Nghịch Thiên Linh Thần

Chương 1 Xuyên qua

Thiên Nguyên đại lục chia làm cửu châu: Bình châu, Hải châu, Nguyên châu, Thiên châu, Thanh châu, Trung châu, Việt châu, Nam châu, Vũ châu. Mỗi châu bên trong lại có rất nhiều thành trì, tông môn cùng gia tộc. Các thành trì, tông môn, gia tộc cạnh tranh nhau vô cùng khốc liệt, mạnh được yếu thua, chỉ kẻ mạnh mới có tư cách tồn tại.

Gấp lại cuốn “Thiên Nguyên kỉ yếu”, Diệp Thiên Vũ thở dài một hơi. Xem ra hắn đã đến một thế giới vô cùng thú vị rồi. Mà đặc biệt hơn là, thế giới này, cực kỳ thích hợp với hắn.

Ba tháng trước, hắn là Tiêu Hàn, đỉnh cấp sát thủ kiêm đạo tặc hạng nhất của thế kỉ 21, vì quá tự mãn mà rơi vào cái bẫy đơn giản đến chết người. Tưởng chừng bản thân đã tiêu diêu miền cực lạc, không ngờ lại nhờ một miếng ngọc bội, hoa hoa lệ lệ mà xuyên không. Bây giờ, hắn là Diệp Thiên Vũ, thiếu chủ Diệp gia, thuộc Dương thành.

Dương thành là một thành nhỏ thuộc biên giới Bình châu. Diệp gia là 1 trong 4 thế lực lớn nhất của Dương thành. Ba tháng trước, khi xuyên đến đây, hắn còn chưa đầy 4 tuổi, lại vừa bị trượt chân rơi xuống hồ, phải tịnh dưỡng liền ba tháng, mãi đến bây giờ mới có cơ hội ra ngoài, thăm dò thế giới này.

Càng biết nhiều về thế giới này, hắn càng cảm thấy phấn khích. Xem ra lão thiên đối với hắn quả thật không tệ. Kể từ khi xuyên đến đây, hắn đã không còn là Tiêu Hàn nữa. Bây giờ, hắn gọi Diệp Thiên Vũ. Hắn nhất định sẽ đạt đến đỉnh phong võ đạo của thế giới này.

Mải mê xem sách, Diệp Thiên Vũ không nhận ra trời đã bắt đầu sẩm tối. Nha hoàn Tiểu Yên đến gọi hắn:

-Thiếu gia, tới giờ rồi, mau đi thôi, đừng để lão gia chờ.

Diệp Thiên Vũ lưu luyến rời khỏi Tàng Thư các, đi theo Tiểu Yên đến chỗ phụ thân dùng bữa tối. Bên trong phòng ăn, phụ thân Diệp Chính Thành đang mỉm cười chờ cậu. Diệp Chính Thành năm nay mới 30, xét ra vẫn còn rất trẻ, là gia chủ Diệp gia, đối với nguyên chủ luôn là thương yêu hết mực. Ấn tượng của hắn với người cha này thực sự rất tốt, so với người cha không bằng cầm thú kiếp trước của hắn thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Hai cha con dùng cơm cùng nhau rất vui vẻ. Diệp Thiên Vũ ra vẻ tò mò hỏi Diệp Chính Thành rất nhiều điều liên quan đến việc tu luyện và các cảnh giới. Thông qua Diệp Chính Thành, hắn biết được trẻ em ở thế giới này phải đợi tròn 4 tuổi mới được phép bắt đầu tu luyện. Vì khi đủ 4 tuổi, kinh mạch trong cơ thể mới đủ vững chắc để tiếp nhận linh khí vận hành. Nếu trước 4 tuổi mà bắt đầu tu luyện thì kinh mạch sẽ không chịu nổi mà vỡ ra, biến thành một phế nhân.

Diệp Thiên Vũ nhẩm tính còn khoảng 10 ngày nữa hắn mới tròn 4 tuổi. Hắn định sẽ rèn luyện thân thể một chút trước khi tu luyện, vì thân thể tốt thì tu luyện chắc chắn sẽ nhanh hơn. Ngoài ra hắn cùng muốn bổ sung thêm kiến thức về đại lục này.

Ăn cơm xong, Diệp Thiên Vũ ra sân luyện tập mấy bài tập rèn luyện gân cốt của kiếp trước, sau đó chuyển qua tập thể lực. DIệp Thiên Vũ hiểu rõ vai trò của việc đặt nền móng căn bản đối với tương lai sau này.

Tối hôm đó, Diệp Thiên Vũ nằm trên giường, tay xoay xoay đùa nghịch miếng Tinh Thần bội đã đem hắn đến thế giới này. Miếng ngọc này đã đem hắn đến thế giới này, vậy ắt hẳn phải có chỗ đặc biệt. Nhưng ba tháng này, hắn đã dùng đủ mọi cách mà nó vẫn chẳng có chút phản ứng nào. Chẳng lẽ hắn làm không đúng cách sao?

Cạch!

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Diệp Thiên Vũ giật mình, trượt tay làm rơi ngọc bội xuống đất. Nhìn ra ngoài, thì ra là nha hoàn Tiểu Yên.

-Thiếu gia, lão gia gọi người đến thư phòng, người mau theo ta.

Diệp Thiên Vũ gật đầu, vội nhặt ngọc bội lên nhét vào người rồi đi theo Tiểu Yên. Bên trong thư phòng, Diệp Chính Thành ngồi trên thư án xử lý công việc của gia tộc. Thấy hắn đi vào, liền mỉm cười gọi đến.

-Vũ nhi, đến đây, ngồi cạnh phụ thân đi.

Diệp Thiên Vũ vội vàng đi đến ngồi xuống, trong đầu thắc mắc không biết phụ thân gọi hắn có việc gì. Diệp Chính Thành chờ hắn yên vị rồi, mới rút trong ngực ra một cuốn sách, đưa cho hắn, nói:

-Vũ nhi, phụ thân nghe nói gần đây ngươi thường xuyên đến Tàng thư các đọc sách, hơn nữa còn rất thích thú tìm đọc tất cả các thể loại. Nếu ngươi đã thích tìm hiểu nhiều thứ, vậy ta tặng ngươi cuốn sách này. Đây là phụ thân lúc trẻ tình cờ có được, bên trong có rất nhiều kì văn bí sử thú vị, hi vọng ngươi sẽ thích.

Diệp Thiên Vũ vui vẻ nhận lấy cuốn sách, miệng ngọt ngào cảm ơn, sau đó cùng Diệp Chính Thành nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất một hồi lâu mới chịu về. Lúc trở về, khi đi ngang qua một hành lang vắng, Diệp Thiên Vũ chợt khựng lại. Có sát khí!!!

Gần như là ngay lập tức, hắn nhảy ngược về phía sau, mà trên một lùm cây cao, một bóng đen gần như cùng lúc lao xuống, trên tay là một thanh chủy thủ cắm thẳng vào ngực Diệp Thiên Vũ. Diệp Thiên Vũ thầm hô không ổn, vì dù hắn nhận biết được có sát thủ, thần kinh phản ứng rất nhanh nhưng thân thể này lại không thể theo kịp phản ứng đó. Dù sao bộ thân thể này mới chỉ 4 tuổi mà thôi, hơn nữa cũng không trải qua huấn luyện gì. Trong nháy mắt, hắn đã làm ra quyết định của mình. Cơ thể hơi nghiêng về bên trái một chút, khiến thanh chủy thủ đâm phải miếng ngọc bội trong ngực.

Keng!

Mặc dù đã có miếng ngọc bội cản lại, nhưng lực đạo từ tên thích khách vẫn khiến hắn văng ngược ra sau gần 10 mét, va vào một thân cây lớn. Diệp Thiên Vũ chỉ thấy khí huyết nhộn nhạo, nội tạng bên trong như muốn lệch ra, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu lớn. Động tĩnh vừa rồi đã khiến người trong phủ phát hiện, rất nhanh liền có người chạy đến. Tên thích khách thấy việc bất thành liền vội vã rút lui, nhưng chưa kịp chạy thì một âm thanh lạnh lùng xen lẫn tức giận đã vang lên:

- Nếu đã tới thì cũng đừng mong về nữa.

Dứt lời, 1 bàn tay linh khí to lớn đập thẳng xuống chỗ tên thích khách khiến hắn hộc máu, bất tỉnh tại chỗ. DIệp Thiên Vũ lúc này đã được hộ vệ trong nhà đỡ dậy nhìn qua. Người vừa xuất thủ là Nhị trưởng lão Diệp Chính Thiên, thúc thúc ruột của hắn, tu vi bát trọng linh sư. Diệp Chính Thiên sai người giam tên thích khách kia vào ngục chờ thẩm vấn, sau đó vội vàng đến chỗ Diệp Thiên Vũ hỏi han:

-Vũ nhi, ngươi không sao chứ? Có thấy khó chịu ở đâu không?

-Ta không sao. Đa tạ nhị thúc quan tâm. May mắn vừa rồi tên thích khách đâm trúng miếng ngọc bội trong ngực, nếu không ta liền không thể ngồi đây nữa rồi.

Diệp Chính Thiên nghe vậy thở phào 1 hơi, sau đó bắt lấy cổ tay hắn đưa vào một chút linh khí, giúp hắn vuốt xuôi khí huyết đang rối loạn trong người rồi sai người đưa hắn về phòng, nhưng chưa kịp đi thì Diệp Chính Thành từ xa hộc tốc lao tới, lo lắng hỏi han đủ điều, đem hắn kiểm tra 1 lần từ đầu tới chân, thấy không có gì mới thả cho hắn về.

Đợi đến khi Diệp Thiên Vũ khuất bóng phía xa, Diệp Chính Thành hoàn toàn thu lại bộ dạng người cha hiền từ, khí chất trên người trở nên cực kì uy nghiêm, lạnh lùng liếc nhìn xung quanh.

-Tại sao quanh đây lại không có người canh phòng?

Đội trưởng đội cận vệ Diệp Hùng mồ hôi đầy đầu, cắn răng bước lên:

-Bẩm gia chủ, bình thường khu vực này vẫn có 3 người thay phiên nhau canh gác, nhưng không hiểu sao lúc nãy đột nhiên không thấy nữa? Thuộc hạ cũng không biết là có chuyện gì.

Diệp Chính Thành tối sầm mặt. Xem ra ba vị hộ vệ kia đã lành ít dữ nhiều.Phát tay ra lệnh cho đám người tỏa ra tìm kiếm, quả nhiên hồi lâu sau liền tìm thấy xác ba người hộ vệ bị giấu phía sau hòn non bộ. Diệp Chính Thành sai người an táng 3 người hộ vệ đàng hoàng, hơn nữa còn cấp tiền bồi thường cho gia đình hắn, sau đó cùng Diệp Chính Thiên đi đến thư phòng bàn bạc chuyện gì đó, mãi đến hơn nửa đêm mới thấy Diệp Chính Thiên trở về.

Bên trong phòng, Diệp Thiên Vũ vẫn chưa ngủ được, trong đầu suy nghĩ xem là ai phái người đến giết mình. Đầu tiên, người trong Diệp gia có thể hoàn toàn loại ra. Khác với những gia tộc khác, người trong Diệp gia gắn bó với nhau vô cùng chặt chẽ, đoàn kết vô cùng. Cũng nhờ vậy mà một gia tộc ngoại lai như Diệp gia có thể chen chân vào, trở thành 1 trong 4 thế lực lớn của Dương thành.

Kẻ sai người đến ám sát hắn có thể là người của 3 thế lực khác: Hoàng Phủ gia, Khương gia và thế lực thành chủ. Khả năng cao nhất là Hoàng Phủ gia. Từ trước đến nay, Diệp gia và Hoàng Phủ gia vẫn luôn đối địch nhau, như nước với lửa. Mà Hoàng Phủ gia thường xuyên chơi xấu, giở trò ngáng chân, cản trở việc làm ăn của Diệp gia rất nhiều lần. Nhưng dù sao tất cả cũng chỉ là suy đoán. Biết đâu là 2 thế lực kia cố tình gây xích mích, khiến cho Diệp gia và Hoàng Phủ gia đánh nhau, để chính mình ngư ông đắc lợi.

Diệp Thiên Vũ nằm trên giường híp mắt nhìn lên trần nhà, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo như băng. Bất kể là kẻ nào làm việc này, nếu để hắn biết được, hắn tất khiến kẻ đó phải hối hận.

Chợt, Diệp Thiên Vũ nhớ tới miếng ngọc bội lúc nãy bị hắn dùng làm khiên chắn, vội vàng lấy ra xem. Chỉ thấy trên mặt miếng ngọc tràn đầy những vết nứt li ti, khiến hắn không khỏi giật thót mình. Cái này…không phải là bị hỏng rồi chứ?..