O.102

Chương 29: Giấc ngủ ấm áp

Bên cạnh anh ta có không ít những đứa trẻ mặc quần áo lam lũ, sắc mặt vàng vọt vì không được ăn uống mấy ngày qua.

Bất quá, mặc kệ hoàn cảnh cơ cực chẳng có lấy một ngày được hưởng hạnh phúc gì, vẻ mặt của bọn nhỏ thế nhưng chẳng hề toát lên hơi thở bi quan, càng tương phản là sự hồn nhiên phảng phất trong từng ánh mắt, cứ như thể những tờ giấy trắng đang thể nghiệm các cửa ải cuộc đời dành tặng vậy.

Nhìn bọn trẻ, Orion không khỏi nghĩ đến Bleu.

Có lẽ...có lẽ nếu hắn không gặp được Bleu, thằng nhóc cũng sẽ giống như chúng.

Một người đàn ông với vẻ mặt chết lặng đi qua, quần bò của ông ta vừa rách vừa bẩn, lộ ra da thịt bên trong sạm đen. Người đàn ông cứ lù khù bước đi, trông ngây dại ra, chỉ khi nhìn tới lũ trẻ con kia thì đôi mắt ấy mới lóe lên ánh sáng, dường như ông thấy được mình của mấy mươi năm về trước, hoặc là,... con trẻ của ông ta đã từng giống bọn chúng.

Orion rẽ vào một con phố khác, đứng trước tiệm bán đậu phụ và thịt cừu. Hắn trổ tài sờ nắn lựa chọn loại ưng ý nhất.

Mua thịt xong, Orion lại đi đến mua đậu phụ Hà Lan, mua cà rốt, cuối cùng hắn mới vòng qua ngã ba đầy tiếng kim loại rèn đúc để mua ốc vít và bật lửa.

Trong lúc đừng chờ bà chủ mang bật lửa ra, hắn nghe thấy hai vị khách đang nói chuyện to nhỏ bàn luận vấn đề trên báo chí.

“Này, gần mấy tháng nay có truyền ngôn, thú nuôi thích ăn nhộng tằm xanh, ở phố Hoa Loa Kèn bên dưới mấy rễ cây dừa khô xuất hiện rất nhiều nhộng tằm xanh, nghe nói thú nuôi ăn vào liền đột biến gen, có sức mạnh, trí tuệ và làm được những việc thay thế con người”. Một người thương nhân mặc quần áo cũ kỹ nói ra.

“Khó trách gần nhất nhộng tằm xanh bán được giá đặc biệt tốt, cung không đủ cầu, còn tưởng rằng công chúa của vị bá tước nào cần đại lượng tằm nhả tơ làm áo. Hừ, cơ mà đáng giận, rõ ràng là nhả tơ làm áo, từ khi nào lại trở thành nguyên liệu thịt bổ, tội nghiệp mấy con nhộng tằm, bọn chúng chắc phải đau đớn lắm, nhất định không có cam lòng đi”.

“Ông bây giờ là đang nghĩ cho mấy con nhộng tằm à, này, tôi nói ông nghe nhé, nếu có thể từ tằm nuôi thú để thú đột biến thành siêu thú hay thậm chí thành rồng phượng mà nói,... mấy vạn con tằm cũng đáng, bọn nó chết khẳng định không trở thành oan khuất”. Người thương nhân nói.

“Rồng phượng, thế giới này cũng có rồng có phượng sao?”

“Có, đương nhiên có”

“Cùng nhân loại chúng ta so sánh thì sao?”

“Không có cửa so. Chúng ta cả một thị trấn nhiều khi không thể bằng một con rồng con phượng ấy chứ”.

“Thế giới này phảng phất có một cỗ sức mạnh kỳ diệu, đó chính là có quỷ bí, huyền nghi và lực lượng thần bí, có vô số sự kiện linh dị chẳng thể giải thích, có 12 chòm sao Cung Hoàng Đạo ban phước lành và chiếu cố cho sinh vật tự nhiên. Mặc kệ là sinh linh gì, đều có tỷ lệ nhất định thức tỉnh năng lực siêu phàm”.

Những tin đồn tưởng chừng phi lý này vậy mà ngày nay càng lúc càng có tần suất xuất hiện nhiều không tưởng, đến mức không thiếu người coi đó là thật tồn tại.

Trên thực tế, Orion trước đây có không ít lần nghe những mẩu chuyện truyền ngôn kiểu kiểu thế, chỉ là bản thân lúc đó không để tâm lắm, nói khó nghe thì là hưu vượn luyên thuyên, phản ứng cười nhạt nửa miệng liền được.

Đến bây giờ thì đỡ rồi.

Niềm tin đóng vai trò rất lớn, niềm tin tạo ra thế giới quan. Một khi bản thân cảm thấy hoài nghi vào hiện thực trước mắt, tự nhiên lòng người sẽ khó mà tin vào thánh thần và ma quỷ cùng lực lượng siêu phàm.

Một số truyền thuyết kể lại rằng, trong nhân gian này rồng và phượng đều là hiếm thấy nhất, bọn chúng tựa như nhật nguyệt ánh sao, giữa trời treo cao, huy hoàng chói mắt. Trong hàng tỷ sinh mệnh bên dưới kia, rõ ràng chỉ cần sinh ra được một trong hai con kia thì nó đều xứng đáng là huyền thoại”

“Thôi thôi, rồng phượng thì tôi không cần. Nhưng nếu con mèo nhà tôi nuôi ăn nhộng tằm mà may mắn hóa thành Mèo Tài Lộc có năng lực thần bí khiến tôi giàu sang thì tốt quá nhỉ”. Người đàn ông kia trả lời với ánh mắt tương đối tham vọng.

“Lúc nãy gã kia nói cho tôi biết, tỉ lệ biến chất tồn tại vô số nhân tố không xác định, cần một chút vận may, càng cần hơn bỏ ra vô số gian khổ để làm xoa dịu bình tĩnh lại thú nuôi khi chúng bị rối loạn gen á. Ngoài ra, có một loại người, bọn hắn chuyên môn nghiên cứu điều chế những phương thuốc mang tính thay đổi các nguyên tắc cơ bản của quy luật tự nhiên trên thế giới này, thứ mà bọn họ pha chế ra nghe nói có khả năng bổ khuyết điểm thiếu vào những phần khó khăn kia, vì đó bổ túc, gia tăng thêm cơ hội thành công”.

“Là sao?”. Người đàn ông còn lại khó hiểu nói.

“Ông nói gì vậy?”

“Đây chẳng phải là Người Pha Chế (Bartender) sao?”. Orion trong lúc chờ đợi chiếc bật lửa, tình cờ nghe qua cuộc đối thoại kia, lập tức nhớ đến một trong 16 chức nghiệp cơ bản đầu tiên của danh sách Hoàng Đạo Quân tầng thứ 5 .

Nghe mô tả, đúng chính xác là rất giống định nghĩa về Người Pha Chế. Bác sĩ Phill Morgan có từng nói rằng ‘thông thường tên một chức nghiệp Zodiac sẽ là tổng quát đại diện cho những gì chức nghiệp đó có thể làm ra được’.

Điều chế phương thuốc mang tính chất thần bí học như vậy, xác suất người bình thường làm ra rất khó. Orion nghe xong, bảy tám phần trong lòng suy đoán rằng người trong câu chuyện truyền ngôn kia chính là Zodiac Người Pha Chế.

Thực sự là Zodiac đã càng ngày càng ăn sâu vào xã hội rồi.

Bọn họ luôn tồn tại ở đó, người thường ai cũng đã gặp qua, chỉ là do chúng ta bị logic của chính bản thân mình che mắt mà thôi.

“Ông cảm thấy tôi thế nào?” Đột nhiên người đàn ông tràn đầy phấn khởi mà hỏi.

“Thế nào là thế nào? Ông nói điêu cái gì vậy?”

“Ha ha chẳng phải à, nếu thú nuôi ăn nhộng tằm xanh thì có thể hóa thành Siêu Thú thậm chí rồng, vậy tôi trực tiếp ăn thì sao. Biết đâu tôi cũng có thể trở thành một tồn tại vô địch giống trong các tiểu thuyết”.

“...”

Orion nhận bật lửa và trả 20 ore cho bà chủ tiệm, chính mình cũng không muốn lắng nghe câu chuyện kia nữa, trực tiếp đi về nhà.

. . . . . . . .

Cùng trên con hẻm phố Hoa Loa Kèn, đối diện tòa chung cư mà Orion thuê căn hộ.

Kẹt !!!

Ngoài cửa lớn chính là một mảnh cảnh tượng màu xám khói của sương mù bao trùm lấy, bên trong là một gia đình bảy người ở, hiện tại năm người sau khi ăn tối xong đã đổ gục xuống mặt đất, miệng nôn ra vô số dòi trùng, dòi trùng bò ra ngoài, không ngừng tiếp tục uống máu người, chầm chậm ăn nhai thân thể những người bị giết đến không muốn chừa một mảnh.

Mà lại, trước mặt có một tia ánh sáng màu đỏ từ chiếc bật lửa chiếu vào trên gương mặt tái nhợt đang quỳ xuống cầu xin của hai người giúp việc, bọn hắn mới vừa bước vào nhà này không bao lâu, dùng đủ âm mưu quỷ kế để chiếm đoạt tài sản chủ hộ, thế nhưng bọn hắn gặp xui xẻo, không nghĩ tới ở trong vài câu bắt chuyện không hợp ý của một gã đầu bếp vô danh liền biến thành bộ dáng này.

“Hai người bọn mày nhìn quang cảnh này còn hài lòng không?”. Trong nhà, đèn nhà đã bị tắt, chỉ có một ngọn lửa bật gas trên tay một gã nam nhân đội nón bếp trưởng, gã mang sắc mặt tái nhợt cười hỏi.

Nét cười của gã không có nửa điểm nhiệt độ, ngược lại cho người ta một loại cảm giác siêu kinh dị.

“Ngài...ngài bếp trưởng, chúng tôi cùng ngài cũng không có thù hận gì, vì sao muốn hãm hại chúng tôi...” Một ả giúp việc thanh âm khẽ run lên, động tác tựa hồ van lạy.

“Đương nhiên không có, chỉ là muốn để cho bọn mày minh bạch, bọn mày tính kế hãm hại nhà người ta, tao thay mặt người đã chết đến thanh toán bọn mày. Công bằng không? , mà bọn mày cũng không cần trả lời, người như bọn mày vốn là không có tư cách cùng tao cò kè mặc cả” Đầu bếp có khuôn mặt tái nhợt nói ra.

“Ngài...nếu ngài muốn, toàn bộ chỗ tài sản nhà này là của ngài, chúng tôi sẽ không lấy bất cứ một cái gì, à, chúng tôi sẽ biết điều, chúng tôi sẽ im lặng tuyệt đối, làm như không biết...” Một gã nam hầu khác sợ đến bò dưới đất khóc rống nói.

Sắc mặt nam tử đầu bếp liếc qua nhìn hai người hầu bọn họ, lại khinh miệt hừ ra một tiếng.

Hai người nghe thấy càng khiếp hoảng hơn, vội bò xuống ôm lấy chân, cũng không có nửa điểm tinh thần dám chạy.

“Phải phải, đương nhiên là cảnh sát, ngài yên tâm, nếu cảnh sát điều tra, chúng tôi sẽ đi đầu thú thay tội của ngài”. Ả nữ hầu khóc nói.

“Ổ, ý mày là tao có tội, tụi mày đang đóng vai chúa ban phước xá tội cho tao?”. Nam tử đầu bếp cười gằn.

“Không, không, không, xin ngài, chúng tôi thề là sẽ không dám nghĩ như vậy”. Hai người hầu tím tái mặt mũi, trái tim run cầm cập, gần như là đồng thanh nói ra câu kia.

Trên tay người bếp trưởng cầm lấy một ly rượu.

Hắn thảy ly rượu xuống đất vỡ toang nói: “Uống hết đi, thuốc giải độc đó”.

Hai người kia tuyệt đối không có gan dám chống chế, ngay tức thời liều mạng xông vào liếm láp chỗ rượu dưới đất.

Mà gã nam tử đầu bếp, hắn đi ra ngoài rồi.

Chỉ để lại chiếc bật lửa xuống mặt sàn...

Lửa bắt vào chỗ rượu kia, lập tức nổi lên một ánh lửa, ánh lửa nho nhỏ thổi bùng lan tràn ra nhanh chóng.

Trong đêm tối, nước mắt, máu, rượu và lửa hòa cùng tiếng thét chói tai tạo nên một giai điệu du dương để giấc ngủ của tất cả mọi người đều càng trở nên chân thực khó tả.

Ở phố Hoa Loa Kèn này, phải thật lòng là giữa hoàn cảnh khí trời lạnh lẽo ẩm ướt quanh năm, lâu rồi nhân khẩu mới có một buổi tối ấm áp ngủ ngon như vậy.

=====

Tấu chương xong !!!

====..

Có thể bạn cũng muốn đọc: