Ma Chủng

Chương 40: Đoán Tạo Châm

Vạn Thanh Cô toàn làm theo ý mình, Kế Vân Tường chỉ còn cách cầu phúc.

Lượng thi khí tập trung quanh người Hứa Tử Du rút đi khá nhanh, Cốt Cương lão quỷ không nhận ra mới lạ, lão đã cảm nhận được khí tức của Vạn Thanh Cô từ xa rồi.

Nhìn Hứa Tử Du giãy dụa đến rối cả mái tóc, Cốt Cương lão quỷ liền cân nhắc tha thứ.

Mỗi một cây ngân châm trong tay lão đều sở hữu sức mạnh phá hủy rất khủng khiếp, Định Pháp thượng cảnh cao lắm chỉ chịu được ba cây cùng lúc nhưng Hứa Tử Du sau bảy cây vẫn còn giữ tinh thần tỉnh táo đã cho thấy tiềm lực ngày sau của mình.

Tất nhiên, loại tiềm lực ấy nghiêng về hướng nào thì chỉ có mỗi lão biết.

“Ngươi trưởng thành rồi, Hứa Tử Du.”

Cốt Cương buông một câu rồi phất ống tay áo bước về phía Vạn Thanh Cô. Thi khí xung quanh nhanh chóng lụi tàn rồi tiêu biến vào bên trong Ám Vong Địa.

Toàn bộ ngân châm bay ra khỏi người Hứa Tử Du, hắn lập tức ho một ngụm máu tươi, cơ thể rã rời như một con giun bị giày xéo. Hắn không thể cử động tay chân, những gì trong tầm mắt hiện tại chỉ là mặt đất và đôi chân đang tiếp cận.

Sau đó, Hứa Tử Du ngất lịm, cảnh vật chìm vào trong màn đêm.

Khi Hứa Tử Du tỉnh giấc, hắn đã ở trong gian phòng của mình tại Ám Vong Địa. Trần nhà bằng phẳng làm bằng linh mộc, bên trên khắc ký tự “Thập” nổi bật.

Cơ thể hắn vẫn còn ê ẩm, song thể nội đã không còn đau đớn nữa. Mặc dù không phải trải nghiệm lần đầu nhưng hắn vẫn chưa thể quen được nỗi đau mà Đoán Tạo Châm mang tới.

Hứa Tử Du không sở hữu thiên phú tu hành cao nhưng tâm trí hắn cực kỳ kiên định. Hắn là một trong số ít người sống sót từ lò luyện cổ nên khả năng sinh tồn vô cùng cao minh. Hắn đoán đấy là nguyên nhân Cốt Cương lão quỷ thu nhận hắn.

Ngặt nỗi, Hứa Tử Du không ngờ tình cảnh bản thân lại thê thảm đến mức này. Có điều, hắn không oán trách gì lão, bởi lão là người đã cho hắn cơ hội được tu hành.

Cốt Cương lão quỷ có tổng cộng mười hai đệ tử nhưng đấy là chuyện nội bộ, còn với ngoại giới, người ta chỉ biết lão có năm đệ tử mà thôi. Bảy người còn lại mang tiếng là đệ tử nhưng thực chất chỉ là con chuột bạch để lão tự do thí nghiệm ma công.

Trước khi Hứa Tử Du nhập môn hộ, Cốt Cương lão quỷ đã có ba “thập đệ tử” khác. Mỗi tội bọn họ đã chết trong quá trình thí nghiệm Đoán Tạo Châm.

Đoán Tạo Châm là thủ đoạn cải tạo thân thể của tu hành giả nhưng tính xác thực thế nào thì không ai có thể nói rõ. Đến chính người tạo ra thủ đoạn này là Cốt Cương lão quỷ vẫn còn phải thí nghiệm trường kỳ thì tương lai ra sao khó nói trước.

Cây ngân châm đâm vào người Hứa Tử Du trông thì tầm thường chứ xét về bản chất, mỗi cây đều tương đương với một pháp khí hạ phẩm loại tốt. Đầu cây ngân châm được nối với một tia pháp lực của Cốt Cương lão quỷ, những tia pháp lực này khi xâm nhập thể nội Hứa Tử Du sẽ phân nhánh và len lỏi vào các sợi dây thần kinh nhằm tạo ra một hệ thống pháp lực đặc thù có thể giúp hắn sử dụng ma khí trong thời gian sớm nhất.

Liên kết càng nhiều, lượng ma khí sinh ra càng lớn.

Mỗi khi những mũi ngân châm này dẫn hàng ngàn tia pháp lực vào bên trong người, Hứa Tử Du sẽ cảm nhận được nỗi đau giằng xé cả cơ thể. Khi đó, thân xác hắn sẽ liên tục phá hủy và tái tạo để có thể thích nghi với hệ thống đặc thù đang hình thành trong cơ thể.

Càng nhiều ngân châm, nỗi đau càng lớn. Hơn nữa, châm sau bao giờ cũng mang đến nỗi đau vượt trội châm trước. Tổng số châm mà Hứa Tử Du phải chịu… là một trăm lẻ chín.

Hiện tại, hắn đã chịu được năm mươi tám cây châm, vừa hay quá bán.

Hứa Tử Du là vật thí nghiệm thứ tư của Đoán Tạo Châm và cũng là vật thí nghiệm thành công nhất tính đến thời điểm hiện tại. Cốt Cương lão quỷ ưu ái hắn hơn những đệ tử khác cũng là chuyện thường tình, dù sao thì ai biết được hắn sẽ chết lúc nào chứ.

Trong lúc hắn còn sống, lão sẽ quan sát và ghi chép thật kỹ lưỡng.

Hứa Tử Du được Cốt Cương lão quỷ chọn vì hắn đã biểu hiện tốt trong lò luyện cổ. Vào thời điểm ấy, không gì có thể miêu tả được niềm vui của hắn. Sư phụ hắn là đại lão Kim Đan cảnh đấy, biết bao nhiêu tu hành giả ngoài kia cầu làm đệ tử ký danh còn không được.

Ngặt nỗi, thời gian dần trôi, Hứa Tử Du cũng chẳng mặn mà gì với tầng thân phận này nữa.

Ai muốn làm đệ tử của Cốt Cương lão quỷ thì cứ làm, hắn chịu đau đủ rồi. Tiếc thay, số phận hắn không thể thoát khỏi lão. Một khi hắn bước vào guồng Đoán Tạo Châm, hắn phải liên tục chịu đựng cho tới ngày cây châm cuối cùng đâm vào người. Nếu hắn dừng lại hay bỏ chạy giữa chừng, hệ thống pháp lực đặc thù trong cơ thể sẽ lâm vào tình trạng thiếu ổn định. Không sớm thì muộn, hắn cũng bạo thể mà chết.

Với tu vi Định Pháp cảnh, Hứa Tử Du sống tới trăm tuổi không khó nhưng với sợi dây Đoán Tạo Châm thòng lọng quanh cổ, hắn có thể sẽ chết trước khi đến tuổi tráng niên, thậm chí là sớm hơn. Bởi hắn chỉ còn năm mươi mốt cây nữa thôi.

Hứa Tử Du vừa gượng người ngồi dậy là đã có người mở cửa phòng.

Người đến thăm hắn có hình thể cực kỳ to lớn, chí ít phải gấp ba, gấp bốn người hắn hiện tại. Cơ thể đối phương vừa chắp vá xương cốt vừa đính mảnh kim loại trông rất giống thi khôi nhưng bản chất lại là một con người bình thường.

“Lục sư huynh… huynh là người đưa ta về đây ư?” Hứa Tử Du khó khăn hỏi.

Lục sư huynh Đông Vô Mệnh gật đầu: “Lâu rồi sư đệ mới đến Ám Vong Địa, không thể nằm mãi dưới đất được. Cảm thấy trong người thế nào? Còn đau chỗ nào không?”

Hứa Tử Du hơi khom lưng.

“Cũng không phải lần đầu ta chịu đựng Đoán Tạo Châm. Còn sống đã là tốt lắm rồi.”

Đông Vô Mệnh đưa chén nước thuốc cho hắn rồi quay người tìm ghế ngồi. Mỗi tội ghế trong phòng đã sớm mục nát nên vừa chịu sức nặng của gã là sập ngay tắp lự.

Đông Vô Mệnh ngã chổng vó, cả phòng lắc lư theo.

Hứa Tử Du bật cười thành tiếng rồi ho khục khục. Những chỗ bị ngân châm đâm vào bắt đầu nhói lên. Tuy vết thương đã sớm biến mất nhưng cảm giác đau đớn vẫn sẽ âm ỉ trong một quãng thời gian. Hắn đoán lần này sẽ kéo dài hai ngày.

“Sư huynh, phòng ta toàn đồ cũ thôi, chỉ nên đứng, không nên ngồi.” Hứa Tử Du bảo.

Hứa Tử Du chưa thành đệ tử nội môn nên không thể trường kỳ lưu lại Ám Vong Địa. Không có người dọn dẹp, thi khí trong Ám Vong Địa sẽ làm giảm tuổi thọ của vật dụng trong phòng. Nói đâu cho xa, phòng Hứa Tử Du còn không có nổi cái giường, chỉ có thể trải đệm nằm đất.

Đông Vô Mệnh cũng là vật thí nghiệm như Hứa Tử Du nhưng gã là thế hệ đầu tiên, là lục đệ tử đúng nghĩa của Cốt Cương lão quỷ. Từ khi tiếp nhận thí nghiệm mất nhân tính của lão, gã là người duy nhất có thể chịu đựng và sống sót đến tận giờ.

Trải qua sự giằng xé của đau đớn, cơ thể Đông Vô Mệnh đã không còn giống con người dù rằng nhân tính của gã vẫn còn đấy. Song, chỉ những người trong cuộc mới hiểu được, Đông Vô Mệnh từ lâu đã không thể ngồi bệt được nữa. Một khi gã ngồi như thế, cái cơ thể to lớn nặng trịch ấy sẽ khiến gã ngã lăn quay ra đất, muốn ngồi dậy cũng phải nhờ người đỡ.

Cơn đau của Hứa Tử Du chỉ còn là cảm giác nên hắn có thể giúp đỡ Đông Vô Mệnh đứng dậy, cùng lắm là cắn răng chịu đựng thôi, chẳng phải chuyện gì to tát.

“Sư phụ cho phép đệ ở lại Ám Vong Địa một tuần. Thời gian này đệ không cần đến vấn an, tập trung tĩnh dưỡng rồi quay lại ngoại môn là được.” Đông Vô Mệnh nói.

Hứa Tử Du im lặng một lát mới đáp: “Nói thế thôi, dùng thuốc xong ta vẫn sẽ vấn an sư phụ, phiền lục sư huynh chuẩn bị một thùng nước tắm giúp ta. À phải, ta ngất được bao lâu rồi?”

“Vừa đủ một ngày, không chênh lệch với lần trước bao nhiêu.”

Hứa Tử Du thở dài.

“Vậy là không tiến bộ rồi, xem chừng sư phụ sẽ không cao hứng.”

“Đoán Tạo Châm không chỉ hủy hoại cơ thể mà còn bẻ gãy nhận thức. Sư đệ có thể duy trì ổn định quãng thời gian ngất đã là không dễ. Huống hồ, châm sau luôn đau hơn châm trước, ta còn nghĩ lần này phải thay đổi ‘thập sư đệ’ rồi chứ.” Đông Vô Mệnh bảo.

Hứa Tử Du cười khan.

“Sư huynh, ta không có ý định chết.”

“Tinh thần tốt đấy, chẳng trách đến sư phụ cũng khen ngợi.” Đông Vô Mệnh đưa tay ra.

Hứa Tử Du đưa tay cho gã bắt mạch. Gương mặt gã do chịu sự cải tạo giống thi khôi nên không có bao nhiêu cảm xúc, hắn muốn đọc vị cũng không đọc nổi.

“Mạch tượng ổn định, xem ra không còn vấn đề gì thật.” Đông Mệnh đột nhiên dừng lại, đôi mắt lóe lên một tia dị quang: “Sư đệ đột phá tu vi rồi sao?”

Hứa Tử Du chớp mắt nhìn gã một lúc. Khoảng lặng bao trùm ngay sau đó.

Đông Vô Mệnh lên tiếng: “Sư đệ không biết?”

Hứa Tử Du khéo léo rút tay về rồi đả tọa. Kỳ thực, hắn cũng bị tin tức này làm giật mình đấy.

Lục sư huynh Đông Vô Mệnh không phải người thích nói dối hay trêu đùa như nhị sư tỷ Vạn Thanh Cô nên Hứa Tử Du không nghĩ gã lựa lời để trêu mình. Lại nói, tu hành không phải chuyện để đùa. Đồng nghĩa, những lời gã nói là thật.

Sau khi kiểm chứng, Hứa Tử Du không khỏi ngẩn người.

Định Pháp trung cảnh đỉnh phong?!

Nguyên bản, tu vi của hắn là Định Pháp trung cảnh trung giai đỉnh phong, chỉ còn một bước nhỏ nữa sẽ tiến vào hậu giai, không ngờ bây giờ hắn còn bỏ qua luôn cả nước đi đó để đến thẳng đỉnh phong. Mặc dù hắn vẫn còn một khoảng cách nữa mới tới thượng cảnh nhưng tiến độ tu hành như thế này là dọa chết ngụy linh căn như hắn rồi.

Không cần giải thích Hứa Tử Du cũng hiểu, ngọn nguồn có lẽ xuất phát từ bảy cây ngân châm cắm vào hắn trước đó. Cơ thể hắn giờ này đã bắt đầu phát sinh thuế biến.

Đoán Tạo Châm đã bắt đầu phát huy công năng thực sự...