thưa đã rõ” Các sư đồ đồng loạt đáp.

Sau 5 ngày khắp nơi đều không có tung tích của Nam Phong, Lan Ngọc rất buồn, Diệp Khang nhìn con gái vậy cũng động viên cô bé.

“Nam Phong chắc chắn vẫn sống, con yên tâm, chỉ là có người nào đó đưa cậu bé đi thôi, có lẽ họ đưa đến thành phố chữa trị cho anh con rồi. Con yên tâm. Sẽ có tin tức sớm thôi, cha cũng nhờ chính quyền tìm rồi.”

Lan Ngọc lau nước mắt, ôm cha rồi thiếp đi. Từ khi cậu bé mất tích, Lan Ngọc đã suy sụp nhiều.

Rồi Lan Ngọc cũng dẫn trưởng thành hơn, cô tự hứa với mình rằng sẽ cố gắng học tập thật tốt, không chỉ học chữ, cô cũng rất siêng năng tập luyện võ thuật, làm mọi việc nhà, thường xuyên giúp đỡ những người khi họ gặp khó khăn. Cô muốn thực hiện lời hứa lúc đó với Nam Phong: “Luôn giúp đỡ mọi người”.

Thấy con gái mình đã bớt buồn đau về chuyện của Nam Phong, Diệp Khang cũng thấy nhẹ lòng hơn. Ông tự nhủ: “Ở hiền rồi sẽ gặp lành thôi con gái ngoan của cha.” Ông thầm cảm ơn Nam Phong vì sự xuất hiện của cậu, dù ngắn ngủi nhưng đã để cho con gái ông biết được đúng sai, lẽ phải như ngày hôm nay

Thấm thoát đã 15 năm kể từ ngày Nam Phong mất tích. Hằng ngày Lan Ngọc đều tranh thủ dậy sớm,hay ngay sau giờ học, và mỗi khi có dịp được đi du lịch ở đâu cô cũng đều mang tấm ảnh của Nam Phong đi hỏi khắp nơi. Nhiều lúc buồn đau, nhiều khi bệnh tật , cô vẫn chưa một lần từ bỏ, hay mất hi vọng.

Con sông nơi cậu bé rơi xuống, không biết từ khi nào đã là nơi quen thuộc nhất với cô bé. Mỗi khi vui buồn cô đều ra đó tâm sự với con sông. Hi vọng những điều ấy đến được với anh của cô. Nhìn cô bé như vậy, mọi người trong lòng đều đau xót. Họ cũng âm thầm giúp đỡ cô bé tìm anh mình. Dù họ luôn tự nhủ sẽ không có kết quả.

Cô luôn tin sẽ có ngày mình gặp được anh. Có lẽ đó không còn đơn thuần là tình anh em, mà nó đã là tình yêu của một cô gái. Sự chăm sóc, hi sinh và che chở đó đã in sâu vào trái tim của một cô bé. Cô thề với Thần Phật rằng sẽ chỉ yêu chàng. Nếu không phải anh, thì sẽ không là ai khác...