“Anh dậy sớm vậy, mới có 6 giờ 40 phút thôi mà?” Lúc này Bleu đã tỉnh giấc, bước chân rời khỏi giường, vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy Orion đang ngồi trầm ngâm trên bàn học, mấy ngón tay thì bận rộn xoay xoay một cái đồng xu.
“Chào buổi sáng, Bleu”. Orion mỉm cười, toàn thân thoải mái: “Anh đang nghĩ mấy chuyện”.
Bleu vuốt vuốt cằm, đột nhiên hai mắt sáng bóng lên, rất hí hửng nói:
“Nếu là chuyện tiền nong liên quan đến chỗ ở và việc ăn uống của em thì anh không cần lo đâu. Bác sĩ Trần có nói rằng bệnh viện vừa nhận được quỹ chữ thập đỏ do những quý ông quý bà giàu có nhưng không may mất đi con cái từ thảm họa tận thế lập ra. Em được nằm trong chương trình tài trợ đấy, tiền viện phí thì anh mua bảo hiểm đóng rồi, cho nên họ tài trợ em chỗ ăn ở để khám, tặng cả quần áo mới và tiền chu cấp hàng tháng cho Mục Bạch nữa”.
Orion mặt ngoài tỏ ra bất ngờ nói: “Có chuyện tốt như vậy sao?”.
Tuy nhiên, trong lòng hắn lại kịch liệt lên án, cũng không biết là gã nhân cách nào của mình hành sự không kín đáo lộ ra bản thân rất túng thiếu, đến nỗi để cho một thằng bé 10 tuổi đã phải nghĩ rằng hắn khổ sở vì tiền.
Từ khi quen biết đến giờ Orion làm sao không rõ ràng đây, Bleu là một thằng bé nhạy cảm, nó sẽ day dứt và ngại ngùng nếu để người ta vì nó mà lo lắng trằn trọc.
Có lẽ bởi vì ám ảnh nào đó trong quá khứ nên nó luôn luôn lo sợ bản thân mình mà người khác phải thế này thế kia, sợ không thể đền ơn được, sợ mất mát…
“Đúng vậy ạ, cho nên anh chỉ cần tự kiếm tiền trang trải cuộc sống cho mình là được. Em ở bệnh viện thời gian qua rất ổn”. Bleu trầm ngâm thả chữ, biểu hiện chẳng khác ông cụ non là mấy.
“Bleu à, thật ra anh không thiếu tiền…” Orion cười khổ hồi đáp.
Nhiều thì anh không đủ, nhưng anh có !!!
Bleu trề môi xệ mặt, bị Orion phất tay bắt đi đánh răng cùng công tác vệ sinh cá nhân.
Chờ sau khi ăn sáng xong, hai anh em mới dắt tay nhau đi đến bệnh viện.
Về đến nhà thì Orion buông lỏng ngã người dài ra ghế thư giãn, đồng thời bắt đầu sắp xếp các công việc của mình.
Đầu tiên là hắn gọi điện lên Câu Lạc Bộ An Thần, thông báo rằng mình đã trị bệnh xong xuôi, đã có thể đi làm trở lại từ tuần sau.
Trên thực tế, khi các nhân cách hoán đổi với nhau thì chiêu bài này vẫn thường xuyên được sử dụng, chẳng qua là trước đây trước khi biết trong cơ thể mình có tồn tại ‘biến thể’ khác, hắn thường xuyên có biểu hiện không nhớ gì, và được bác sĩ Phill Morgan cấp giấy điều trị hội chứng đãng trí ---- tờ giấy này lập tức trở thành bằng chứng minh oan cùng giải thích hợp lý cho sự bất ổn của Orion.
“Được rồi, cậu không sao là tốt rồi, sức khỏe quan trọng…Tuần sau, cậu bắt đầu tuần sau cũng được”. Qua điện thoại hộp quay, Orion nghe được tiếng thở dài của cô gái quản lý thân thiết.
Hắn ta híp mắt lại.
Một khoảng lặng, rồi hắn cất tiếng: “Chị Andrea, có chuyện gì sao?”.
Và dừng lời.
Đầu dây bên kia, người chị cả của câu lạc bộ Hội An Thần cất tiếng với thanh âm mệt mỏi: “Thật ra là có một chuyện. Không lớn lắm, nhưng chúng tôi không biết giải quyết làm sao. Hôm nay…hôm nay, cậu cố gắng xem chạy nhanh qua đây một chút có được không?. Mà nếu không thể thì thôi, chúng tôi cũng sẽ không muốn làm xáo trộn công việc của cậu”.
Orion bật cười, nghĩ thầm trong lòng: “Chị à, chị nói như vậy là không cho tôi cơ hội lựa chọn rồi”.
Một trong những khó khăn nhất trên thế giới này chính là từ chối một lời xin trợ giúp từ người quen biết.
“Hẹn mọi người trong vòng một giờ nữa”.
…………..
Tiếp theo, Orion mặc một bộ comple chỉn chu gọn gàng có đeo thêm cà vạt, hắn lấy cây dù đen có huy hiệu của Sở Cảnh Sát ban thưởng làm phụ kiện xách tay thay cho gậy batoong, sau đó bắt đầu ra đường.
So với vị Ảo Thuật Gia Macaron, thì ngài thám tử sử dụng bí danh Oreo Choco sở hữu phong cách càng thiên hướng quý ông cổ điển nhiều hơn. Gậy batoong mặc dù đẹp đẽ hiện đại và trông khá quyền lực, nhưng không tiện lợi bằng dù. Dù ngoài việc tránh mưa, còn có thể làm vũ khí kết hợp với súng.
Đương nhiên, súng và dao đồng dạng là trang bị không thể thiếu để phòng thân trong thời đại hỗn loạn này.
Nói là một giờ, kỳ thật nếu xuất phát từ phố Hoa Loa Kèn ở quận TCPS, chỉ mất hơn 40 phút chút xíu, xe ngựa chở Orion đã hí dài dừng ngay trước cổng tu viện mân côi và trường giáo dục đặc biệt dành cho những đứa trẻ không may mắn tại quận Becka.
Orion bước xuống xe ngựa, chỉnh lại cúc áo và cà vạt.
Kế bên tu viện mân côi chính là văn phòng chi nhánh của câu lạc bộ Hội An Thần ở thành phố Nelson này.
Song, hắn không vội đi vào văn phòng, mà thay vào đó lại đứng ở ngoài cổng trường trung học đã nứt nẻ thậm chí đổ nát hết đống đá trên vách tường xuống.
Trên mặt đất, có thể nhìn thấy một tấm bảng hiệu bị gãy, bị bụi cát và đất đá, lá khô hoa phượng lắp đầy lên, chỉ lộ ra một góc nhỏ mực đỏ hình dấu thập.
Orion đứng cúi đầu, như là mặc niệm.
Hắn không cần phải phủi bụi bóc lá khô lên cũng biết toàn bộ dòng chữ trên tấm bảng.
Trường học chữ thập đỏ Rosary.
Mất khoảng 5 phút dào dạt cảm xúc ở đó, Orion mới ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ánh mắt hơi hoài niệm, giống như là có vẻ hối tiếc thứ gì tại thời điểm quá khứ.
Cậu thanh niên phố Hoa Loa Kèn nuốt nước bọt, mím môi, quay ngoắc đầu đi về phía chi nhánh câu lạc bộ.
…………
Văn phòng Hội An Thần bên trong.
Hôm nay chương trình không thu âm trực tiếp, hết thảy xung quanh chỉ có bốn, năm người, toàn bộ là những thành viên chính yếu phụ trách tư vấn cùng an ủi cho những người không may.
“Lockwood, tạ ơn chúa, cậu đến rồi”. Maria là người đầu tiên mở lời khi thấy cậu đồng nghiệp thân thiết của mình.
Orion gật đầu với nụ cười thân thiện, khác hẳn thần sắc sa sầm ban nãy.
Sau màn chào hỏi vắn tắt nhanh chóng, hắn được cô công sự Maria giải thích rõ tình huống hiện tại.
Chuyện là trong buổi trò chuyện tương tác ngày hôm nay, khác với mọi lần, họ nhận lời mời tư vấn chữa lành cho một người đàn ông kỳ lạ. Ông ta kỳ lạ đến mức, có thể liên tục nhận mình là hung thủ của một vụ án kinh hoàng có con số người tử nạn lên đến hàng ngàn người cách đây vài tháng.
Orion cũng biết vụ án này, hắn từng có nghiên cứu về nó, đại khái nắm được đôi ba manh mối.
Đó là vụ án rò rỉ hóa chất ở thành phố Hasting. Hắn từng đưa ra ý kiến của mình về vụ án này với quý cô Emily khi cùng ngồi trên chuyến tàu phương đông từ ga Inver về Nelson. (Chương 10).
“Chuyện là như vậy đấy, hồ sơ của ông ta liên tục gửi về ekip của chương trình trong suốt một tháng gần nhất với nguyện vọng thiết tha được chữa lành tâm hồn. Trong hồ sơ, ông ta bảo rằng không muốn ghi âm lại câu chuyện, muốn mọi thứ diễn ra thật bí mật. Cuối cùng cô Andrea đồng ý, do đó mới có sắp xếp buổi gặp này. Trời hỡi, ai mà biết được ông ta cứ luôn miệng lặp đi lặp rằng mình chính là hung thủ của một vụ án mà phía sở cảnh sát còn đang cho rằng đó là rò rỉ hóa chất chứ”. Maria chậm rãi tường thuật lại.
Orion phóng ánh nhìn đến chị quản lý của câu lạc bộ, chị quản lý lại xấu hổ tránh né đi, tỏ ra lúng túng gượng gạo vì miễn cưỡng làm phiền hắn đến đây.
Hắn nhanh miệng giải tỏa căng thẳng giúp cô: “Không sao mà, dù sao tôi cũng tiện đường tới”.
“Mọi người có gọi báo cho sở cảnh sát không?”. Orion hỏi Maria.
“Không. Khi chúng tôi yêu cầu kết hợp, ông ta thẳng thừng từ chối. Con mắt còn lộ ra mấy tia hung ác cùng sợ hãi đen xen”. Vẻ mặt Maria ngưng trọng khi cố nhớ về thời điểm đó.
Chỉ thấy Orion lặng lẽ gật đầu tựa hồ hiển nhiên nó phải vậy.
“Có thể hiểu được”.
…………..
Vài phút nắm được tình huống, Orion mới tiến vào phòng để gặp người đàn ông kỳ lạ kia. Duy nhất một mình hắn, ngoài ra chẳng có thêm ai hỗ trợ cả.
“Chào ông, tôi là người an ủi tiếp theo, người sẽ trực tiếp tư vấn cho ông trong buổi gặp mặt này”. Orion ngồi xuống, nới lỏng cà vạt, chuẩn bị bút ghi âm cùng cuốn sổ ghi chép, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông.
Đó là một người đàn ông có khuôn mặt chữ điền, làn da hơi đen, râu quai nón khá rậm, trán thấp, giữa sóng mũi có vách lệch, mũi hơi không cân đối mà nghiêng về phía bên phải nhiều hơn.
Ông ta quan sát từng hành động cử chỉ của Orion, mới ban đầu là không một chút cảm xúc, sau đó khi phát hiện bản thân cũng bị đối phương nhìn chằm chằm, thế là lập tức các đường gân cơ trên mặt biến hóa đến rùng mình.
Ông tỏ ra sợ hãi, run rẩy thốt lên: “Xin…xin đừng đưa tôi về sở cảnh sát, tôi không muốn”.
“Thưa ông, buổi gặp mặt của chúng ta là tư vấn chữa lành. Tôi cũng không phải người trong bồi thẩm đoàn, không phải quan tòa, không phải luật sư, cũng càng không có lý do để gọi cảnh sát. Chúng ta là đối thoại một, một, chỉ ông và tôi”. Orion nói một cách mạch lạc.
Người đàn ông loáng thoáng dừng lại một hồi, song, trên gương mặt vẫn còn đó những nét gượng gạo run rẩy.
“Vậy, vậy à. Xin đừng báo cảnh sát”. Ông ta nỗ lực nhắc lại nhấn mạnh.
Orion nhẹ nhàng gật đầu, bắt đầu hỏi: “Ông Akhan Pad, chúng ta bắt đầu luôn nhé”.
“Tôi đã nghe mọi người tường thuật lại. Trước hết, ông có thực sự nhớ mình đã làm gì không?”.
“Một chút xíu”. Người đàn ông tên là Akhan Pad trả lời.
“Chỉ nhớ rằng ông là hung thủ?”. Orion mở miệng.
“Đúng vậy”. Akhan Pad đáp với đôi mắt hoang mang.
Orion tiếp tục duy trì quan sát kỹ ông, đồng thời đặt câu hỏi: “Tại sao ông lại làm vậy?”.
Akhan Pad trừng khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ, sau đó, đột nhiên con mắt lộ ra một ít tơ máu, có vẻ tức giận nói: “Bởi vì trường đua ngựa đó là lừa đảo. Tôi chắc chắn rằng bọn trường đua đã biết con ngựa nào sẽ giành chiến thắng từ trước khi nó bắt đầu. Đây là cuộc đua vô nghĩa, cá cược cái rắm gì, cuối cùng tiền chỉ về bọn chủ trại”.
“Ngựa khỏe nhất, ngựa nhanh nhất, chưa chắc đã là vô địch. Mỗi một vòng thi đầu đều bao hàm rất nhiều yếu tố khác nhau, tình trạng thể lực, tình trạng sức khỏe, tình trạng sung sức, cũng như có thể đề cập đến phong độ , ý chí, môi trường xung quanh, đất cát, đá sỏi, cỏ khô hay ướt, mặt đường có đất sét không, vân vân…rất khó nói. Ngay cả khi ông tin rằng có người điều khiển trận đấu, thì đó vẫn là tồn tại ở một dạng tỉ lệ nào đó thôi”. Orion đưa tay lên cằm trầm ngâm phân tích.
“Cậu không biết gì cả. Cậu phải đến trường đua ngựa, nhìn vẻ mặt đắc ý của bọn khốn nạn đấy thì mới hiểu vì sao tôi lại căm tức đến thế”. Ông Akhan Pad lập tức vặc lại.
Orion như cũ bình tĩnh đáp: “Được thôi, cứ cho là thế đi. Đánh cược vốn dĩ chính là như vậy, vẫn còn nói chuyện may mắn. Ngay cả khi xác suất 99 phần trăm, chỉ có một cửa thua duy nhất với tỉ lệ nhỏ xíu, chúng ta vẫn có thể thua nếu kém may. Giả sử trên đời này có tồn tại xác suất 100 phần trăm thắng, đám người nhà cái, chủ trường đua căn bản không cách nào điều chỉnh được tỉ lệ, đúng không?”.
Ông Pad cảm thấy như bị đè nén, khó chịu hằng học: “Tôi nói rồi, cậu chẳng hiểu gì cả. Bọn chúng lừa đảo đấy, tôi đã xông thẳng vào phòng nói chuyện với bọn chúng, bọn chúng cứ như một lũ mafia, cười tôi, thách thức tôi, còn tuyên bố dõng dạc ừ thì sao nào…Bọn chúng đã đe dọa tính mạng tôi”.
Orion nghiêng đầu, không hỏi tiếp vấn đề này.
Hắn đổi sang một mệnh đề sau đó: “Vậy nên, ông giết bọn họ, giết tất cả mọi người ở trường đua, thậm chí vùng lân cận cũng bị vạ lây, là có chủ đích từ trước”.
“Không, tôi…tôi không nói thế”. Akhan Pad sợ đến xanh mặt, lập tức thay đổi 180 độ từ chối nhận tội.
Orion: “? ? ? ?”.
Chàng trai ném một ánh mắt ngờ vực nhìn vào hành động thiếu nhất quán của người đàn ông độ tuổi tứ tuần này.
Không đợi Orion hỏi gì thêm, ông Pad đã tự nguyện trả lời: “Tôi không hề muốn giết nhiều người như vậy. Tôi chỉ cố ý lẻn vào làm rò rỉ hóa chất trong xưởng của Hội Nấm Đông Cô. Tôi nghĩ khi làm vậy, tất cả hiện trường sẽ hỗn loạn, nhất định sẽ có nhiều người ngất xỉu, bao quát đám vệ sĩ của tên chủ trường đua ngựa cũng không chắc chắn bảo vệ được hắn. Tôi sẽ thừa cơ hội đó đi tìm và giết gã”.
Hả?
Người làm rò rỉ hóa chất là ông ta à? Một mình ông ta? Một luồng suy nghĩ phản bác tự động bật ra lui ở trong đầu Orion.
“Ông là nhân viên của nhà xưởng đó?”.
“Đúng vậy, tôi làm việc chỗ này cũng trên 4 năm rồi. Trong thời đại này, rất khó tìm được những nơi có việc làm lương cao như vậy. Một mình tôi đi làm đủ gánh cả gia đình một vợ hai con của tôi đấy”.
Nhà xưởng của Hội Nấm Đông Cô nghiên cứu dược liệu chế tạo thuốc bán trên thị trường. Mặc dù bọn họ lấy tên một thương hiệu nhà thuốc, thậm chí thành lập công ty riêng để dễ dàng quản lý chứ không dùng chính tên thế lực của mình, nhưng bởi vì thương hiệu này tương đối nổi tiếng trong nước, rất nhiều bài báo và chiến dịch truyền thông từng không ít lần ca ngợi, thậm chí tuyên dương công ty mẹ của thương hiệu nhà thuốc này. Do đó, về sau mọi người hay gọi thẳng luôn là Hội Nấm Đông Cô để biết được đây là công ty dược của bọn họ.
“Hừ, thế nhưng rồi không phải ông vẫn vì đua ngựa mà bước đến hoàn cảnh này sao?”. Ở bên ngoài, Maria ghé tai sát cửa cố gắng nghe lỏm cuộc trò chuyện, tức giận đến nỗi giậm chân xuống đất mắng.
Đến nỗi quản lý Andrea ở đó đồng dạng phải dở khóc dở cười tiến đến kéo cô ta ra xa và can ngăn: “Thôi mà, đó không phải là việc của chúng ta. Chúng ta không phải thanh tra, không có thẩm quyền nói những chuyện này. Mọi người phải biết, công việc của chúng ta là xoa dịu chữa lành cho bất cứ ai”.
Nói xong, cô ngẫm nghĩ một hồi, lại thở dài, bổ sung thêm: “Không có ngoại lệ nào, mặc kệ họ có là người thế nào”.
Trong phòng, Orion tằng hắng: “Kết quả mọi chuyện vượt quá dự liệu của ông. Quảng trường biến thành một nơi hỗn loạn, rất nhiều người vì đó mất mạng, bao quát ngựa và đám động vật những đoàn xiếc chung quanh cũng thế ?”.
Người đàn ông Akhan Pad hơi cúi đầu xuống, sắc mặt càng lúc càng xanh xao, thậm chí còn thấy một tiếng gầm nhẹ phát ra từ trong họng của ông.
“Tôi…tôi không cố ý, tôi không cố ý, tôi duy nhất muốn trả thù tên chủ trường đua, không hề muốn những người khác cũng lâm vào kết cục…xin đừng đem chuyện này nói với cảnh sát”.
“Chủ trường đua cũng ở trong đám đông ngã xuống ngày hôm đó à?”. Orion tò mò đặt câu hỏi.
“Hả?”. Akhan Pad hơi ngập ngừng, từ ngập ngừng đến lo lắng, hai con mắt cứ loay hoay mãi thôi. Phải mất mất một lúc ông ta mới chuyển sang hung ác xác nhận: “Ừ, gã chết rồi, gã đã ngã xuống. Dường như tôi còn có thể cảm giác thấy ánh mắt ti hí tương tự loài bò sát của gã đang lạnh lùng liếc nhìn tôi”.
Orion chú ý điệu bộ không chút nào tự tin của ông, ngược lại ôn tồn dẫn dắt câu chuyện: “Sau khi người chủ trại ngựa kia chết, thưa ngài Pad, ông có thấy thỏa mãn việc trả thù?”.
“Tôi đã ăn năn hối lỗi. Cậu ơi, xin hãy cứu tôi, xin đừng đem vụ này nói cho cảnh sát, đừng giao nộp tôi cho cảnh sát. Tôi hối lỗi rồi”. Akhan Pad luôn miệng luyên thuyên, hết lần này đến lần khác cứ lặp đi lặp lại mấy lời này.
Khoảng đâu đó mười mấy phút, cho ông uống nước, chờ đợi ông bình tĩnh lại thì mới có thể tiếp tục buổi trò chuyện.
“Đó là lý do ông tìm chúng tôi trước thay vì ra đầu thú?”. Orion thấp giọng hỏi.
“Tôi không ngủ được”. Ông rầu rĩ đáp.
Là tòa án lương tâm. Orion cảm nghĩ.
Thảm sát chấn động quá trời, làm sao lương tâm một người bình thường có khả năng chịu đựng nổi.
Tuy nhiên, có lẽ mọi chuyện không hề chỉ có như vậy.
Còn nhớ khi phân tích mọi chuyện cho quý cô Emily ở trên chuyến tàu phương Đông nghe, Orion đồng dạng chưa từng tin mọi thứ là do vụ rò rỉ hóa chất. Đó chỉ là tảng băng nổi, bên dưới nhiều khả năng sẽ còn cất chứa một thủ đoạn khác, hết thảy đã bị lớp sương mù ngụy tạo do hung thủ che giấu.
Chuyện này hắn tất nhiên sẽ không đem nói ra, nói ra cũng chẳng để làm gì.
Hắn phản hồi ông: “Thế nên ông mới phải tìm nơi chữa lành, thay vì đi ra đầu thú sao?”
Thái độ Akhan Pad quay ngoắt, kích động nói lớn: “Tôi thực sự không thể tự thú đâu”.
“Vì sao không thể tự thú? ”. Orion hỏi lại. Hắn cảm thấy mình sắp truy ra được điều gì từ ông ta rồi.
“Luật pháp nước ta không còn trong thời kỳ quân chủ, một số vụ án phức tạp thật ra sẽ tạo nên càng nhiều biến cố làm xáo trộn các manh mối. Ông Pad ạ, tôi cam đoan có thể tìm cho ông một vị luật sư biện hộ rất có đức tin vào nghề nghiệp. Nếu ông đem tất cả mọi chuyện mình biết kể lại tường tận chân thật, biết đâu được vị luật sư đó tìm ra một kẽ hở nào đó giúp ông có tỉ lệ thắng kiện đấy, không thì cũng hên xui phần nào hỗ trợ làm giảm bản án cao nhất cho ông”. Orion nói.
Còn một câu hắn chưa phun ra, đó là nói rằng vị luật sư kia cũng chính tôi đây.
“Không thể, luật sư càng khiến tình huống tồi tệ hơn. Họ sẽ giết…”. Akhan Pad hoảng hốt tột độ, mồ hôi thậm chí ướt đầy sũng cả lưng áo.
Điều này khiến Orion dừng việc hỏi lại.
Lấy tâm lý bình thường mà nói, không ai làm như vậy cả. Hắn cũng không nói là sẽ khởi tố giao nộp ông ta cho sở cảnh sát, hay giao cho thân nhân của những nạn nhân kia. Luật sư là những người nhận tiền, đại diện một phần và hiểu cho hoàn cảnh của thân chủ, vì cái gì ông ta cũng sợ hãi gặp luật sư?
Giả thuyết toàn bộ những lời ông Akhan Pad khai từ nãy giờ đều là sự thật, vậy thì việc một luật sư giỏi may mắn biện hộ thành công cho ông ta trước tòa là điều hoàn toàn khả thi. Luật sư có thể vịn vào những chứng cứ tâm lý của nạn nhân đang tồn tại, dựa theo đạo luật nhân đạo được Hạ Viện đề xuất năm ngoái để liên tục đẩy mạnh luận điểm vào nó nhằm tìm kiếm sự châm chước.
Nếu ông ta nói thật, không đến mức để ông ta phải sợ gặp cả luật sư như vậy, nhất là khi mà lương tâm của ông ta tỏ ra rất khổ sở.
Do đó, sở dĩ ông ta rụt rè cùng bày biện thái độ như vậy, Orion đoán rằng phần lớn sẽ có liên quan đến những ‘sự thật’ mà nãy giờ ông ấy được đề cập. Thật là đi gặp luật sư giỏi, chỉ sợ mọi chuyện rất nhanh liền bị phanh phui, một chút bí mật kia khả năng giấu không nổi.
Người đàn ông này nhắm chừng cũng không phải là hung thủ thực sự.
Ông ta đang nói dối, mình dám chắc là ông ta đang nói dối !!
Câu hỏi đặt ra là: nếu ông ta không phải hung thủ, ông ta đến đây, liệu rằng có phải hung thủ…đang thao túng ông ta hay không !!
Orion đại khái đã có kết luận riêng của mình.
Hắn cẩn thận rót trà mời ông uống, sau đó hắn mới tiếp tục: “Ông Pad, mong ông tha lỗi cho câu hỏi sắp tới hơi thiếu tế nhị của tôi, liệu rằng ông có vợ con hay người thân nào thiệt mạng trong vụ việc đó không? ”.
Akhan Pad lộ ra một điểm không được tự nhiên khi nghe câu hỏi này.
Mặc dù ông ta rất nhanh ý thức được tình huống của bản thân, tức thì đã chuyển đổi trạng thái, mạnh mẽ lắc đầu phủ định. Nhưng kỳ thật vẫn không qua mắt được Orion.
Trong từng cái lắc đầu vội vàng đó, cậu chàng đã khẳng định người đàn ông này hẳn còn đang giấu giếm điều gì, đây hoàn toàn không phải lời chân thật, hoặc đơn giản, đây chỉ là một nửa sự thật.
“Bọn họ có đang an toàn không? Thưa ông, tâm trạng của ông hiện tại rất hỗn loạn, tôi biết là ông sợ sệt, ông bị tòa án lương tâm làm cho cắn rứt, bất quá, hành động của ông càng giống như đang sợ bị ai đó chi phối ngôn ngữ hơn”. Orion nói sắc lẻm.
“Làm chi…không. Không không không. Cậu à, tôi thật sự không có cố ý giết nhiều người. Xin cậu hãy giúp tôi. Người nhà của tôi…người nhà của tôi vẫn còn an toàn”. Ông ra run rẩy nắm lấy tay của Orion.
Máu !?
Trong một tíc tắc, Orion chợt nhìn thấy máu trên đầu ngón trỏ của ông ta lem vào bàn tay mình.
Gì vậy !?
Móng của ông ta !?
Thì ra là vậy.
Hắn hiểu ra điều gì rồi.
Orion hít một hơi thật sâu rồi đứng lên, thật chậm rãi từ tốn nói: “Xin lỗi, tôi không giúp được gì cho ông nếu ông không đem sự thật kể lại với tôi. Chức nghiệp của tôi là cố gắng chữa lành vết thương cho người khác, nhưng nếu đến vết thương đều không thấy được, vậy thì không có cách. Ông yên tâm, chúng tôi sẽ giữ lời hứa, không tiết lộ tình huống của ông cho phía cảnh sát cũng như giới báo chí. Mọi chuyện còn lại đều do ông quyết định”.
Nói xong, cậu chàng không chờ đợi gì cả mà cứ thế quay lưng rời đi.
======
Tấu chương xong !!!
=====..
zTruyện - Đọc truyện Dịch online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới một cách nhanh nhất.