Ma Chủng

Chương 35: Màn sương trắng

Nhìn thấy tộc lão trở lại từ bên ngoài hang động, Ma Trường Tô vội vàng đến hỏi thăm nhưng vừa đi được hai bước đã khuỵu xuống mà ho khục khục.

Hôm trước Ma Trường Tô được tộc lão cứu khỏi doanh trại nhưng dọc đường lại bị tu hành giả của Thanh Hư Đạo Tông tập kích nên bị trọng thương, may mà địa hình của quận Mã Lâm toàn đồi núi và rừng cây nên cả hai mới có thể tận dụng để phản công.

Nhờ bí thuật của Ma gia, tộc lão có thể giết một đường máu nhưng phản phệ từ bí thuật kết hợp với thương thế trước đó lại khiến lão nhận một vết thương gần như chí tử.

May mắn thay, Ma Trường Tô có đan dược bảo mệnh nên mới cứu lão về một mạng.

Phí đi một bảo vật áp hòm không phải phong cách của Ma Trường Tô nhưng ít ra hành động của hắn đã thành công lay động tộc lão. Lão nợ hắn một mạng, tự dưng sẽ ra sức nâng đỡ và giúp hắn sau này. Chí ít, hắn không còn đơn độc trong gia tộc.

Tộc lão vội vàng đỡ Ma Trường Tô, gương mặt lão nhợt nhạt không tốt hơn hắn bao nhiêu.

“Tông môn đã thành công đánh lui Thanh Hư Đạo Tông nhưng tử thương bên ta không nhỏ. Cao tầng hiện thời đang rất tức giận, sắp tới có lẽ sẽ có hành động phản công.” Lục trưởng lão Ma Hoạt Sinh vừa ho vừa đáp: “Tiếc là thân phận ta bị giới hạn bởi gia tộc nên không thể thăm dò thêm từ Ngự Ma Tông, có lẽ phải đợi lão tổ trở về.”

Ma Hoạt Sinh thay đổi xưng hô từ “lão phu” sang “ta” đã cho thấy sự gần gũi giữa hai người. Lão thần phục Ma Trường Tô rồi, chí ít là ở thời điểm hiện tại.

Ma Trường Tô thở dài: “Đành vậy.” Hắn chợt nhướng mày: “... Thế những người khác thì sao?”

“Lạc Tông Trạch được Lạc gia cứu đi từ trước, Thẩm Vân Mai được Dược Y Đường triệu tập trên đường thực hiện nhiệm vụ nên thành công thoát nạn. Về phần những người khác… sinh tử khó liệu.” Ma Hoạt Sinh lắc đầu thở dài: “Càng không cần nhắc tới những kẻ quanh quẩn trong khu vực tập kích của lũ đạo sĩ mũi trâu kia.”

Nghe vậy, Ma Trường Tô thoạt nhớ tới Hứa Tử Du. Lúc hắn được Ma Hoạt Sinh cứu đi cũng là lúc cả hai đang chạy về phía doanh trại, lấy thực lực của đối phương, e là lành ít dữ nhiều.

Cứ tưởng đã chọn được người hỗ trợ mình trong chuyến đào bảo rồi chứ, ai ngờ phải bắt đầu lại từ đầu. Có điều, giờ này Ma Hoạt Sinh đang đứng về phía Ma Trường Tô nên hắn nghĩ mình nên tận dụng đối phương. Chí ít, có Tiềm Hư cảnh đi cùng cũng giúp hắn có thêm trợ lực và lợi thế trong việc phân chia thu nhập.

Nghĩ ngợi một lúc, Ma Trường Tô liền gật đầu.

“Sống được là mệnh, chết cũng là mệnh. Nếu số trời đã quyết thì chạy đến đâu cũng không thoát. Bây giờ chúng ta tạm thời an toàn, chi bằng dành thời gian điều dưỡng trước đã, hồi tông sau cũng không muộn.” Hắn đề nghị.

Ma Hoạt Sinh gật đầu.

“Đã vậy, hai ta chia nhau cảnh giới, mỗi hai canh giờ thay phiên một lần.”

“Nghe theo trưởng lão.” Ma Trường Tô mỉm cười.

——

Sự tình phát sinh đột ngột nên Ngự Ma Tông không kịp làm công tác che đậy nên chỉ sau hai ngày, toàn bộ thế lực phụ cận Ma Uyên đã biết tin. Có kẻ cười nhạo, có kẻ im lặng, cũng có kẻ cố tình khiêu khích. Trong tối hay ngoài sáng, đâu đâu cũng có tiếng thì thầm.

Mặc dù doanh trại bị tập kích không phải cứ điểm thường xuyên được Ngự Ma Tông cho người gia cố phòng ngự nhưng ít nhiều gì cũng được tu hành giả Kim Đan cảnh tọa trấn, ấy thế mà vẫn thất thủ cho bằng được. Tuy bọn họ không tổn thất Kim Đan cảnh nhưng vì gặp thế vây công nên nghe nói đối phương bây giờ vẫn đang dưỡng thương trong động phủ.

Ngự Ma Tông xem trận này là một vết nhơ. Sau khi đánh lui Thanh Hư Đạo Tông, cao tầng đã cho các đệ tử thay phiên nhau tuần tra toàn bộ lãnh địa quản hạt, ngày nào cũng thấy tia sáng bay ngang bầu trời, dưới đất bao giờ cũng có trang phục Ngự Ma Tông đi lại.

“Gần đây có chuyện gì mà các tiên trưởng xuất sơn nhiều thế không biết.”

Lão nhân vừa nhìn trời vừa lẩm bẩm với bà vợ già đi bên cạnh. Bộ dạng hai người khắc khổ, dáng người gầy gò nghèo khổ, đi bước nào rén bước nấy.

“Ông quản chuyện của tiên trưởng nhiều thế làm gì.” Lão bà vừa đi vừa cằn nhằn: “Lo cho bữa tối trước đi. Với cả, đi nhanh một chút, về trễ các tiên trưởng lại nổi giận.”

Lão nhân thở dài, bước bộ liền nhanh hơn.

“Biết rồi, biết rồi, nói mãi thế…”

“Không nói thì biết bao giờ ông mới chịu lê cái thân đi về.” Lão bà hừ nhỏ, ánh mắt đang gắt bỗng toát lên vẻ lo lắng khi nhìn vào màn sương trắng trong khu rừng bên cạnh.

Màn sương này xuất hiện từ hai ngày trước, ban đầu chẳng ai để ý do phát hiện từ sáng sớm nhưng đến tận giữa trưa, màn sương này vẫn không biến mất thì người người mới nghi ngờ.

Các tu hành giả Ngự Ma Tông hay tin liền tức tốc tới kiểm tra. Ngặt nỗi, bọn họ không thể thâm nhập quá sâu do màn sương quá dày đặc. Chưa kể, khi đi vào bên trong bọn họ kiểu gì cũng trở ra ngoài mà không hề hay biết bản thân đã đổi hướng từ lúc nào. Ngoại trừ trận pháp, bọn họ không còn bất cứ suy đoán nào khác.

Liên quan đến trận pháp, tu hành giả bình thường không dám liều mình tiến vào bên trong. Vì vậy, bọn họ đã thiết lập một vành đai phòng ngự bên ngoài để chờ đợi tông môn cử trận pháp sư tới kiểm tra. Ngặt nỗi, các trận pháp sư đều đang bận việc tại nơi khác.

“Trận pháp mê vụ này ở đây được hai ngày rồi sao?”

“Vâng, thưa sư thúc.” Tay đệ tử ngoại môn nọ vội vàng gật đầu: “Chúng đệ tử đã thử tiến vào trong nhưng không phát hiện ra bất cứ chuyện gì lạ cả… ngoại trừ bị lạc đường.”

“Bị lạc mà không có chuyện gì?” Tu hành giả Tiềm Hư cảnh hừ lạnh.

Tay đệ tử ngoại môn vội vàng rụt vai, không dám ư hử một tiếng.

“Dây dưa ở đây gì cho mất thời gian, chúng ta đi vào trong thôi.” Người đi cùng lên tiếng.

Tu hành giả Tiềm Hư cảnh nhìn chằm chằm vào màn sương, chốc lát lại ra hiệu.

“Để ta vào trước, ngươi cùng các đệ tử ngoại môn lưu lại ngoài này.”

“Hả? Ngươi vào một mình? Kế Vân Tường, ngươi tự tin vào thực lực mình thế à?”

Kế Vân Tường nhíu mày, ánh nhìn đằng đằng sát khí.

“Chỉ là đề phòng bẫy rập mà thôi. Nếu trận pháp này do đám tàn dư Thanh Hư Đạo Tông tạo ra để dẫn dụ tu hành giả tông ta thì hậu quả sẽ hơi phiền đấy.” Y hừ lạnh.

“Nếu là dẫn dụ, sao những người trước vẫn an toàn?”

Kế Vân Tường tặc lưỡi: “Ngươi chưa từng nghe câu thả con săn sắt bắt con cá rô à?” Y lắc đầu: “Nhắm tới một đám Định Pháp cảnh thì được ích lợi gì chứ.”

Nghe vậy, vẻ mặt của người còn lại hơi khó coi nhưng quan ngại ánh mắt của những kẻ khác nên không biểu hiện gì nhiều. Không bàn cãi thêm lời nào nữa, đôi bên cũng thống nhất.

Kế Vân Tường bước vào màn sương, cảnh vật xung quanh vừa mờ ảo vừa quỷ dị. Giống như lời tường thuật của các đệ tử, khi bước vào đây sẽ không có chút cảm giác dị thường nào.

Y đi từng bước một, vừa đi vừa cẩn trọng tình huống xung quanh. Hoàn cảnh quá yên tĩnh, đến tiếng bước chân của y cũng không vang lên tiếng quá lớn. Quan trọng hơn, trước khi vào đây, y đã để ý tới từng cơn gió thoảng. Gió thoảng cỡ nào sương cũng không lay động và gió cũng không cách nào xuyên vào trong này để lay lá cây.

“Huyễn Trận, Mê Vụ Trận, Tĩnh Vân Trận, nhiều thật đấy.”

Kế Vân Tường nhíu mày. Y chỉ đi có mười bước thôi đã thấy được ba loại trận pháp, nếu tiến vào sâu hơn, khả năng đương đầu với sát trận sẽ vô cùng cao.

Tiến hay lùi đây?

Kế Vân Tường do dự nhưng vì đã bước vào trận pháp, y không thể lui ra nữa. Cái tên đi cùng thể nào cũng lên tiếng trêu chọc cho xem. Chưa kể, khi lựa chọn đi một mình, y đã có suy đoán riêng. Đa tầng trận mê vụ này chưa chắc đã là kế của Thanh Hư Đạo Tông.

Càng tiến vào sâu bên trong, cảnh vật xung quanh Kế Vân Tường càng không có dấu hiệu thay đổi. Thậm chí, y có cảm giác đã đi một vòng tròn do nhận thấy gốc cây bị đánh dấu.

Kế Vân Tường vẫn luôn đi một đường thẳng nhưng hóa ra y đã đi vòng mà không hề hay biết.

So với những gì mà các đệ tử ngoại môn trình báo, Kế Vân Tường không thấy đại trận này có gì đặc biệt. Y cũng không thấy dấu hiệu nguy hiểm. Y đã tiến vào rất sâu, ấy vậy mà vẫn không có dấu hiệu công kích. Ở thời điểm này, sát trận đáng lý nên được kích hoạt mới phải.

Suy tư một lúc, Kế Vân Tường dừng bước chân. Y lấy một cây trận kỳ ra khỏi túi trữ vật rồi cắm xuống đất: “Thiên linh linh, địa linh linh…”

Kế Vân Trường niệm chú nhiễu loạn, lợi dụng trận kỳ được trù ếm phù văn để xâm nhập vào bên trong môi trường trận pháp. Nếu trong này có sát trận, hành động của y chắc chắn sẽ phát động nó, nhưng nếu không có, y sẽ thoải mái giải quyết trận này.

Trận kỳ được phát động, các dòng chảy thiên địa linh khí trong không khí lập tức đảo chiều. Sương mù mỗi lúc một mờ nhạt, cảnh vật xung quanh lần lượt tiêu biến do ảnh hưởng của Huyễn Trận đã biến mất. Chốc lát, hai trận pháp đã bị hóa giải.

Ngay lúc ấy, đằng xa đã vọng lại tiếng vút gió, mấy lưỡi dao đỏ thẫm thình lình lao tới chỗ Kế Vân Tường. Chúng bén đến mức ma sát trong không khí cực kỳ nhỏ, nếu không sở hữu tu vi cao, y chưa chắc đã có thể nghe ra chuyển động. May mà đòn tấn công này diễn ra trước mặt, không thì y cũng không dễ gì thoát được một đòn hiểm.

Choang!

Kế Vân Tường thôi động pháp khí, hai cây chủy thủ lập tức ra khỏi vỏ rồi xoay tròn trên không trung. Toàn bộ lưỡi dao đỏ thẫm bị chặn đứng lại trong một đòn, đồng thời sinh ra một lực hút lôi kéo chủ thể đang trốn trong trận pháp.

Oành!

Kế Vân Tường nhanh chóng lôi kẻ chủ mưu ra khỏi bụi cây, song quyền lập tức nện vào người. Ngặt nỗi, vào khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt đối phương, vẻ mặt y lại cứng lại.

“Lão thập?!”

“Tứ sư… Phốc—?!”

Song quyền nện vào bụng, chấn động lan toàn thân.

Hứa Tử Du văng ra sau, sống lưng đập thẳng vào gốc cây, theo quán tính xoay sang hướng khác rồi lăn lông lốc trên mặt đất, cả người bất động.

Kế Vân Tường: “...”

Bỏ mẹ rồi?!..