O.102

Chương 8: Manh mối đầu tiên

“Đương nhiên biết, bởi vì tin tức vụ này tất cả mặt báo đều có truyền ra, cho nên quốc gia mới trực tiếp phong tỏa, áp đặt chế độ thiết quân luật, đem cả khu vực thị trấn Bluff nghe nói đều phong tỏa, 15 km bên ngoài bây giờ là giới nghiêm”. Có người bạn đáp.

“Cái gì sát nhân chết đói? Hít khói bụi nhiều quá úng não hết rồi à, loại lời này các cậu cũng đi tin tưởng, tôi nói cho các cậu biết, vụ án kia xảy ra ở ngoại ô thành phố Hasting nguyên nhân chân chính nhưng thật ra là hóa chất bị rò rỉ. Tôi có một người bạn làm việc ở thị trấn Rotoa kề cận khu vực bị khoanh vùng, đại khái là tầm mười ngày trước đi, lúc ấy mùi máu tanh còn không có tản ra, người bạn của tôi đã gọi điện đến sở cảnh sát cầu xin giúp đỡ, anh ta báo cáo rằng có một phòng thí nghiệm của Hội Nấm Đông Cô bị cháy nổ, xung quanh hóa chất ô nhiễm lan tràn. Sau đó rất nhiều người, ngựa, trâu bò, chó mèo cùng những sinh vật sống khác đều bị hóa chất ăn mòn, bao quát anh ta cũng chết ở trong đó. Cảnh tượng tạo cảm giác rùng mình như là có quỷ đói đi săn vậy”. Một cô gái tóc ngắn nói với giọng khàn khàn địa phương.

Cô nói tiếp: “Nghĩ đến thực sự sợ, may mà hóa chất xâm lấn còn chưa có phiêu tán tới nơi này, nếu không bọn mình cũng sẽ sớm được lên báo chuyên mục nạn nhân”.

Chủ đề cứ thế khuếch đại, mọi người bàn luận sôi nổi với nhau.

Ngồi cạnh cô gái tóc ngắn là một cô gái khác nhìn qua có vẻ trưởng thành hơn đám bạn cùng lứa với mình. Cô bỗng nhếch miệng với vẻ đặc biệt xem thường, phát ngôn càng thêm có chút bực dọc sỗ sàng: “Các cậu thôi đi, chuyện này có gì đáng để bận tâm đâu. Tin tức số lượng người chết, người mất tích kể từ thảm họa 23.04 cho đến nay còn chưa thống kê xong hết, ngày nào cũng nghe thêm tin xấu khiến tôi thật buồn nôn. Các cậu cứ thế này thì ai mà còn thiết tha muốn sống nữa. Thứ đáng sợ nhất chúng ta đều đã đối diện, hiện tại chỉ là một vụ rò rỉ hóa chất, vào trong miệng báo chí thuê dệt lại biến thành sát nhân chết đói cái gì đó...hết nói nổi”.

Cô gái tóc ngắn gật đầu, dĩ nhiên tán thành với bạn mình mà bổ sung quan điểm: “Sát nhân cũng là người trần mắt thịt, mà người trần mắt thịt nào có dạng này dám náo. Nghĩ đi, toàn bộ thị trấn có bao nhiêu trâu bao nhiêu bò bao nhiêu ngựa, chúng nó giậm chân bước đều bước thì cụ tổ sát nhân cũng xuống lò mai táng, lấy cái gì mà náo. Các cậu bị báo chí dắt mũi rồi, việc này chỉ có thể nói là do thí nghiệm sai lầm gây nên thôi”.

“Ngây thơ là hai cô đấy”. Cậu thanh niên ban đầu mở chủ đề lập tức nghiêm mặt phản bác.

Hắn cứng nhắc nói: “Thế tôi hỏi hai cô, con đường từ thị trấn Rotoa đến quận Bluff ở ngoại ô thành phố Hasting còn có hai quận nhỏ ở giữa nữa. Nếu là rò rỉ hóa chất, chúng bắt buộc phải lan tràn qua hai quận này trước, làm sao có thể nhảy cóc từ Rotoa đến Bluff được?. Hóa chất phòng thí nghiệm có mắt tránh né à. Hừ, thà tin báo chí bịa đặt còn không hơn đi tin những người không có kiến thức bịa đặt”.

Báo cáo chỉ rõ rằng hai quận ở giữa xác thực không gặp vấn đề gì cả. Rất hiển nhiên kết luận được đây không phải một vụ lan tràn hóa chất kéo dài qua, mà bắt buộc phải chia nó trở thành hai vụ án riêng biệt.

“Sao cậu không nghĩ đến trường hợp có một nhà máy hóa chất nào đó của Hội Nấm Đông Cô đặt tại thị trấn Bluff tiếp tục bị rò rỉ?” Cô gái trông trưởng thành kia lại bĩu môi phát biểu: “Nếu như thế không phải sẽ giải đáp được thắc mắc sao?”

“Ặc, cái này tôi cũng không biết, nhưng tôi tin rằng thời điểm hiện tại báo chí sẽ không dám lừa chúng ta”. Cậu thanh niên mở chủ đề nói với vẻ hơi gượng gạo.

Orion yên lặng lấy báo ra đọc, bất chấp sự ồn ào náo nhiệt của những cậu thanh thiếu niên kia, hắn không cảm thấy bị phiền hà điều gì.

Hắn không xen vào, thậm chí cũng không quá chú ý lắng nghe câu chuyện, tuyệt đại đa số lời nói xầm xì như gió thoảng mây trôi. Nhớ được thì nhớ, không nhớ thì quên cũng tốt, dù sao đối với mình liền không quan hệ.

Thiên hạ ngày nay cứ rối rít cả lên vì những chuyện không đâu, chẳng ra làm sao hết.

Chỉ là để Orion không lường trước được, tờ báo hắn đang cầm đọc trên tay, vừa vặn cũng nhắc đến vấn đề những cậu thanh thiếu niên đang thảo luận. Việc này làm cho hắn muốn dở khóc dở cười.

“Báo chí chắc chắn sẽ lừa cậu. Từ sự kiện 23 tháng 4 đến nay, dân chúng đã bắt đầu thờ ơ và mất niềm tin quá nhiều vào những người đứng đầu của quốc gia này. Không phải hiển nhiên mà một nghề xàm xí như người an ủi, người chữa lành gì gì đó lại trở nên nổi tiếng và được yêu thích đón nhận đến vậy đâu. Cậu có hay nghe đài không, chương trình radio giai điệu âm thanh ấy, gì mà ‘hôm nay là một ngày tốt lành, phải vậy không’ ấy. Mẹ tôi ngày nào cũng nghe, ngày nào cũng nhớ về anh trai và người bố bị mất của tôi, nghe cái Orion gì đó giấu mặt nói nói, khóc như mưa, còn đòi tặng hoa gửi đến nhà đài nữa chứ. Thật là chẳng ra gì”. Cô gái tóc ngắn như cũ đối với báo chí và truyền thông quốc gia này liền phản cảm.

“Gã Orion đó, chắc chắn cũng không phải loại người tốt lành gì. Đúng giả tạo thì có”.

“Chắc chắn rồi, quan điểm này thì chúng ta không hẹn mà hợp”.

Orion cất báo lên kệ rồi quay về tư thế yên thân không động đậy, hai tay chống cây dù xuống đất, giả vờ nhắm mắt ngủ gật chẳng quan tâm những hành khách khác nói gì. Song, đột nhiên bên tai nghe tới đoạn bị người ta bêu rếu nói xấu mình, trong lòng liền rộn ràng.

Các cô các cậu à …

Nháo rồi đấy !

Tranh cãi thì nêu luận điểm được rồi, việc gì phải tranh thủ cà khịa nghề nghiệp lẫn nhau, đồng thời là những người cùng khổ trong cái xã hội này, dễ ở dễ thở một xíu chẳng phải tốt à.

Có tin không còn tiếp tục lộn xộn, lần tới trên chương trình đừng trách tôi trực tiếp nhắc lại câu chuyện tình cờ ngồi trên chuyến tàu hỏa toxic, gặp những người trẻ tuổi tiêu cực chuyên môn đi nói xấu lăng mạ người khác, để xem các cô các cậu có cảm thấy ngứa râm ran khắp người không.

Thực muốn biết cảm giác nói xấu sau lưng người nổi tiếng nhưng không nghĩ tới người nổi tiếng đang đứng sau lưng mình ?

Tàu đi khởi hành từ ga Inver đến Nelson giấc xế chiều, khả năng không có bao nhiêu hành khách. Chịu khó tìm tòi một cái, không khó khoanh vùng được những gương mặt trẻ tuổi này. Cho dù bọn hắn không phải thính giả của chương trình thì cũng sẽ bị người ta tìm ra thôi, rất nhanh chuyện sẽ lọt vào tai báo chí.

Orion có một tia ý nghĩ như vậy trôi qua, nhưng rất nhanh hắn tự quên đi, không coi đó là chuyện gì lớn.

Không đáng...

Mọi người đều rất bận, không phải ai cũng có thời gian để tâm những chuyện chưa chắc sẽ liên quan với mình.

Lúc này, một người phụ nữ thành thục với vết sẹo dài từ tai xuống cổ ngồi cạnh Orion bắt đầu bị cuộc bàn luận sôi nổi kia kích thích hiếu kỳ.

Quý cô đội nón vành che nửa khuôn mặt, tuy không nhìn thấy rõ dung mạo, nhưng cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm hứng thú với câu chuyện của đám thanh thiếu niên trẻ tuổi kia. Cô cuối cùng mở miệng chen một câu vào: “Giả sử sự vụ không giống những gì cô cậu nghĩ thì sao, nếu ở thị trấn Bluff không có bất cứ nhà máy hóa chất nào giống Rotoa, e hèm, coi bộ kết luận sẽ còn khiến người ta càng rùng mình hơn đấy”.

Đám bạn đồng lứa thanh niên ngồi trên nghe mà giật mình, cậu thiếu niên đeo túi đeo chéo sởn da gà khi nghĩ về nó, trong khi hai cô gái khẳng định chắc nịch là vụ rò rỉ hóa chất kia thì lại trở nên nhăn mặt nhíu mày, đáy mắt lộ ra sự khó chịu quay sang nhìn chằm chằm người phụ nữ, sẵn tiện liếc một chút sang người ngồi kế bên, Orion Lockwood.

“Cô là phóng viên hay nhà báo, sao cô biết rõ thế? Nếu không phải ở Bluff có nhà máy xưởng hóa chất, vậy cô giải thích xem vì sao sự chết chóc của những sinh vật sống ở Bluff lại tương tự được như Rotoa”. Cô gái nóng nảy nhất từ nãy giờ không chịu thua, lập tức phản bác lại.

Chỉ thấy người phụ nữ có vết sẹo trên cổ cười nhẹ nhàng, sau đó dùng ánh mắt giao tiếp, như thể bắt cô gái kia phải tự động não.

“Là là do sát...sát nhân chết đói ?”. Nam thanh niên trả lời thay bạn mình.

Phải là sát nhân chết đói thì mới giải thích được !

“Vớ vẩn, thay vì tin là có sát nhân chết đói nhảm nhí kia, tôi thà tin rằng ở Bluff nhất định có nhà máy hóa chất đấy. Cô kia, cô chắc chắn là nhà báo chuyên tung bài dắt mũi dư luận, cô không có bằng chứng thì đừng nói bậy, suy luận của tôi mới là hợp logic nhất”. Cô gái tóc ngắn lên tiếng, rất tích cực đứng cùng một phe với bạn mình.

“Logic trong thế giới này từ lâu đã bị thay đổi rồi, chẳng lẽ cô cậu mãi mà không nhận ra à”. Quý cô đội mũ vành cười nói.

Nói xong, cô ta cũng không tham gia trò chuyện nữa, triệt để ngó lơ đám thanh thiếu niên trẻ tuổi.

Cô quay sang nhìn Orion, chàng trai đang ngồi bên cạnh mình, cũng một cậu thanh niên khác nhưng trông có vẻ rắn rỏi hơn, từ xương quai hàm góc cạnh nhìn lên sóng mũi, từ sóng mũi lại nhìn đến ánh mắt bên dưới cặp kính cận kia của hắn, tổng thể toát lên một vẻ bí ẩn lạ lùng khiến người khác bận tâm.

Hơn nữa, cách ăn mặc, điệu bộ, tư thế dáng ngồi cũng hoàn toàn khác biệt, tuyệt không thể xếp cùng một nhóm với đám thanh niên đồng lứa bình thường được. Cậu ta trông rất già đời. Liền liền cử chỉ tay cũng biểu hiện sự tự tin và phong thái hơi kiêu ngạo cũng bị quý cô lưu ý bắt được. Điều này thường chỉ thấy ở những đứa con trưởng trong các tầng lớp quý tộc, thậm chí là hoàng tộc chính quy.

Nói thế nào, khí chất hắn đúng cũng có mùi hoàng tộc, không phải hoàng tộc thì cũng phải là một người có chỗ đứng cao trong xã hội, đã từng có kinh lịch, được xã hội này trui rèn hun đúc nên.

Một quý ông trẻ tuổi quá nổi bật, người phụ nữ nghĩ.

Liệu tác phong dáng ngồi và thái độ khư khư im lặng của cậu ta không biết có phải đang lắng nghe hay không, hay là thật sự không quan tâm, hay là đang giữ quan điểm cá nhân cho riêng mình nên mới im lặng ? .

Người phụ nữ quan sát Orion khá lâu, tò mò cũng dâng lên đủ nhiều, rốt cuộc cô không nhịn được mà chậm rãi bắt chuyện: “Cậu thấy sao, tôi biết về nhân tướng học, sở hữu năng lực nhìn người rất không tệ nha. Tôi đoán rằng cậu hẳn là có lắng nghe câu chuyện, mà lại, hẳn đã có đáp án cho riêng mình. Chuyến tàu hỏa này mới khởi hành được 20 phút, còn rất nhiều thời gian, sao chúng ta không tán dóc bàn luận một chút cho đỡ chán”.

Orion đang giả vờ ẩn dật né tránh mọi thứ, đột nhiên bị người phụ nữ làm giật mình.

Trái banh đều bị người ta đá lăn đến chân, giờ phút này giả ngu nữa thì không phải là quý ông rồi.

Orion giương tay lắc lắc cặp kính của mình điều chỉnh lại tiêu cự, sau đó quay sang gật đầu với người phụ nữ bên cạnh, giọng ấm áp nói: “Vụ việc này tôi mới đọc báo chí, bất quá, tạm thời diễn biến còn quá sơ khai nên tôi chưa thể có căn cứ giải bày ý kiến của mình được”.

“Vậy nếu tôi cho anh thêm một giả thuyết thì sao?”. Người phụ nữ đề nghị.

Orion hơi nghiêng đầu, chờ xem đối phương.

Thế gian này không thiếu nhất chính là giả thuyết, mười người trăm ý, trăm người ngàn ý, tính đúng sai của nó khó mà nói trước được. Chủ yếu hắn muốn nghe xem giả thuyết của quý cô đây có thực sự cùng tần số để mình cảm thấy bị động tâm không thôi.

Người phụ nữ cười, trái lại rất thiện ý nói: “Giả thuyết nhấn mạnh rằng: giả sử lượng hóa chất xâm nhiễm kia là nguyên nhân sinh ra một tên sát nhân đói khát điên cuồng thì thế nào? Dị loại, người đột biến, kẻ siêu phàm, nếu nó có thực thì thế nào, cậu có thấy nó hấp dẫn không? Tất cả những sinh vật sống gặp hắn đều bị giết một cách man rợ và còn bị hắn ăn nhai luôn cả phần thi thể.”.

Orion thoáng nhíu mày.

Hoàn toàn bị bắt trúng mạch !!!

Dị nhân, người đột biến, kẻ siêu phàm...chẳng phải đây là cách nói khác của nhóm người nắm giữ năng lực thần bí sao. Đúng manh mối hắn đang theo đuổi để nghiên cứu.

Cái nhíu mày của Orion diễn ra rất ngắn ngủi thôi, lơ là một chút đều không để ý tới. Tuy nhiên, quý cô có vết sẹo trên cổ vẫn là bắt ngay được cái nhíu mày đó.

Nhìn khóe miệng người phụ nữ nhoẻn cười phản ứng lại, Orion nhắm chừng cũng minh bạch, hắn đã bị cô ta phát hiện được điểm hứng thú của bản thân.

Quý cô hất cằm nói: “Giả thuyết của tôi, có thể cậu từng nghe qua đâu đó rồi, là liên quan Hoàng Đạo Quân”.

====

Tấu chương xong !!!

====

 ..

Có thể bạn cũng muốn đọc: