Phế Nhân Cũng Đổi Được Mệnh

Chương 7: Có Phải Là Học Lớp Một

Nam Phong hôm nay cũng khác hơn mọi khi. Đây là lần đầu tiên cậu được mua 1 bộ quần áo mới, chiếc áo sơ mi trắng, quần đen, cùng đôi dép quai hậu. Cậu nhìn trong gương không nhận ra chính mình.

“Tóc tai quần áo gọn gàng, nhìn cháu đẹp trai đấy chứ, nhìn không nhận ra luôn. Haha.” Diệp Khang xoa đầu khen. Nam Phong đỏ mặt có chút ngại.

Hai đứa trẻ được cô đưa vào trong lớp học, kèm theo chút lo lắng của Lan Ngọc khi chào cha, cô nắm chặt tay Nam Phong.

Từng ngày qua đi, Nam Phong được học từ những gì căn bản nhất, hắn làm cô giáo ngạc nhiên vì những nét chữ rất đẹp của cậu. Đây là lần đầu tiên cô thấy có 1 đứa trẻ lần đầu tập viết lại viết đẹp như thế. Cô thắc mắc nên hỏi hắn. Hắn cũng chỉ cười cười. Không chỉ viết đẹp, Nam Phong còn cho thấy mình tiếp thu kiến thức rất nhanh. Dù gì đi nữa hắn cũng đã sống mấy chục năm rồi, dù không biết người ta viết chữ gì nhưng các nét chữ ắt cũng nhìn qua, cách tính toán dù không có máy tính, không viết ra được nhưng xưa nay hắn tính nhẩm khá tốt.

Những đứa trẻ xung quanh thấy hắn lạ kì cũng tập trung lại xem, những lời khen ngây ngô của bọn trẻ làm hắn cười khổ trong lòng. Ai đời mấy chục tuổi đầu còn đi học với bọn con nít này.

Lan Ngọc thấy Nam Phong học tốt, cô cũng cố gắng để bắt kịp, Nam Phong cũng bất ngờ vì trí thông minh của cô, thấy vậy hắn cũng kèm cô học mỗi khi ở nhà. Điều này làm Diệp Khang rất vui. Hắn rất tin tưởng vào thằng nhóc này.

Từ lúc đi học, Nam Phong nhận thấy kiến thức xã hội mình có là không ít, nhưng đúng là những thứ trong sách vở quả là hoàn toàn mới lạ đối với hắn. Biết là không học không thành tài, hắn luôn chăm chỉ, học từng cái nhỏ nhất, nhiều lúc làm sai hắn đều làm lại cho tới khi được mới đi ngủ, chỉ khi khó quá mới đi hỏi thầy cô. Rồi hắn tích cóp từng đồng tiền mà khi được Diệp Khang cho sau khi dọn dẹp cửa hàng để mua kẹo ăn, hay những lần giúp mọi người trong xóm đưa những thùng sữa, giao những đồ ăn được người ta cho vài đồng. Hắn tích cóp để mua những quyển sách của các lớp trên, những quyển tranh, những đồ vẽ. Hắn biết không thể cứ ý lại đợi Diệp Khang mua, ông cũng có tiền nhưng không thể cứ mua tất cả mọi thứ được. Hắn học mọi lúc rảnh rỗi. “Sách là thứ duy nhất có thể khiến hắn có thể đổi đời”. Đó là thứ mà trường học dạy cho hắn biết.

Cứ học thế ngày qua ngày, các kì thi, các bài kiểm tra qua đi, hắn đều đứng đầu lớp. Thứ 2 không ai khác chính là Lan Ngọc. Hai anh em hắn làm các thầy cô đều hết sức vui mừng vì những đứa học trò mình dạy lại tài năng thế. Cô giáo chủ nhiệm của 2 đứa nhóc mới đề xuất với ban giám hiệu cho hai đứa làm những bài kiểm tra của khối trên, vì cô thấy kiến thức của chúng không còn thích hợp khi ngồi lớp học này.

Nhà trường tổ chức buổi họp kín về 2 đứa trẻ hi hữu này sau khi biết chúng có thể ngồi hẳn lên lớp cuối cấp 1, chỉ trong vòng 6 tháng học mà chúng lấy đâu ra kiến thức như vậy. Thậm chí chuyển hẳn lên cấp 2 có khi còn không quá. Khi nghe những gì Diệp Khang kể lại khi họp phụ huynh, mọi bậc cha mẹ xung quanh đều không tin vào tai mình, ai cũng khen và chúc mừng ông bố may mắn nhất năm này. Không chỉ 1 mà cả 2 đứa đều rất cố gắng học tập, họ đều nhất trí với ý kiến của nhà trường về việc cho 2 đứa trẻ học vượt cấp, vì nhân tài không nên để thui chột, càng mài dũa sớm càng tốt. Nhưng chỉ Diệp Khang biết 2 đứa nhóc đã cố gắng nhiều như thế nào, có những đêm ông chợt thức giấc vẫn thấy Nam Phong ngồi bàn học đang vò đầu bứt tai với những bài toán khó, hắn biết thằng nhóc này nói sao cũng không chịu đi ngủ khi nó chưa làm xong bài. Nhiều đêm khi nó mệt quá gục đi, hắn nhẹ nhàng vào bế đứa trẻ lên giường, đắp chăn cho nó. Hắn cũng không hiểu sao Nam Phong lại phải cố gắng nhiều thế dù sao nó cũng là đứa nhóc mới được 7 tuổi.

Câu hỏi của Diệp Khang chỉ có chính Nam Phong hắn mới trả lời được, có ai biết rằng kiếp trước hắn cuồng mê kiến thức ra sao, dù không được đi học nhưng hắn luôn thầm ước mơ được một lần cầm cây bút viết chữ, được cầm một quyển sách để đọc. Có lẽ không công việc tay chân vất vả nào mà hắn chưa từng làm qua, tiền hắn dành dụm được lại để nuôi bà mẹ kế hay ốm đau bệnh tất của hắn. Một chữ là mẹ cả đời là mẹ. Hắn luôn lấy ân báo oán, dù có bị đánh đập thế nào hắn cũng không để một người phụ nữ phải thiếu bữa cơm ăn. Nợ nần chạy chữa những căn bệnh hiểm nghèo của bà ta, luật nhân quả là có thật, hắn cũng không trách bà ta gì cả, chả có ai vui vẻ khi người ta đau ốm.

Và giờ hắn đã có cơ hội được trọng sinh, hắn tự nhủ sẽ cố gắng từng chút một, không để phí thời gian, hắn muốn mau chóng thực hiện được cái ước mơ của mình.

Và kết quả của những nỗ lực đó, Nam Phong và Lan Ngọc được nhà trường quyết định gửi đơn giới thiệu tới trường cấp hai Phương Trung. Nhưng phải đợi cho đến khi học hết năm nay...