Ma Chủng

Chương 38: Không đề

Phương bắc chìm trong cái lạnh, ngày nào cũng có bão tuyết. Cái lạnh cắt sâu da thịt, đi ngoài đường nhìn dọc ngó nghiêng kiểu gì cũng không thấy bóng người.

Người dân bình thường đã chuẩn bị sẵn cho mùa đông nên trong ba tháng tới không cần phải lộ diện, thành ra hoàn cảnh Kỳ Quốc bây giờ tương đối tiêu điều. Trừ các thành lớn nườm nượp người qua lại, thị trấn và làng mạc thông thường thực sự vắng vẻ.

Tuy nhiên, mùa đông chỉ tồn tại với ngoại giới, còn bên trong Ngự Ma Tông, bốn mùa đều như một do trận pháp hộ tông đã điều tiết toàn bộ môi trường.

Nhờ thế, mấy tòa trận pháp của Hứa Tử Du trong rừng sâu mới có cơ hội duy trì đến bây giờ, không thì hắn đã sớm ra ngoài và thay đổi trận pháp rồi.

Tiếng lá cây xào xạc, thân ảnh tựa chim bay.

Hứa Tử Du di chuyển qua các cành cây, động tác thoăn thoắt như một con sóc bay. Huyết Sắc Nhận và Xích Ti bao trùm ở xung quanh, còn chính chủ thì tận lực né tránh ma trận do chúng tạo ra. Động tác của hắn rất nhanh, mỗi một chuyển động đều có dụng ý riêng biệt nhằm không cho Xích Ti chạm vào cơ thể để đến đích trong thời gian ngắn nhất.

Hứa Tử Du lao người như báo vồ, xoay người uyển chuyển như mấy con lươn trơn tuột. Đôi chân hắn chạm đất không tiếng động, trọng tâm vững như bàn thạch.

Hứa Tử Du vượt qua ma trận Xích Ti, đôi mắt toát lên vẻ tinh minh.

Nhìn từ bên ngoài, cách di chuyển của hắn không có bao điểm kỳ lạ, cùng lắm là được tối ưu để không lộ ra động tác thừa mà thôi, nhưng chính việc không để lộ ấy lại là bản chất.

“Thành công rồi!”

Trong mắt Hứa Tử Du bây giờ, cảnh vật xung quanh đang trôi đi rất chậm. Hắn có thể thấy được quỹ đạo rơi của từng chiếc lá, nếu tập trung thì có thể thấy rõ những đường vân lá li ti trong năm trượng đổ lại. Đôi tai hắn siêu thính, gió vừa thoảng là hắn có thể dựng lên một cấu trúc không gian ở trong đầu thông qua sự phản hồi của âm thanh. Cho dù nhắm mắt lại, hắn cũng có thể định hình được hoàn cảnh quanh người.

Hai tháng trôi qua, Hứa Tử Du đã cường hóa thị giác và thính giác lên một tầm cao mới. Mặc dù chưa thể nói là hắn đã thành thục Thanh Ngưng Lục Thông Thức nhưng hắn tin chắc với trạng thái bây giờ hắn có thể giết Đinh Vụ trong ba chiêu đổ lại.

Tu vi cảnh giới của Hứa Tử Du không tăng trưởng bao nhiêu nhưng thực lực đã đi được một bước dài. Không hổ danh là công pháp bổ trợ chiến đấu.

Hứa Tử Du thu Huyết Sắc Nhận và Xích Ti về, sẵn tiện tắm rửa cho sạch sẽ rồi ra ngoài.

Nếu không tính nhầm thì kỳ bảo hộ của Hứa Tử Du đã kết thúc được một quãng thời gian, hắn muốn tiếp tục nhận bổng lộc thì bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ định kỳ. Bây giờ luyện được Thanh Ngưng Lục Thông Thức, hắn cũng nên thử nghiệm một chút.

“Hứa sư điệt, lâu rồi không thấy ngươi.”

Lão chấp sự vừa rít tẩu thuốc vừa bật cười chào hỏi. Y phục của lão dày hơn mọi khi nên Hứa Tử Du đoán có lẽ mùa đông đã đến rồi. Sắp tới chắc hắn phải chuẩn bị vài bộ để phòng khi ra ngoài không bị cái rét của phương bắc hành hạ.

“Đã lâu không gặp, hôm nay ta đến nhận nhiệm vụ, không biết chấp sự có gợi ý gì không?”

Hứa Tử Du mỉm cười, thuận thế đảo mắt quan sát bầu không khí trong đại sảnh.

Người vẫn nườm nượp như mọi khi, thậm chí có những khoảnh khắc còn đông hơn cả lần cuối cùng Hứa Tử Du đến đây. May mà lão chấp sự hắn thường nói chuyện có chức quyền tương đối cao ở đại sảnh Chấp Sự Đường nên mới được sang một bàn riêng, chứ nghĩ đến cảnh chen chúc trước bảng nhiệm vụ như đằng kia thì hắn chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

“Chà, ngươi đến không đúng lúc rồi.” Lão chấp sự bật cười rồi chỉ tay về phía đám đông: “Giờ này cuối năm, mấy con cá muối đằng kia đang tranh nhau từng nhiệm vụ một, chỗ ta không giữ bất kỳ nhiệm vụ nào cả, ngươi trông đợi mấy cũng vô dụng.”

Nghe vậy, Hứa Tử Du bèn nhíu mày.

“Thế thì căng đấy, kỳ bảo hộ của đệ tử vừa kết thúc, giờ không có nhiệm vụ e là…”

“Kỳ bảo hộ?” Lão chấp sự chớp mắt một lúc mới nhớ ra: “À, ừ nhỉ, ngươi vừa mới hết kỳ bảo hộ mà.” Lão cười vang: “Tiểu tử ngươi năm vừa rồi chăm làm nhiệm vụ quá nên ta quên béng mất. Nhưng nếu lo lắng về số lượng thì không cần đâu, ngươi thừa sẵn rồi.”

Hứa Tử Du nghiêng đầu: “Ý của chấp sự là…?”

“Ngươi còn nhớ số công huân đã đạt được không? Nhiêu đấy đủ để cho ngươi tu hành hai năm mà không cần đoái hoài tới nhiệm vụ. Huống hồ, trước đó ngươi đã làm nhiều rồi, thong thả thêm vài tháng cũng chẳng thành vấn đề” Lão chấp sự vuốt râu giải thích.

“Còn có cả chuyện này ư?” Hứa Tử Du giật mình.

“Tông quy có ghi rõ. Đám tiểu tử các ngươi chẳng bao giờ chịu đọc hết.” Lão tặc lưỡi.

Hứa Tử Du gãi đầu đầy ngượng ngùng.

“Chấp sự biết đấy, ta không ngại nhiều chữ, mỗi tội… khô khan quá nên cũng lười xem.”

“Ghi nhớ lời ta, cái gì càng khô khan càng quan trọng.” Lão chấp sự bảo.

“Đệ tử xin ghi nhớ.” Hứa Tử Du ôm quyền đáp lại: “Phải rồi chấp sự, gần đây dược viên có ủy thác gì không? Nếu đệ tử nhớ không nhầm, quãng thời gian này hình như là lúc thu hoạch Huyền Băng Thảo.” Hắn đột nhiên thấp giọng, âm lượng vừa đủ cho hai người nghe.

Lão chấp sự không hiểu vì gì mà Hứa Tử Du lại phải lén lút hỏi như thế, dù sao thì mấy nhiệm vụ liên quan đến dược viên đều khá chuyên biệt, Chấp Sự Đường cũng phải cân nhắc kỹ càng lắm mới giao, chứ giao bừa lại chọc giận Dương trưởng lão thì phiền.

“Trí nhớ ngươi tốt đấy, tuần sau vừa hay đến hạn thu hoạch, ban nãy ta đã giao nhiệm vụ này cho một nhóm đệ tử mới tấn thăng. Mỗi tội nhiệm vụ liên quan đến trận pháp đã được giao cho người khác.” Lão chấp sự thở dài: “Nếu ngươi đến sớm một ngày thì tốt rồi.”

“Hả?!” Hứa Tử Du giật mình: “Người khác đoạt rồi á?!”

Không phải hắn là trận pháp sư được dược viên chỉ định nhận nhiệm sao?

Lão chấp sự rít tẩu thuốc, chậm rãi giải thích: “Ngươi quên mất mình đã vắng mặt gần nửa năm vì nhiệm vụ tông môn và điều trị thương thế à. Đồng ý là ngươi giỏi đấy nhưng dược viên đâu thể phụ thuộc vào một trận pháp sư mãi, cũng nên linh hoạt để còn thu hoạch chứ.”

Hứa Tử Du gãi đầu, đôi mắt liếc ngang liếc dọc.

Hắn biết ngoại môn vẫn còn trận pháp sư. Thậm chí, trưởng lão Tụ Linh Sơn hiện tại cũng là cao thủ trận pháp không thua kém Hồ trưởng lão bao nhiêu. Ngoại môn không có hắn thì dược viên vẫn có biện pháp thay thế.

Huống hồ, Hứa Tử Du nghe nói vị trưởng lão mới này không giấu giếm bản sự trận pháp mà còn mở lớp truyền dạy cho các đệ tử muốn tìm hiểu nên trong quãng thời gian hắn không ở đây, số lượng trận pháp sư tăng mạnh cũng là chuyện dễ hiểu.

Hắn cứ tưởng là lời đồn thôi chứ, hóa ra có thật.

“Xem chừng ngày sau đệ tử phải nhanh chân hơn rồi.” Hứa Tử Du thở dài.

Lão chấp sự bật cười thành tiếng.

“Nếu ngươi không lụt nghề thì ta vẫn sẽ ưu tiên ngươi hơn, dù sao những chuyện liên quan đến dược viên đều khá phức tạp, mỗi lần xử lý đơn khiếu nại lại đau hết cả lưng.”

Hứa Tử Du mỉm cười cảm tạ. Không còn chuyện gì nữa, hắn xin phép lui về để lão chấp sự còn làm việc, ngồi không mãi thế Chấp Sự Đường cũng khiển trách lão.

Ngoại môn có thêm trận pháp sư, hắn ngày sau không thể thong thả được nữa rồi.

Rời khỏi Chấp Sự Đường, Hứa Tử Du nhanh chóng tiến vào trong rừng sâu nhưng khu vực hắn đi lại không phải nơi hắn đặt động phủ.

Nhìn mảnh giấy với chữ viết li ti trong tay, Hứa Tử Du không khỏi ngưng trọng lại.

Sư phụ cho triệu tập hắn.

Ban nãy Hứa Tử Du nói nhỏ với lão chấp sự không phải để hỏi nhiệm vụ riêng, mà để khiến lão tập trung vào hắn thay vì những người xung quanh. Một trong số đó là người truyền tin của tứ sư huynh Kế Vân Tường, kẻ đó đã lén nhét mẩu giấy này vào tay hắn.

Hứa Tử Du biết sớm muộn gì cũng bị triệu tập, không ngờ lại trễ như thế này. Lấy tính cách nóng nảy của người, hắn cứ tưởng phải đi từ hai, ba tháng trước mới phải.

Mà thôi, đằng nào cũng đi, đi trong trạng thái khỏe mạnh này vẫn tốt hơn.

Hứa Tử Du sải bước vào rừng sâu, vừa đi vừa tìm kiếm dấu hiệu dẫn đường. Sau khi lần mò được đích đến, hắn liền cắm một cây trận kỳ vào vị trí chỉ định rồi niệm chú.

Vầng sáng nhạt thình lình vây lấy người hắn, cảnh vật xung quanh biến ảo khôn lường.

Truyền Tống Trận.

Sư phụ của Hứa Tử Du là người trong nội môn, là cao tầng đúng nghĩa của Ngự Ma Tông nên hắn buộc phải vào đây để diện kiến. Ngặt nỗi, thân phận hiện tại không cho phép nên hắn mới phải lén lút sử dụng Truyền Tống Trận.

“Ám Vong Địa… cũng lâu rồi đấy.” Hứa Tử Du thở dài.

Hoàn cảnh sinh hoạt của Hứa Tử Du trong một năm qua thay đổi rất đáng kể nên khi nhìn lại cái nơi trông không khác gì nghĩa địa này, hắn lại cảm thấy hơi buồn nôn.

Thi khí quá dày đặc, xem chừng sư phụ hắn lại luyện ra thêm một đống thi khôi.

“Đệ tử Hứa Tử Du xin thỉnh an sư phụ, sư phụ vạn thọ vô cương.”

Hứa Tử Du chắp tay hành lễ, tư thế chuẩn mực.

Bầu không khí xung quanh thình lình trở lạnh, sống lưng hắn vô thức đổ đầy mồ hôi. Thi khí bắt đầu quây quần xung quanh, ẩn ẩn còn có mấy con mắt sáng màu xanh lục.

“Gào—?!” Một con mắt bỗng dưng xông ra ngoài, lộ ra dáng vẻ hư thối của xác chết.

Là thi khôi.

Hứa Tử Du giật thốt, vội vàng tránh né về phía sau nhưng thi khí lại vây nhốt khiến hắn không thể vượt ra khỏi phạm vi giới hạn, chỉ có thể ngạnh kháng đối cửng.

Oành!

Thi khôi vung quyền tấn công, Hứa Tử Du liền đỡ lại bằng Thiết Ma Quyền, đồng thời điều khiển Huyết Sắc Nhận để quyết chiến một phen.

Da thịt va chạm vào nhau như sắt thép, từng tiếng trầm đục vang lại mỗi khi có tác động.

Hứa Tử Du đánh lùi thi khôi, một quyền thụi vào ngay giữa bụng, cơ bắp căng trướng đến độ từng đường gân phải nổi lên. Huyết Sắc Nhận uyển chuyển lao tới tấn công vào các khớp trên cơ thể. Thi khôi chỉ biết gào lên một tiếng rồi ngã người về sau.

Tiếng vỗ tay vang lên từ bên trong thi khí, theo sau là tiếng cười khản đặc già nua.

Hứa Tử Du sợ run, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

“Mới mấy tháng không gặp, tiểu tử ngươi mạnh lên nhiều rồi đấy.”

Hứa Tử Du nuốt một ngụm nước bọt, không dám ngẩng cao đầu.

Sư phụ tới rồi...