Ma Chủng

Chương 46: Hợp hợp tan tan

“Sư tỷ, dược viên không thiếu chỗ, sao lại phải đến tận nơi xa xôi này vậy?”

Hứa Tử Du đảo mắt ra rừng cây xung quanh. Hoàn cảnh vô cùng tĩnh lặng, ngoại trừ vài con thú hoang và côn trùng sống theo bầy thì không còn bất cứ sự hiện diện nào khác.

Tất nhiên, nếu có ai đó đủ mạnh để giấu khí và không để lộ âm thanh thì Hứa Tử Du cũng vô pháp phát hiện. Thanh Ngưng Lục Thông Thức hiện giờ của hắn chưa mạnh đến mức đó.

Thẩm Vân Mai rời lưng khỏi gốc cây, y phục trên người không giống như mọi khi. Hứa Tử Du có thể thấy rõ những đường cắt xẻ ở trên chân, ngực và hai bên đầu vai. Cô cố tình khom người, khe ngực càng lộ rõ trong mắt hắn, đôi gò bồng nhấp nhô nảy nở như đang mời gọi.

Hứa Tử Du ngửi được mùi thơm tỏa ra từ cơ thể cô, nồng độ không quá đậm nhưng lại được khống chế khéo léo để vây quanh người hắn. Trông thôi là hắn cũng hiểu cô muốn làm gì.

Bình thường ăn mặc kín đáo, cùng lắm là trang phục bó sát người, bây giờ lại rộng cửa mời gọi thế thì nhất định có ý đồ. Mặc dù Hứa Tử Du đang ở trạng thái đỉnh phong nhưng huyết khí phương cương của tuổi trẻ lại muốn làm phản, hắn muốn tránh cũng khó.

“Hứa sư đệ, lâu rồi không gặp.” Thẩm Vân Mai cười khanh khách.

Cô lả lướt tiếp cận hắn, chưa gì đã đến bên người. Đuôi mắt cô cong nhẹ, động tác uyển chuyển như một vũ công lành nghề. Cô chậm rãi vén tóc, giọng nhẹ êm tai.

“Thời gian qua Dược Y Đường bận bịu nên ta chưa có dịp đến thăm sư đệ, không biết thương thế sự đệ thế nào rồi? Chỗ ta có vài viên đan dược của sư phụ, nếu sư đệ không chê, xin hãy nhận lấy lòng thành của ta.”

Bộ dạng e thẹn của Thẩm Vân Mai bất giác làm người Hứa Tử Du rạo rực. Gò má hắn hơi ửng. Hương thơm xộc mũi mỗi lúc một nhiều.

“Sư tỷ… ba tháng rồi, ta có bị thương thì cũng đã sớm khỏi.” Hứa Tử Du cười khổ, giọng hắn hơi lạc đi đôi chút: “Với cả, sư tỷ này, rừng sâu tuy kín đáo nhưng…”

Hắn ho khục khục vài tiếng, ánh mắt hơi liếc xuống đũng quần.

Cao thủ hoan thuật có khác, vào thế là tay chân, miệng lưỡi đồng bộ ngay tắp lự.

Thẩm Vân Mai cười khẽ: “Sư đệ không cần khiêm tốn, ta gọi đệ ra đây là có lý do cả.”

Cô nhanh chóng đẩy người hắn xuống thảm cỏ êm ái, hương khí của hoan thuật nhanh chóng bao trùm cả hai người. Cô leo lên cơ thể hắn, nhấp nhô như gợn góng.

Đôi tay Thẩm Vân Mai thoăn thoắt tháo lưng quần Hứa Tử Du, thuận thế luồn vào trong nắm lấy thứ ấm nóng đang lên đà ngóc dậy. Mặc dù đã sớm đoán được nhưng cô vẫn nhịn không được mà cảm thán đôi chút. Quả nhiên là thể tu, chẳng bù cho mấy tên khác.

Hứa Tử Du chớp mắt nhìn cô, vẻ mặt thoáng chút tận hưởng.

Chưa làm gì nhiều, chỉ mới cách đưa đẩy bàn tay thôi đã cho thấy Thẩm Vân Mai có nhiều kinh nghiệm giường chiếu đến mức nào. Dục hỏa trong người Hứa Tử Du sắp sửa bùng nổ.

“Sư đệ…” Thẩm Vân Mai thở dốc, gương mặt bắt đầu đỏ dần, vạt áo trễ xuống lộ đôi vai trắng ngần cùng thân hình bốc lửa lắm đường cong: “... Công pháp ta phản phệ, không có nam nhân, ta không thể giữ thần trí của mình… ưm… sư đệ…”

Cô bắt đầu rên rỉ, thanh âm kích thích thành công châm ngòi dục hỏa.

Hứa Tử Du vùng lên, nhanh chóng đè cô xuống dưới đất rồi rúc đầu vào hõm vai. Hơi thở hắn nóng như lửa đốt, thân thể bắt đầu đổ mồ hôi.

Cả hai sáp vào nhau, triền miên không ngớt.

Thẩm Vân Mai vừa rên vừa ôm lấy Hứa Tử Du. Cô như một con đỉa, đã bám chặt ắt không buông. Hắn chuyển động tới đâu, người cô đưa đẩy tới đó.

Hứa Tử Du đỡ tay sau lưng Thẩm Vân Mai để người cô không ma sát vào thảm cỏ khi hắn động thân. Bên trong cô rất nóng, tựa như một lò lửa đang khuếch đại dục hỏa của cả hai.

Hương thơm nồng nàn làm đầu óc Hứa Tử Du khó thanh tỉnh. Cảnh vật xung quanh hắn mỗi lúc một nhòe đi, chỉ có mỗi bóng dáng nhu tình của nữ nhân trong tay là rõ ràng.

“Sư đệ… n-nhẹ một chút…” Thẩm Vân Mai nỉ non rồi choàng tay qua người hắn.

Dòng chảy pháp lực trong người Thẩm Vân Mai nhanh chóng kết nối với Hứa Tử Du. Cứ như thế, cả hai lập tức rơi vào trạng thái song tu.

Là người làm chủ hoan thuật, Thẩm Vân Mai tất nhiên nắm giữ tiết tấu đưa đẩy. Cô vừa giao hợp vừa hấp thụ nguyên dương của Hứa Tử Du. Pháp lực tự thân lập tức thăng hoa.

Khí tức của Thẩm Vân Mai tăng lên rất nhanh, trạng thái tu vi đã đạt đến ngưỡng no đủ. Động tác của Hứa Tử Du cũng nhanh theo, cơ thể cô liền thuận thế theo hắn, tiếng rên không ngừng vang qua kẽ răng, vọng dưới tán lá cây vừa đâm chồi nảy lộc.

Thẩm Vân Mai buông lỏng đôi tay, lắc tay hóa thành liễu kiếm từ lúc nào không hay.

Cô giữ đầu Hứa Tử Du, vừa rên vừa thở dốc. Hắn vừa tiến vào lại là liễu kiếm lập tức xoắn một vòng rồi đâm xuống như lò xo bứt phá. Mũi kiếm hướng vào gáy.

Thẩm Vân Mai nheo mắt lại, vòng tay siết chặt.

Dị biến đột ngột phát sinh, trọng lượng đè lên người Thẩm Vân Mai bỗng tiêu biến, mũi kiếm xuyên qua đầu Hứa Tử Du thình lình đâm vào đầu vai cô.

Gương mặt cô toát lên nét đau đớn, sắc mặt hơi tái lại.

Cơ thể Hứa Tử Du hóa thành một bóng đen giống với vóc dáng của hắn. Khi tiếp xúc trực tiếp, những gì mà Thẩm Vân Mai cảm nhận được là một loại chất lỏng hơi nhầy nhưng không dính. Trước đó Hứa Tử Du chạm gì thì bây giờ nó cũng đang chạm đúng cái ấy.

Thẩm Vân Mai vùng vẫy thoát khỏi ảnh thân, nhưng nó lại ghì cô xuống đất.

Ngay lúc ấy, Hứa Tử Du lại xuất hiện từ trên cao, một cước hạ xuống.

Uỳnh—?!

Mặt đất nứt toác, các mảng đất nhỏ còn trồi lên do lực tấn công quá mạnh.

Hứa Tử Du nheo mắt lại rồi nhìn lại đằng xa, thản nhiên rút chân khỏi mặt đất rồi cột chặt lưng quần trong khi nửa thân trên vẫn lõa thể. Hắn nói: “Sư tỷ, sao lại bỏ chạy thế?”

Thẩm Vân Mai rút kiếm ra khỏi vai, gương mặt tái nhợt. Đôi mắt cô lóe sát khí, cánh tay cầm kiếm ban nãy đã gãy quặp ra sau, để ý kỹ thì sẽ thấy cả xương trắng.

Ảnh thân trói buộc quá chặt nên cô phải hy sinh một chút mới có thể thoát thân. Dẫu thế, cả hai tay đều bị thương, cô khó mà đối đầu với Hứa Tử Du trong trạng thái toàn thịnh.

“Khốn kiếp…” Thẩm Vân Mai nghiến răng: “Làm sao ngươi biết được?!”

Hứa Tử Du nhoẻn miệng cười tươi: “Ngay từ lần đầu gặp mặt, ta đã cảnh giác hoan thuật của cô rồi, Thẩm Vân Mai. Cô cần nguyên dương, còn Ma Trường Tô cần cái mạng của ta. Không bàn mà hợp, hai người các ngươi tự khắc bắt tay nhau.”

Nghe vậy, Thẩm Vân Mai liền nhíu mày lại.

“Ta chưa từng nói quan hệ của mình với hắn ta.”

Hứa Tử Du nheo mắt, khóe môi liền giương lên.

“Thẩm Vân Mai, sai lầm của cô là tin người khác còn hơn cả bản thân.”

Hắn vừa nói vừa mang đôi quyền sáo vào tay, từng bước từng bước một tiếp cận đối phương, sát khí lóe lên, gương mặt bỗng lạnh tanh không chút cảm xúc nào.

Thẩm Vân Mai không rét mà run, trong lòng bỗng lộp độp vài tiếng.

Cô từng tưởng tượng vô số dáng vẻ của Hứa Tử Du nhưng không có vẻ nào vô cảm và tuyệt tình, bởi cô chưa từng nghĩ hắn sẽ mạnh hơn. Hắn trước mặt cô giờ này tựa như một kẻ đã kinh qua sinh tử vô số lần. Cái cách mà hắn nhìn cô… còn tệ hơn cả đang nhìn súc vật.

Thẩm Vân Mai cảm thấy sợ hãi. Nếu cô không làm gì cả thì hắn sẽ giết cô ngay lập tức.

Thẩm Vân Mai gắng gượng chịu đau rồi phóng mấy tấm phù lục về phía trước. Nhiệt khí tỏa ra nhanh chóng bùng phát những vụ nổ nhỏ. Là Hỏa Cầu Phù.

Hứa Tử Du không hề tránh. Bởi mọi thứ trong tầm mắt hắn hiện giờ đang trôi qua rất chậm. Mấy tháng vừa rồi hắn chỉ tự luyện Thanh Ngưng Lục Thông Thức chứ chưa đưa vào thực chiến bao giờ, thành thử đây là cơ hội tốt để phát huy.

Có điều, hắn dám thử chiêu ngay trong trận chiến sinh tử này ư?

Dĩ nhiên là dám. Hắn vốn đã nghi ngờ động thái của Thẩm Vân Mai từ trước rồi. Với cả, nếu không có chuẩn bị, làm sao hắn thoát khỏi đòn đâm lén sau lưng hiểm hóc như thế chứ.

Hứa Tử Du tránh Hỏa Cầu Phù ngay trước khi chúng nổ tung. Làn da hắn sạm màu trong chớp mắt, Thiết Thể bao trùm cường hóa khả năng phòng ngự.

Với sự giúp đỡ của Thanh Ngưng Lục Thông Thức, Hứa Tử Du có thể cảm nhận được từng tấc da tràn đầy lực lượng của bản thân. Lấy tốc độ của hắn hiện giờ, hoàn toàn tránh khỏi ảnh hưởng của vụ nổ Hỏa Cầu Phù là chuyện không tưởng nhưng nếu tính toán tiết diện tiếp xúc để tập trung Thiết Thể hóa từng bộ phận thì hắn sẽ tối ưu khả năng phòng ngự hơn.

Thẩm Vân Mai không phải nhị sư tỷ Vạn Thanh Cô nên Hứa Tử Du không hề lo lắng khi đối đầu với cô. Mặc dù trước đó không lâu hai người còn ăn nằm gần gũi nhưng một khi đã bộc phát sát khí, khu rừng này chỉ cho phép một người sống bước ra.

Hứa Tử Du vượt qua bảy, tám vụ nổ liền mà không chút thương tích. Song thứ đợi hắn ở đằng sau đấy không phải là Thẩm Vân Mai, mà là ba hòn châu đỏ rực pha ánh tím.

Hắn mở to mắt: “Hỏa Lôi Châu…”

Uỳnh—?!

Ba hòn châu đồng loạt nổ tung, lực lượng lôi điện và hỏa diễm hòa quyện vào nhau, không ngừng sinh ra những vụ nổ liên hoàn. Vô vàn gốc cây xung quanh bị thiêu cháy thành tro tàn, thảm cỏ xanh mướt của mùa xuân giờ này cũng hòa mình với đất đen.

Thẩm Vân Mai không quan tâm chuyện gì đang diễn ra ở phía sau. Cô chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước, chạy như thể trước mặt là cả một tương lai rộng mở.

Thẩm Vân Mai rõ ràng sở hữu tu vi cao hơn Hứa Tử Du, thậm chí cô còn ở ngưỡng sắp đột phá Tiềm Hư cảnh nhưng chẳng hiểu sao cô lại thấy sợ.

Ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc kia thực sự quá đáng sợ.

Thẩm Vân Mai đột nhiên vấp đá rồi ngã nhào về phía trước. Y phục cô lấm lem, da dẻ trầy trụa trông đáng thương làm sao. Cô chật vật bò dậy, vết thương ở hai cánh tay liền truyền tới đại não, gương mặt lập tức cắt không còn giọt máu nào.

“Khốn kiếp… Lũ nam nhân chết tiệt…?!”

“Trước đấy còn bảo không có nam nhân không sống được, giờ lại quay lưng mắng chửi. Hóa ra sư tỷ là người tuyệt tình như vậy. Ta buồn lắm đấy.”

Giọng Hứa Tử Du thình lình vang lên trước mặt.

Thình thịch, thình thịch.

Nhịp tim Thẩm Vân Mai vang mạnh, cả người run lẩy bẩy.

S-sao hắn lại ở phía trước?!..