O.102

Chương 1: Người lắng nghe những vết thương

Màn sương xám che mờ thành phố.

Những tia nắng đầu tiên của buổi sáng cố gắng len lỏi qua từng mảnh tường, từng hàng cây, từng cột điện thưa thớt đổ gãy bên trong thị trấn này, nhưng chẳng được bao nhiêu, hầu đều bị màn sương kia che đậy lại.

Khói bụi ô nhiễm phun ra từ những chiếc máy móc hư hỏng và khô dầu, chúng không thoát đi mà thay vào đó càng có xu hướng bao phủ tràn ngập tứ phía trong không khí, khiến toàn bộ các ngôi nhà cũ kỹ đã lụp xụp kia trông qua càng thêm ảm đạm.

Không những thế, khói bụi không tán đi còn trực tiếp ảnh hưởng làm nhiệt độ môi trường xung quanh theo đà liên tục xuống thấp. Hiện tại mới mùa thu nhưng trời sớm trở lạnh, kèm theo đó là độ ẩm tăng lên, lượng hơi nước trong không khí mau chóng đạt tới ngưỡng bão hòa, góp phần để sương mù khó mà tan biến hết được.

Đi lại trên cung đường sương mù này, không khó thường xuyên nghe thấy tiếng động cơ máy móc có vẻ sắp hư hỏng đến nơi vang lên cọt kẹt, nghe được những âm thanh rền rĩ của những cánh cửa sắt va đập vào tiếng búa gõ oanh oanh khắp trấn.

Về tổng thể, có thể miêu tả bằng hai chữ ‘trống trải’, thành phố ‘trống trải’, thành phố chìm ngập trong màn sương. Quanh đi quẩn lại, có lẽ toàn bộ những kiến trúc của một thời đại cách mạng công nghiệp và nghệ thuật Phục Hưng cũng chỉ còn sót lại vài đôi chiếc cửa sắt rỉ sét cùng những pho tượng đá nứt gãy đổ vỡ khắp nơi thôi.

Thị trấn này gọi là Inver.

Orion Lockwood rời khỏi xe ngựa, bước vào lòng trung tâm thị trấn.

Những dòng người mệt mỏi trong những bộ quần áo lụa thô cũ và nhăn nhúm. Cứ việc hội đồng thành phố đã cố gắng tạo điều kiện giúp đỡ những người vô gia cư hòa nhập lại vào xã hội, tái thiết lại cuộc sống mới. Song, mọi chuyện không đơn giản như vậy, vật chất mất mát có dễ nói, tinh thần nếu mất mát, vậy thì chẳng biết khi nào mới khôi phục được.

Orion tháo cặp kính cận của mình xuống, mắt hơi nheo lại, vừa đi về phía trước theo sự hướng dẫn của vị bảo an, vừa cẩn thận thổi hơi vào tròng kính, sau đó dùng khăn tay lau khá kỹ để nó không bị mờ. Mất một lúc đi đến gần cuối đường, hắn mới đeo kính trở lại.

“Thời tiết ở Inver khó chịu hơn tôi tưởng, mới tháo kính một chút đã cộm cộm mắt rồi”. Orion rầu rĩ thốt lên, kèm theo đó là hành động đút tay vào túi áo.

Từ trong túi áo gile, hắn móc ra một chiếc đồng hồ bỏ túi (Pocket Watch) trông khá sang trọng, mở nắp và xem thử bây giờ là mấy giờ.

“9.41 phút sáng, hoàn mĩ”.

Sau khi tuyến đường sắt được sửa sang lại, chặng di chuyển từ ga Nelson đến ga Inver giảm xuống chỉ còn 2 tiếng. Đến sớm 30 phút đúng là khiến người ta nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Ấy, thôi chết rồi, anh Pho, tôi để quên lọ thuốc nhỏ mắt ngoài xe ngựa rồi. Làm phiền anh chạy ngược lại lấy cho tôi có được không? À, là cái loại thuốc nhỏ có nắp màu xanh ấy, bên ngoài để chữ Tears Lubricant. Nếu anh chú ý kĩ, thì bên dưới sẽ có dòng nhỏ in nghiêng Sodium Hyaluronate 0.18%. Thật ra anh không cần quan tâm thành phần đâu, cũng không cần đi nghiên cứu có phải chúng có hoạt chất gì nguy hiểm hay không, chúng chỉ là nước muối sinh lý NaCl với nồng độ thấp, ừm, hình như là khoảng 0.9% thì phải. Tất cả các hãng sản xuất nước mắt nhân tạo đều dựa trên cơ sở này rồi thêm vào một chút hoạt chất đặc thù khác nhau để diễn tấu. Tôi ưa thích chất nhầy của mặt hàng Lubricant này”. Orion lắm lời nói.

Le Pho là tên của người dẫn đường được mời để đi theo Orion.

Nghe xong một tràng danh từ vô tri nhả ra từ miệng cậu thanh niên đi bên cạnh mình, gương mặt anh chàng người dẫn đường kiểu có đôi chút biến dị. Gã dở khóc dở cười nói: “Anh nói lọ thuốc có nắp màu xanh là được rồi, có khi tôi sẽ dễ nhớ hơn đấy”.

Orion cũng mỉm cười, lắc đầu nói: “Thuốc thang thì nên cẩn thận, tôi cũng không nói là chỉ có một lọ thuốc nắp màu xanh duy nhất. Hơn nữa, thuyết minh nhiều thành phần cho anh, nhắm chừng còn là để anh hiểu được tôi biết tôi đang dùng thứ đồ gì. Trong trường hợp bất cẩn có ai đó tráo thêm thành phần làm tôi mù mắt...ha ha, tôi không có ý nghi ngờ anh. Nhưng anh biết đấy, nghề của tôi phải nghe quá nhiều chuyện buồn, quá nhiều bi thảm cùng tang thương ngoài ý muốn, cẩn thận một tí thì có mất mát cái gì đâu, đúng chứ?”

Khóe miệng Le Pho khẽ lắc lư một cái, nghe giải thích loáng thoáng qua thì thấy cũng hơi có lý , mà sao càng suy nghĩ về nó, kết quả lại trở nên rất kì cục, cứ bị lấn cấn ở chỗ nào.

“Anh cẩn thận như vậy, thế tại sao lại đột nhiên đi giữa đường bụi bặm lại tháo kính ra lau rồi chi? Kính của anh lúc đó cũng không phải là bị bẩn hay mờ gì quá nhiều. Một người luôn mang theo thuốc nhỏ mắt bên mình hẳn là biết rõ bản thân mình thường xuyên dễ bị cộm mắt chứ, Inver bụi như vậy mà”. Người dẫn đường Le Pho nói.

“Vâng. Tại vì tôi không thích việc quá nhiều người cứ nhìn chằm chằm vào mắt mình. Làm một người lắng nghe những vết thương từ những mẩu chuyện không ai muốn, tôi phải xây dựng cho bản thân một cảm xúc mạnh mẽ, đáng tiếc là đôi mắt của tôi rất dễ không nghe lời, nó thường bị bại lộ cảm xúc, cho nên tôi muốn lảng tránh bằng phương pháp đó”. Orion nghĩ đại ra một cái lý do để nói.

Nói xong, hắn giơ tay chỉ vào trên tay của người dẫn đường Le Pho cây dù màu đen. Đó là dù của hắn, lúc nãy nhờ anh ta cầm giúp.

“À, xin lỗi. Dù của anh đây”. Le Pho giao trả đồ vật lại cho chính chủ.

Bầu không khí khá là trầm mặc ngại ngùng, Le Pho chủ động mở miệng nói tiếp: “Được rồi, vậy tôi đi lấy thuốc nhỏ mắt giúp anh”.

Orion nhẹ gật đầu, giao tiếp bằng ánh mắt.

Hắn ta lấy lại dù về tay rồi tự mình rẽ phải vào một con hẻm số 19.

Suốt chặng đường, Orion dáo mắt đánh lượn chung quanh khắp nơi, nhìn thấy không ít nhà cửa đổ nát chưa có được tu sửa, tệ hơn nữa là bên ngoài vẫn còn quá nhiều lâm vào hoàn cảnh sống không được mà chết cũng không xong.

Những đứa trẻ cả người xám xịt lem luốc bụi bẩn đang ngồi trên các mỏm xà bần nhô cao để tranh thủ gặm nhanh mấy ổ bánh mì đen được phát tình nguyện từ nhà xưởng địa phương, những người trung niên dáng vóc gày còm, máu khô và vết chai sạn nhuộm cả màu sắc da thịt đang cố gắng tìm cách khuân vác những tấm bê tông nặng nề trên lưng để di dời đi, nỗ lực từng chút từng chút cải thiện diện mạo tan hoang của thị trấn.

Đặt ở ngữ cảnh bình thường của một bài báo người lao động, những điều này thật ra…cũng rất là bình thường. Ở đâu mà chẳng có vất vả, ở đâu mà chẳng có công nhân lao động tầng đáy thấp, ở đâu mà chẳng có những đứa trẻ sinh ra trong hoàn cảnh thiếu thốn hơn bạn bè cùng trang lứa. Mặc dù biết là khắc nghiệt, là không công bằng, nhưng vấn đề này xác thực rất phổ thông trong xã hội, mà phàm là vấn đề phổ thông, cơ bản là không có khả năng triệt để giải quyết.

Điều đáng nói ở đây, là khi Orion nhìn vào biểu cảm trên từng khuôn mặt ấy.

Bọn họ vậy mà chẳng ai nhìn giống đang cau có vì việc nặng, chẳng ai trách móc đồng lương ích ỏi không đủ sống, chẳng ai tỏ thái độ bất mãn, thậm chí còn không hề có dù chỉ một tia oán giận hiện lên. Tựa như thể, những người này chưa từng cảm thấy cuộc sống có gì đó thiếu công bằng, có gì đó bất công với bọn họ.

Đương nhiên, càng không thể nói rằng bọn họ đang nỗ lực để thoát khổ, hi vọng sự cố gắng sẽ được đền đáp xứng đáng, thu hoạch quả ngọt vượt lên nghịch cảnh được. Nếu là làm vì muốn thoát khổ, thế thì còn thiếu một nụ cười, thiếu một biểu cảm rạng rỡ trên khuôn mặt.

Đằng này chỉ là cái gì cũng không, lao đầu vào làm quần quật quần quật không ngừng nghỉ như một cái máy với thái độ vô cảm tuyệt đối.

Nhìn vào mắt vô hồn không cảm xúc này của bọn họ, Orion thấy được sự bi thương.

Cao nhất của đau lòng, chính là mất mát.

Mất mát đủ lâu, không tự đứng dậy được, sẽ thành cam chịu, cam chịu đủ nhiều, cuối cùng sẽ buông bỏ ý chí tồn tại, trả xác về cho đất, trả hồn về cho trời.

Sau thảm họa 23 tháng 04, cảnh tượng như vậy Orion liền không ít lần gặp phải. Chỉ là hết lần này đến lần khác, nội tâm của hắn một mực vẫn chỉ biết lặng, một nốt trầm da diết.

Mấy mà đã tới một câu lạc bộ có tên Hội An Thần, nơi này là do nhóm truyền thông phương Nam của đất nước Australand thành lập ra. Mục tiêu xây dựng một câu lạc bộ chuyên môn an ủi và mang làn gió chữa lành tích cực cho những người bị tổn thương về mặt tinh thần. Nhất là sau ngày tận thế kia, giá trị nhân đạo của Hội An Thần càng được gia tăng trên diện rộng.

Câu lạc bộ ngoại trừ hay tổ chức những cuộc phỏng vấn và giúp đỡ những người chịu tác động bởi thảm họa ra, họ còn có một chương trình radio do nhà đài quốc gia thu âm, thậm chí là phát sóng trên khung giờ vàng của cả nước, chiếm trọn sự ủng hộ tuyệt đối của chính phủ và người dân.

Orion làm công việc người an ủi và kể chuyện ở câu lạc bộ này cũng đã được một thời gian. Bình thường hắn công tác ở con hẻm 91 thành phố Nelson, nhưng hôm nay lại vì chương trình dời địa điểm nên mới phải đi đến con hẻm 19 này, thuộc thị trấn Inver.

Bước vào câu lạc bộ, Orion trước tiên cất chiếc ô của mình vào một góc phòng, sau đó trực tiếp tiến đến phòng thu để làm việc.

“Chào mừng đến với chương trình của chúng ta tiểu trấn xa xôi này, quý ngài Orion Lockwood”. Một nhân viên đoàn đặc biệt mở lời chào đón nhân vật đang rất nổi tiếng gần đây trong câu lạc bộ.

“Chào buổi sáng mọi người, ngày mới tốt lành”. Orion như thường lệ bày biện vẻ ôn hòa gần gũi của một quý ông trên khuôn mặt.

Dứt lời, hắn lưu ý trong đám người kia có ánh mắt một cô gái quen thuộc, liền nhanh bổ sung thêm: “A cô cũng tới rồi, quý cô Maria? Có vẻ như cô đã nghỉ ngơi đầy đủ đêm qua nhỉ”.

Quý cô Maria hất cằm một cái, cười lớn đáp lại, “Cảm ơn anh, tôi đã nghỉ ngơi tốt đấy. Anh thì sao?”.

Người phụ nữ này tương tự với Orion, bọn họ không phải là nhân viên thường trực của câu lạc bộ ở chi nhánh Inver này, hai người vốn dĩ đều đến từ thành phố Nelson. Hôm nay chẳng qua là đi công tác mà thôi.

“Chắc tôi cũng tốt như Maria thôi”. Orion nhìn thẳng vào đối phương mà trả lời, như cũ để một tay nắm hờ đặt trước lưng quần, lịch sự cổ điển.

“Ha ha ha”. Maria giương tay che miệng cười, một bộ thật sự thích thú trò chuyện với người đồng nghiệp dễ gần này.

Sau khi nói xong với Maria, Orion lại được một vài đồng nghiệp khác bắt chuyện trao đổi và những cuộc hội thoại ngắn nhẹ nhàng cứ thế tiếp tục diễn ra.

“Tommy, anh có tin tức mới gì về bác của anh không?”. Orion lại khéo léo bắt chuyện, hỏi một nhân viên trong đoàn phát thanh, đồng dạng là người quen.

“Không, tôi còn đang chờ thông tin từ báo chí và các cơ quan chức năng”. Tommy trả lời.

“Đó là một bộ phận quan trọng của công việc của chúng ta, tôi hiểu cảm giác của anh”. Orion an ủi nói, “Hãy cố gắng giữ vững tinh thần lạc quan và hy vọng trong mọi tình huống”.

“Ừm, cảm ơn anh, tôi sẽ cố gắng”. Tommy nói với giọng buồn bã.

Trên thực tế, ngay cả trong nội bộ đoàn làm việc của Hội An Thần, liền những người thường xuyên phải đi an ủi người khác cũng có khả năng chính là một trong những người chịu tổn thương tâm lý nặng nề nhất. Chẳng qua là họ chọn một phương pháp khác để đối mặt thôi.

Bộp một tiếng rõ to vang lên trong phòng thu.

Người làm ra tiếng động kia là biên kịch tổ chức của đoàn phát thanh.

“Chúng ta đã sẵn sàng để ghi lại chương trình của anh”. Lúc này, vị biên kịch ngoài 50 tuổi của chương trình lên tiếng nói.

Orion gật đầu, có vẻ hài lòng khi được làm việc với những đồng nghiệp của mình. Mặc dù không thường xuyên đi đến Inver, nhưng rõ ràng câu lạc bộ Hội An Thần luôn là một nơi dồi dào năng lượng như vậy, tất cả mọi người vẫn thường mang đến sự ấm áp, hỗ trợ và động viên lẫn nhau trong công việc.

Orion bước đến bàn làm việc của mình và ngồi xuống, bắt đầu chậm rãi điều chỉnh tai nghe và microphone trước mặt.

Vừa làm xong, đột nhiên nhìn thấy Orion một bộ bắt đầu điều chỉnh nhịp hơi thở, tay trái chống trên bàn day day ngón giữa vào tâm trán, mà tay phải thì buông lỏng đặt xuống mặt bàn, những ngón tay không yên bắt đầu hoạt động.

Roẹt...

Cộc !

Roẹt...

Cộc ! Cộc !

Không biết từ khi nào, tác phong này đã trở thành thói quen của hắn mỗi khi chẳng làm gì cả, hoặc đôi lúc là đang căng thẳng, hoặc cũng có thể là đang suy nghĩ về vấn đề gì đó cần sự tập trung.

=====

Tấu chương xong !!!

====

 ..

Có thể bạn cũng muốn đọc: