O.102

Chương 17: Sứ Giả Triệu Hoán

Thu đông ở đảo phía Nam rất chi là lạnh, cái không khí lạnh thậm chí có thể cảm nhận rõ rệt ngay cả khi dùng bằng mắt thường quan sát.

Lạnh góp phần để cảm giác căng thẳng trong không khí dường như ngày càng trở nên nặng nề và trầm trọng hơn, nhất là ngay khi người nhân viên nói ra mấy lời vừa rồi. Sự sợ hãi và hoang tưởng lập tức bắt đầu chi phối đến tất cả những người xung quanh.

“Nguy…nguy hiểm vậy”. Người đàn ông da trắng co quắp khóe miệng, run rẩy thốt lên.

“Không phanh được sao?”. Lại có người hỏi, tông giọng có vẻ là người phụ nữ ngồi hàng thứ hai lên tiếng

“Đáng tiếc, tình huống khẩn cấp, phanh không được nữa. Tốc độ quá mức cho phép. Mọi người, mau cùng tôi đi thôi”. Nam nhân viên có chút gấp rút nói.

“Cậu nhân viên, nếu đoàn tàu sắp va chạm, chúng ta tại sao không nhảy xuống từ cửa sổ hay cửa boong tàu”. Một người trung niên mở miệng nói, trên gương mặt đồng dạng toát ra sự thấp thỏm lo âu.

Có thể không lo âu được sao, giờ phút này toàn bộ toa tàu đều bị hù dọa cho một trận đến mức sắc mặt tái nhợt đến nơi rồi, mấy ai còn giữ được bình tĩnh như lúc đầu nữa.

Cụ bà hành khách ho khan mấy tiếng, nói: “Toa số 5 quá nhỏ, hai boong tàu tập hợp về có đủ chỗ không? Chúng ta khá đông người mà”.

Nam nhân viên trả lời đầy thuyết phục: “Dư sức, thưa bà, chúng tôi còn có thể chứa gấp đôi thế này”.

“Nếu là có khủng bố trên tàu, không phải chúng ta cùng chạy về toa số 5 thì sẽ gặp nguy hiểm sao? Khủng bố rõ ràng cũng ở trong đám người chúng ta, tụ chung một chỗ…e rằng…e rằng”. Một hành khách khác không dám quá tin tưởng, vội vàng mở miệng nói.

Nam nhân viên phản bác: “Trời ơi, tôi cũng chỉ là nghe lệnh cấp trên từ trạm kiểm soát nói vậy thôi, bọn họ hẳn là có kế hoạch của mình, các người tự quyết định mạng sống của bản thân, tôi đi trước”.

Anh ta quả nhiên làm đúng những gì mà Orion nhắc nhở, vừa dứt lời nói xong xác thực là mặc kệ những người khác, một mạch tự lo cho mình, chạy thẳng về toa số năm cuối cùng.

Lúc này, người trung niên dân dân đảo kia liền lên tiếng, nói với giọng xoa dịu: “Cũng ổn mà, chúng ta nên nghe theo sự sắp xếp của nhân viên đoàn tàu. Bọn họ đã phải tập dợt rất nhiều để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp. Nhỉ?”.

Khi bị người đàn ông liếc nhìn mình, nam nhân viên đoàn tàu bỗng giật giật chiếc mũi bự mấy lần, có vẻ không được tự nhiên: “V…vâng, thưa ông”.

Những hành khách kia vốn dĩ còn lộ ra một chút do dự muốn hỏi thêm cho chắc chắn, nhưng nhìn hành động dứt khoát đến vô tình của nam nhân viên đoàn tàu, thế là ai nấy đều vứt bỏ hình tượng, một dạng cùng lúc đứng lên rời khỏi chỗ ngồi và nhanh chóng di chuyển đuổi theo sau.

Không đầy một phút đồng hồ trôi qua, chỉ còn lại duy nhất gã đàn ông khoác chiếc áo blazer màu nâu là vẫn khư khư ngồi trên hàng ghế giữa ở toa số hai, xung quanh mọi người đều đã rời đi hết rồi.

À không, nếu thi thể của Felix Hoshe cũng tính là người mà nói, vậy thì trên toa hiện tại có hai người, một sống, một chết.

Người chết, dĩ nhiên là nạn nhân. Còn một cái sống…

...Đúng hung thủ.

Một lúc sau trôi qua, nhận ra chỉ còn duy nhất một mình mình bị bỏ lại. Hobb Foden lập tức nhíu mày, tựa hồ trong lòng tại cân nhắc lấy cái gì.

“Mẹ nó, thì ra là vậy, mình bị lừa rồi”.

Chậm một nhịp.

Trong chốc lát gã liền nhận ra mình phạm phải sai lầm, thế là khẩn trương chạy thật nhanh đến toa số năm để đuổi theo mọi người.

Tốc độ chạy của Hobb khá nhanh, mấy mà đã đuổi kịp đến gần nơi của một người trung niên mặc áo dù đang bị bỏ lại ở toa số bốn.

Chỉ là, sau đó hắn nhìn thấy có viên bi sắt nặng tầm 2 kg ở phía trước ném vào trước ngực người trung niên mặc áo dù, người trung niên đang chạy theo quán tính không có kịp thời tránh né nên lập tức bị va đập mạnh, xương lồng ngực cảm giác muốn nứt vỡ ra, gã văng ngược ra sau lao vàng bên hông tường sắt. Nhìn thôi cũng đủ thấy tác động lực đau điếng đến cỡ nào.

Hobb khẽ hoang mang, tốc độ chạy vừa hay giảm lại không hiểu chuyện gì.

Vụt vụt !!!

Hai âm thanh vụt vụt lần nữa vang lên, từ trong toa số bốn đang núp đằng sau thùng rượu phóng tới là hai viên bi sắt khác nhắm vào vị trí của Hobb

Con mắt Hobb đột nhiên nheo lại, nếu nhìn kĩ sẽ thấy có một ánh đen lóe lên trong giây lát này.

Hobb giương tay phải quạt ra thật mạnh, đột nhiên bên trong toa xuất hiện một cỗ từ trường đang bẻ cong ra, lập tức thổi văng hai viên bi sắt ra ngoài cửa sổ. Nghe được cả âm thanh xoảng đổ vỡ của cửa sổ.

“A tiếc quá, lần này bắt trúng người thật”.

Giọng nói là của một người phụ nữ đứng tuổi lần nữa vang lên.

Cùng với đó là âm thanh tách ! một tiếng, tiếng máy ảnh phim chụp hình lại diện mạo của Hobb.

“Người Vận Chuyển của giáo hội Mắt Bão (The eye of the storm) , có đúng không?”.

Quý cô Emily từ trong toa số bốn bước ra, nở một nụ cười vô cùng thân thiện nhìn về phía Hobb.

“Xem ra kế hoạch của cậu thám tử kia thực sự rất đỉnh nha, có thể dụ sói ẩn núp ra khỏi đám đông rồi”. Emily cười nói, đồng thời tiện tay tháo cuộn phim máy ảnh vừa chụp cất đi, bỏ lại trong giỏ.

Hobb Foden khinh bỉ nhìn Emily, nói: “Bọn mày tổng thể dựng lên màn kịch này, để tao cảm thấy toa số 5 nhất định là cái bẫy, cho nên từ đầu tao do dự sẽ không xuất phát ngay?”.

“Đúng vậy”. Emily không có ý định phủ nhận.

Một người bình thường khi gặp trạng thái bất thường và đường đột nguy hiểm đến tính mạng, họ sẽ theo quán tính hành động nhanh chóng bỏ chạy, nhất là khi trước đó càng chứng kiến một xác chết, và càng bị nhân viên đoàn tàu kích thích dẫn nổ cảm xúc.

Mà Hobb Foden thì khác, hắn ở tâm thái của một Zodiac đang khống chế toàn bộ đoàn tàu để chôn sống tất cả mọi người, khi hắn nghe những thứ như vậy, nhìn những thứ như vậy bày ra trước mắt, tâm lý tự nhiên là sẽ phải đề phòng.

Hobb khẳng định biết, nếu xác tên Felix bị ném đến toa hai này, đồng nghĩa ở toa số ba kia nhất định phải có ít nhất một gã Hoàng Đạo Quân khác, bởi vì chỉ có Zodiac mới dám công khai đối đầu với Zodiac khi biết rõ người ta nắm giữ lực lượng thần bí như vậy.

Đổi lại là người bình thường, khi nhìn thấy cảnh tượng ghê rợn bị cắt đứt đầu trong hoàn cảnh quỷ dị, nhất định sẽ sợ đến chết khiếp rồi. Coi như là cảnh sát cũng không ngoại lệ. Không phải cảnh sát nào cũng được huấn luyện để đối đầu với thứ đồ vật không biết.

Hobb cân nhắc kỹ lưỡng xem xem mình có nên nhảy vào trong cái bẫy người ta bày ra hay không. Vì vậy, hắn hành động chậm chạp hơn những người khác, hắn phải suy nghĩ thực cẩn thận, cân nhắc các yếu tố kĩ lưỡng trước khi ra quyết định.

Bất quá, kế hoạch của Orion chính là đánh vào thời gian, suy nghĩ không nhanh sẽ bị chậm nhịp, đến lúc ý thức được thì đã muộn.

Thật giống đánh cờ có đồng hồ bấm thời gian như thế, chậm hơn hết giờ trước liền tính thua.

Ai cũng chạy, ngươi không chạy, ngươi chính là hung thủ.

Bởi vì hung thủ luôn luôn phải cân nhắc nhiều hơn người bình thường, huống chi, yếu tố thần bí cùng ý thức hung hiểm càng khiến Hobb Foden phải đề phòng tỉ mỉ hơn nữa.

“Hừ, ăn may. Thế lỡ lúc đó tao mà không cân nhắc kĩ lưỡng mà trực tiếp hành động theo đám đông thì bọn mày chẳng phải là kế hoạch phá sản”. Hobb Foden hơi không phục nói.

“Dựa theo tốc độ của đoàn tàu hiện tại, chưa đầy ba phút nữa sẽ đâm vào lô cốt. Cậu biết điều này mà phải không? Thời gian được canh chừng đến sát nút như vậy, người của chúng tôi đã canh rất kĩ thời gian, mục đích là để cho cậu không thể không cân nhắc hành động. Chỉ chưa tới ba phút nữa là nổ, cậu sẽ ngu tới mức không thèm suy nghĩ mà lao vào bẫy của chúng tôi sao ? Đây mới chính là thứ khiến cậu không thể nào có từ ‘lỡ như’”. Emily từ tốn đáp.

Vì cái gì phải là 10 phút đồng hồ. Orion tính toán thời gian va chạm, nhắc đi nhắc lại với anh nhân viên phải đúng mười phút mới được thông báo, này chính là nguyên nhân !!!

Hạn chế tối đa ‘lỡ như’ có thể xảy ra.

“Thú săn mồi và con mồi khác nhau ở chỗ, trong một vài tình huống nhất định, thú săn mồi càng cẩn thận, sẽ càng lộ ra bản thân là thú đi săn chứ không phải con mồi. Tâm lý ngay từ đầu đã có khác biệt”. Emily nói lại một câu mà Orion đã nói với cô.

“Ra là vậy”. Hobb rốt cục gật đầu, thành thành thật thật xác nhận mình bị lừa cũng không oan.

“Còn một câu hỏi. Thế chúng mày chọi đá vào gã kia làm gì, chẳng lẽ cũng nghi ngờ hắn à?”. Hobb quay đầu chỉ vị trung niên xấu sổ đang nằm ôm ngực kia, miệng nôn máu ướt đẫm cả áo.

Chỉ thấy quý cô Emily rất chậm rãi đặt túi lên bàn, chính mình cẩn thận lấy từ trong túi ra một cây bút máy, là cây bút ban nãy đã cắm vào sau gáy thanh niên Walcott.

Cô ta khẽ cười nói: “Đây là làm ra lựa chọn hi sinh. Bởi vì nếu không có vật phẩm hi sinh, chúng tôi làm sao biết suy luận của mình có đúng hay không. Giữa những người bình thường đang chạy đến và bị chọi đá sắt vào đầu không cách nào phản kháng, họ sẽ sinh ra sợ hãi trên cơ mặt. Người duy nhất không biểu hiện sợ hãi mà tiếp tục tiến lên và thậm chí dễ dàng đem đá sắt cho cản lại, chỉ có thể là hung thủ, là Hoàng Đạo Quân Người Vận Chuyển, đúng không?”.

Ý tưởng này ban đầu đúng là kế hoạch của Orion, nhưng Orion sống chết đều nhắc nhở Emily không quá khắt khe phải làm vậy, mà có làm thì cũng nhẹ tay một chút.

Đáng tiếc, Emily hứng thú với chiến thuật loại trừ trên, và cũng không có ý định nhẹ tay.

Cô ta không muốn có sai sót, bằng mọi giá phải tìm ra Người Vận Chuyển Hobb !!!

Nhìn thấy trên mặt đất toa tàu số bốn, rõ ràng không phải chỉ có một mình gã trung niên xấu số kia. Nguyên lai trước đó còn có hai ba gã xấu số khác nữa, chỉ vì trì hoãn do dự và chậm chân hơn một chút mà đã bị Emily nghi hoặc, dẫn đến thẳng tay ném đá thử rồi loại bỏ.

“Hỡi Chúa Tể trên cao, gọi tên Cung Hoàng Đạo Ma Kết, cầu xin Ngài hãy ban cho con quyền năng cứu đỡ những kẻ thiêu thân tội nghiệp này”. Emily cao giọng nói.

Nhìn thấy một tia sáng màu xanh lục từ bàn tay của cô ta lóe lên, cái túi của cô trên bàn lập tức bị ánh sáng màu xanh chiếu vào rồi biến mất.

Mà ngược lại, đột nhiên cây bút máy kia của cô lại có màu xanh lá thần kì, giống như là dung dịch chất lỏng ở bên trong bị hoán đổi vậy.

Ánh sáng màu xanh chiếu tỏa khắp toa xe số bốn.

“Sứ Giả Triệu Hoán ? ? ?”. Hobb kinh hãi, khuôn mặt đột nhiên không còn vẻ đắc thắng như trước nữa.

Là Zodiac Sứ Giả Triệu Hoán (Summoner) !?

====

Tấu chương xong !!!

====..

Có thể bạn cũng muốn đọc: