Phế Nhân Cũng Đổi Được Mệnh

Chương 9: Hãm Hại

Bất ngờ có tiếng kêu: “Á, mày là ai sao can thiệp vào chuyện của tao?” Tên nuôi rắn đang định ra đâm Diệp Khang một dao cho chắn chắn thì bị một người đàn ông cao to, tay săm trổ hình con chim ưng, đánh một gậy.

“ Tao là Ưng Nhãn, tao đã chứng kiến hết chuyện của mày rồi. Giờ thì đưa thuốc giải độc đây ngay. Tao không biết mày có thù oán gì với người ta mà hạ độc thủ bẩn thỉu như thế. Nam nhi đại trượng phu không bao giờ đánh lén hèn hạ.”

“Mày không đi lo kiếm cơm lại đi lo chuyện bao đồng, chắc mày cũng muốn chết”. Vừa nói hắn vừa giơ con dao đâm về phía Ưng Nhãn đe dọa, mồm thì thổi sáo ra hiệu những con rắn hắn nuôi tấn công kẻ địch.

Ưng Nhãn lùi lại tránh mũi dao tẩm độc của kẻ phía trước. Hắn biết những kẻ ám sát này không dễ đánh. Nhưng bản thân hắn cũng là kẻ sĩ, luyện võ từ nhỏ, sức mạnh cũng có, thân pháp cũng không tồi. Hắn nhanh trí bẻ gãy một cành cây lớn, vung về phía trước. Hắn hiểu nếu chậm trễ chắc chắn ông anh kia sẽ không qua khỏi. Hô to Mộc Sát! Hắn quay cây gỗ để tránh lũ rắn đang lao vào, đánh bay từng con ra xa, thoáng chốc lũ rắn đều được xử lý gọn gàng.

Biết mình đánh không lại tên sát thủ liền tìm kế chạy nhưng khi chạy không quá 5 bước hắn đã bị một cành cây thúc vào 2 chân, ngã lăn ra đất. Hắn xin tha mạng.

“Thuốc giải đâu?” Tên sát thủ đưa ra một lọ thuốc màu đỏ ném cho Ưng Nhãn, chụp lấy chai thuốc và bắt con rắn đang bò đến, hắn cạy mồm rắn cho cắn tên sát thủ. Hắn muốn thử xem có đúng là thuốc giải không. Tên sát thủ bị cắn vội vàng cầm lọ thuốc màu xanh bôi lên vết cắn mà không để ý một cú đấm mạnh như trời giáng xuống đầu hắn.

Ưng Nhãn cầm lọ thuốc giải thật chạy vội đến chỗ Diệp Khang bôi lên vết thương. Diệp Khang tỉnh lại dần, nhưng vết cắn cứ liên tục rỉ máu không cầm. Hắn đang bị xuất huyết. Vì nọc độc rắn nguy hiểm không chỉ ở chỗ nó có độc lên hệ thần kinh mà còn làm cho máu trong mạch không đông lại để cầm máu được. Vốn máu cầm được là nhờ tiểu cầu trong máu, giờ tiểu cầu bị nọc làm cho vô dụng, nó không cầm được máu nữa. Hắn vội hô lên: “Cứu người!!! Cứu người ..!!” để hy vọng có ai đến giúp.

Đúng lúc Sư thầy đưa hai đứa nhỏ về nghe thấy tiếng ai kêu cứu vội chạy lên. Nam Phong và Lan Ngọc thấy thế cũng chạy theo. Tới nơi nhìn thấy Diệp Khang đang ú ớ vì mất máu làm hắn mê muội đi, Lan Ngọc chạy tới ôm cha khóc, gọi nhưng Diệp Khang hắn không trả lời được. Cô xin mọi người xung quanh tìm cách cứu cha mình. Sư Thầy biết Diệp Khang hắn đang xuất huyết, liền nói gấp:

“Nhanh, tìm ngay cỏ ngũ sắc. Lan Ngọc con chạy đi gọi các sư thầy với dân làng đi tìm giúp. Ta với chú đây sẽ đi tìm. Nam Phong con ở lại trông chú Diệp Khang.”

Như được phân công, mọi người nhanh chóng chạy đi. Nam Phong hắn ở đây nhìn Diệp Khang trong lòng thấy quặn lại. Người tốt sao luôn khổ. Hắn mong ông sẽ qua khỏi. Một lúc sau có nhiều người chạy lại giúp, Lan Ngọc dẫn họ tới, Nam Phong nói cô ở lại chăm sóc cha hắn sẽ phụ mọi người đi tìm. Mỗi phút trôi qua như kéo dài cả ngày, hắn chạy khắp nơi, vạch từng bụi cây tìm. Rồi chợt nhớ ra hình như gần vách núi mà Diệp Khang đưa hắn đi hái thuốc lúc trước có nói là có một giống cây chữa vết thương rất tốt. Nghĩ chắc là cỏ ngũ sắc hắn leo lên chỗ mà theo lời Diệp Khang nói. Sau khi leo tới một cái hang trên núi, hắn thấy giống cỏ sặc sỡ màu sắc. Như biết đúng thứ cần tìm, hắn vội hái thật nhanh và nhiều. Hắn đổ hết bút màu sáp ra, nhét cỏ vào cái túi mà Diệp Khang mua cho hắn rồi đeo vào người.

Khi gần leo xuống tới nơi thì trời đổ mưa, vách đá rêu trơn, Nam Phong trượt chân, hắn bám vào mỏm đá chìa ra, nhưng cái sức của một đứa trẻ thì chẳng chịu nổi bao lâu, hắn hét lên “ Có ai không! Cứu”. Thấy có tiếng bước chân chạy lại nhưng hắn thấy không kịp. Nếu hắn rơi với chỗ cỏ này chắc chắn Diệp Khang sẽ chết. Nam Phong dùng chút sức lực cuối cùng ném chiếc túi lên phía trên rồi rơi xuống con sông dưới chân núi...