Orion dùng một cây kim rút từ ống vặn thời gian ra, lấy kim tháo ốc bên dưới mặt đồng hồ, mở thêm một lần nữa. Lúc này bí mật bên dưới mặt đồng hồ chạy bằng cơ kia sẽ lộ ra. Nhìn thấy mấy mẩu giấy nhỏ được xếp gọn gàng được ở rãnh trống, nếu tỉ mỉ thì sẽ xếp được 5 hay 6 mẫu giấy như vậy vào rãnh.
Orion đã quen với việc này, hắn mắc hội chứng mất trí nhớ cực nặng. Vì vậy nên mỗi một lần tỉnh giấc, việc đầu tiên cần làm là phải đọc lấy những mẩu nhật ký của mình.
“Nhật ký Orion Lockwood”
Đoạn mở đầu có hai dấu chấm than và hai dấu chấm hỏi ! ! ? ?.
Phía dưới bỏ trống một đoạn.
Đoạn sau có viết: “18.08.1887. Haiz...sau một giấc ngủ ngon lại là một cơn mệt mỏi đầy dễ chịu !!! Hôm nay là một người bình thường không rơi vào tình huống dở khóc dở cười, vẫn đi đến câu lạc bộ Hội An Thần làm việc, vẫn là chuyên gia an ủi đi chữa lành vết thương cho những người cùng khổ”.
“Hôm nay trong lúc tư vấn, tôi gặp một cô nàng tên là Anna Willy. À ừm, ý của tôi là tên của cô ấy không quan trọng, trọng điểm chính là cô ta nhắc đến Hoàng Đạo Quân một lần nữa. Cô ta còn hỏi tôi có phải là một Zodiac không ? Lần này tôi thế nhưng bắt đầu có rất nhiều suy nghĩ về tồn tại thần bí ấy rồi”.
[...] Orion viết nhật ký rất vắn tắt, chín phần mười chi tiết râu ria rườm rà đều bị lược bỏ, chủ yếu là tập trung cập nhật thông tin những cái thực sự quan trọng, có xác suất ảnh hưởng đến bản thân trong tương lai.
Ngoài hiện thực đang ngồi trên xe ngựa, Orion mơ mơ màng màng đọc lại những dòng nhật ký do chính mình viết trước đó, cảm giác làm sao cũng không thấy quen thuộc, đúng kiểu xem một cách vô tri, là của mình nhưng không thấy mình ở trong đó nhập vai, ài, nói một câu công bằng ----- ký ức mới toanh ! ! !
Bất quá, thông tin về Zodiac kia lại lần nữa làm ánh mắt Orion trở nên sắc sảo.
“Xế chiều, thật là thần kỳ, chẳng biết nên nói là may mắn hay xui xẻo nữa, ban ngày muốn tìm hiểu về Zodiac, đến chiều bước chân lên nhầm chuyến tàu hỏa có liên quan Hoàng Đạo Quân đang muốn chôn sống tất cả mọi người...”. Mặt sau mẫu giấy viết tiếp.
“Là xui xẻo, ta mẹ nó đứa nào viết dòng nhật ký này đây, ta không tin ta viết, là đứa nào chơi thuốc ta ép ta viết những dòng mất quan điểm như vậy...Đen như chó mực rõ ràng thế mà còn định phân vân đắn đo hỏi là hên hay xui à?”. Orion lập tức mắng ở trong lòng.
Dẫu vậy, mặc kệ bực mình, Orion vẫn tiếp tục đọc những dòng sau của nhật ký.
“Giữa hoàn cảnh hiểm nghèo, tôi nghĩ ra được cách thức chuyển động của dòng nước cứu nguy cũng là nhờ may mắn nhìn thấy lọ thuốc nhỏ mắt nắp màu xanh tình cờ được bỏ trong túi. Phải cảm ơn người nào đó cẩn thận mang theo lọ thuốc rồi”. Nhật ký viết tiếp ở một mảnh trang khác, đọc ra thì thấy ý tứ nhiều câu chữ, nhưng thực tế khi viết xuống, Orion viết nhiều ký tự đặc biệt chèn vào, ít chữ nhưng đủ nghĩa.
(Ghi chú: Lọ thuốc nhỏ mắt xuất hiện ở chương 1, chương 3, chương 12)
Điều hay ho nhất chính là phía sau mấy mẫu giấy cũng không có ghi nhiều chi tiết như cô gái tóc ngắn Lena Utto nói, không hề có thông tin nào trùng lặp lại từ những mẫu giấy nhật ký và lời kể của Lena, hầu như là hai thông tin khác nhau bù đắp cho nhau. Cảm giác để cho người ta tin rằng Orion lúc viết những dòng nhật ký này, hắn đã sớm dự đoán được kết quả, có lẽ không phải Lena thì cũng sẽ có người nào đó đến tường thuật lại thông tin cho hắn. Việc của hắn chỉ là viết vắn tắt những cảm xúc trọng điểm, ghi chú nhấn mạnh mấy cái tên cần lưu ý thôi.
Ba người bị hắn ghi chú lại bên trong, một chính là quý cô Emily, kẻ thứ hai thì là Người Vận Chuyển Hobb Foden. Người thứ ba thì được Orion đặt cho một cái biệt danh rất dễ nhớ --- ‘kẻ bị săn’ Martial.
Kẻ bị săn Martial chính là gã VIP mà Hobb Foden muốn thanh toán, vì một mình gã nên mới có vụ án con tàu tử thần. Chỉ là, hết lần này đến lần khác Hobb không thể biết được ai mới là Martial, gã đã cải trang, liền Emily cũng không biết được, chỉ biết gã tên là Martial.
Quý cô Emily trước khi quyết định đối đầu với Hobb thì đã nói với Orion rằng: “Nếu cậu có thể sống sót sau lần này, tôi hi vọng cậu sẽ tìm đến ngõ Đường Nguyệt của phố Liễu Như, quận TCPS, thành phố Nelson. Số nhà 14-15 ở ngõ là một cửa hàng bán trà cùng bánh khá lụp xụp, cửa kính trong suốt rất dễ nhìn. Khi vào quán, cậu đừng quan tâm người chủ hay nhân viên phục vụ, nếu trước 12h trưa, người cậu cần tìm sẽ là một gã đàn ông lúc nào cũng đeo mắt kính đỏ ngồi đọc báo, trên bàn sẽ thấy luôn luôn có dĩa bánh cam, một ly trà đỏ và hai cái nĩa. Còn trường hợp đến trễ hơn sau 12h, hãy tìm một cô gái đeo kính cận và thắt tóc hai bên, cô gái ấy có thói quen hay lấy tập vở ra làm bài tập. Đương nhiên, không phải lúc nào cậu cũng có thể gặp được ai trong số họ, nếu không gặp bất cứ ai, hãy đến vào một ngày khác”
“Kiên nhẫn cho tới khi cậu gặp được họ rồi, đến bên cạnh mua một cốc nước ngồi cùng bàn, nói ra mật mã sau đây: Hôm nay là một ngày tồi tệ, cầu xin Chúa tha tội cho chúng con khỏi những lỗi lầm đáng nguyền rủa này; Coelestis (thiên đường) - Nothingness Fog (sương mù hư vô) - Black Dune (sa mạc đen) - Ruby Glacier (băng hà đỏ) - Steele Grave (mộ sắt thép) ’. Sau đó hãy bổ sung thêm rằng ‘tôi được giới thiệu từ sự kiện linh dị Zodiac số tài liệu 281’. Nhớ kĩ, đừng đề cập đến tên tôi, những người đó sẽ không biết tên tôi là ai đâu. Chỉ cần nhiêu đó là cậu sẽ được dẫn đến địa bàn của chúng tôi, cậu sẽ biết tôi là ai”.
“À, nếu cậu còn có khả năng tìm ra và cứu được cả Martial. Hãy bảo vệ ông ta và cho chúng tôi thông tin về ông ta, chúng tôi sẽ tùy mức độ cho cậu thứ cậu cần tương ứng”. Emily khi đó bổ sung.
Trong mảnh nhật ký viết tay ngắn ngủi của mình, vì để tránh cho triệu chứng quên lãng diễn ra không đúng lúc và bị thiếu khuyết thông tin quan trọng, những lời này của Emily đã được Orion chép lại đầy đủ nguyên ý.
Mà lại, Orion cũng không sợ có ai đó cướp đi được mảnh nhật ký của mình. Coi như là cướp được đồng hồ bỏ túi của hắn, biết được bí mật vặn nắp lấy ra những mảnh giấy nhỏ thì cũng không đọc được nội dung bên trong.
Nguyên nhân rất cơ bản, chữ viết là mực ẩn, cần phải có lớp sơn phát quang được phủ trên cặp mắt kính của hắn thì mới có thể đọc được. Đây chính là vì cái gì hắn từng đề cập đến hai vật phẩm giá trị nhất của mình luôn luôn là đồng hồ bỏ túi và cặp kính.
Phần mặt sau của tờ giấy thứ ba, Orion viết: “Lúc nhận thông tin mô tả ngoại hình và những thói quen đại khái từ những hành khách toa số hai từ trên nam nhân viên đoàn tàu, tôi đã khá chắc chắn đoán đươc vị VIP thần bí Martial kia là ai rồi. Tôi suy luận được bởi cách hành xử vô cùng khác biệt và không hợp lý của ông ta trong vai trò một hành khách bình thường, chỉ là, khi tôi viết những dòng này xuống, tôi cũng không xác định sau khi đoàn tàu cháy nổ, ông ta có còn sống hay không nữa”.
“Chỉ dựa vào miêu tả của nhân viên đoàn tàu cũng có thể phán đoán tìm được người mục tiêu à !? Lợi hại quá vậy”. Orion đọc những dòng nhật ký do chính mình viết, vừa cảm thán vừa kinh sợ.
Hắn tự kinh sợ bản thân.
Ngữ cảnh trên chỉ có hai loại tình huống xảy ra.
Một là chính mình đúng thiên tài lừa gạt, nghe nói cảnh giới cao nhất của lừa gạt là thậm chí có thể tinh vi lừa gạt chính mình, đọc xong chính mình đều không ý thức bị thao túng.
Hai thì là hóa ra những lúc mình không nhớ gì hết, thời điểm đấy trí tuệ của mình mới là huyền ảo vô đối nhất.
Orion lặng thầm nhớ kỹ điều này, lần sau nếu thật cần suy nghĩ chuyện gì, đi ngủ có lẽ cũng là một phương án...
Tiếp tục đọc nhật ký, bên dưới có viết: “Tôi không tin tưởng người phụ nữ Emily đó tuyệt đối, canh bạc này có độ nguy hiểm nhất định, cho nên tôi sẽ không ghi bất cứ thông tin nào về nhân vật Martial kia. Khi nào tôi tỉnh lại đọc được quyển nhật ký này, hãy dùng ‘kẻ bị săn’ Martial như một lá bài, cứ việc liệu có chẳng may gặp trúng phiền phức phải tìm đến Emily giúp đỡ, cũng không nên nói cho cô ta về Martial. Cho đến khi tôi nhớ lại Martial là ai, phải tuyệt đối giữ lấy bí mật này. Còn bây giờ, hai việc quan trọng nhất lúc này, một là phải trở về nhà thăm Bleu Lockwood, hai là tìm hiểu thông tin về Zodiac, hãy chép nó cẩn thận vào quyển sách Nhật Ký dưới sàn nhà”.
Xong rồi !?
Orion lật những mẫu giấy nhật ký trong tay để kiểm tra lần nữa, sau khi xác định mình không bỏ sót chỗ nào thì hắn mới xếp gọn và nhét vào ngăn nắp bí mật của đồng hồ lại.
Miệng lẩm bẩm: “Martial là ai sao không ghi huỵch toẹt ra có phải nhanh hơn không. Tò mò chết ta rồi”.
Nói đi nói lại, mỗi lần nhắc tới cậu thiếu niên Bleu kia, vẻ mặt hắn liền đặc biệt trở nên tồi tệ.
“Thôi được rồi, trở về một chút”
=====
Tấu chương xong !!!
====..
zTruyện - Đọc truyện Dịch online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới một cách nhanh nhất.