Ma Chủng

Chương 33: Tập kích

Ma Trường Tô chưa bao giờ nghĩ doanh trại sẽ chìm trong sắc đỏ rực của lửa cháy.

Oành—?!

Đằng xa vang lại tiếng động giao chiến, cường độ kịch liệt như hai sinh vật khổng lồ đang đánh giáp lá cà. Nhưng đấy chỉ là trí tưởng tượng của bọn hắn.

Nguồn gốc tiếng động giao chiến ấy đến từ một trận chiến mà không ai trong đội ngũ có thể lường tới được: trận chiến của Kim Đan cảnh.

Uỳnh—?!

Dư lực giao chiến tỏa xuống khiến cơ thể bọn hắn đau nhức, xương cốt và da thịt như thể đang chịu một sức ép kịch liệt cùng vô số kim đâm châm chích.

Có tán tu không trụ nổi, thất khiếu liền chảy máu, tâm trí mờ nhạt dần rồi ngã gục. Những người trụ lại được liền nhân cơ hội đó cưỡng đoạt túi trữ vật rồi tháo chạy về tứ phương.

Tán tu nể sợ đại tông môn như Ngự Ma Tông nhưng đứng trước tình thế hiểm nguy như hiện giờ, bọn họ chỉ có thể bỏ của chạy lấy người. Lưu lại chỉ có nước chịu chết.

“Chuyện quái gì thế này?!” Ma Trường Tô vẫn chưa thoát khỏi nỗi bàng hoàng.

Ngay lúc ấy, bóng đen thình lình lao ra từ đống đổ nát, nhanh chóng cuốn lấy người hắn rồi chạy thẳng về phương xa, bỏ lại Hứa Tử Du đứng đực ra chỗ đấy.

Hứa Tử Du không kịp phản ứng nhưng nguồn ma khí tỏa ra ban nãy tương đối quen thuộc. Hắn từng cảm nhận được ở Ma Trường Tô nên đoán được thân phận tộc lão của đối phương.

Mặc dù không biết đầu đuôi ngọn ngành mọi việc như thế nào nhưng doanh trại kiên cố bị phá vỡ, tu hành giả Kim Đan cảnh còn phải chật vật chiến đấu trên không trung, các tu hành giả Trúc Dịch cảnh và Tiềm Hư cảnh không rõ tung tích thì một Định Pháp cảnh nhỏ nhoi như hắn lưu lại đây chỉ còn nước chờ chết.

Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách.

Hứa Tử Du quay đầu bỏ chạy, không quên nuốt sẵn đan dược khôi phục pháp lực để phòng ngừa có biến cố phát sinh. Quả nhiên, vừa nghĩ tới là đã có chuyện.

Choang!

Ngay lúc Hứa Tử Du chạy qua một cái xác, đối phương thình lình đâm kiếm lên cổ họng hắn.

May mà hắn giữ khoảng cách sẵn nên có thể tránh kịp, đồng thời lợi dụng quyền sáo để gạt phăng đường kiếm, ma sát sinh ra tạo thành những tia lửa.

“Khốn kiếp… chết đi!” Đối phương thét gào phẫn nộ, đôi mắt tràn ngập tơ máu.

Hứa Tử Du cảm nhận được khí tức của đối phương, sống lưng bất giác lạnh toát.

Tiềm Hư sơ cảnh.

Khí tức áp đảo của đối phương nhanh chóng khiến Hứa Tử Du bất động nhưng hắn không muốn chết, thế là vận công lực giải phóng ma khí. Quyền sáo của hắn nhanh chóng được ma khí bao bọc rồi thi triển Thiết Ma Quyền đánh vỡ thế tấn công.

Tu hành giả tập kích trúng chiêu liền hộc máu, khí tức suy nhược đến cực điểm, đến việc cầm kiếm cũng không cầm nổi, cả người run rẩy nằm chờ chết.

Hứa Tử Du thở hồng hộc, sau lưng đã đẫm mồ hôi lạnh.

Ban nãy sợ quá hắn không kịp nhìn nhận tình hình, giờ nhìn lại mới biết đối phương đã bị trọng thương, trên người loang lổ vết thương, cánh tay trái và chân phải còn bị chặt đứt.

Pháp lực suy kiệt, thể trạng suy nhược, chẳng trách đối phương không đỡ nổi một quyền.

Nhân từ với kẻ vừa có ý định giết mình là hành động ngu xuẩn nhất trần đời. Hứa Tử Du vừa nhận ra lợi thế của mình là đã lao tới đánh nát đầu đối phương. Dịch não trắng còn dính trên đôi quyền sáo, máu tươi bắn lên cả một bên má mặt nạ che dung mạo.

Xử lý đối phương xong xuôi, Hứa Tử Du nhanh chóng thu thập túi trữ vật, đồng thời xem thử danh tính kẻ tập kích mình. Trang phục đối phương hơi lạ, chất liệu tốt hơn hẳn loại mà tán tu thường mang. Chưa kể, tu vi Tiềm Hư sơ cảnh phối hợp với gương mặt trẻ trung lại khiến hắn nghĩ tới bóng dáng lấp ló của một tông môn tu hành.

Không ngoài dự đoán, danh tính của kẻ tập kích rất đáng kinh ngạc.

“Kỷ Thuần Minh, Thanh Hư Đạo Tông?”

Bên trong túi trữ vật của Kỷ Thuần Minh có một lệnh bài thân phận, mặt sau có biểu tượng thái cực âm dương. Hứa Tử Du đã từng nghe các chấp sự giảng đạo ở ngoại môn giới thiệu qua cách cục tu hành giới rất nhiều lần nên không lạ gì biểu tượng này.

Nếu Kỳ Quốc có tam đại ma đạo chiếm đóng thì ngay biên giới liền kề phương nam lại là Sở Quốc của tứ tông chính đạo. Thanh Hư Đạo Tông là thế lực ở gần với biên giới nhất, cũng là tay hàng xóm không mấy thân thiện với Ngự Ma Tông. Nếu Ngự Ma Tông lâm vào thế khó, Thanh Hư Đạo Tông không nhân cơ hội này thọc gậy bánh xe thì uổng phí quá.

Với sự hiện diện của Kỷ Thuần Minh, Hứa Tử Du đã đoán được phần nào sự tình ngày hôm nay. Doanh trại của Ngự Ma Tông chắc chắn đã bị Thanh Hư Đạo Tông tập kích.

Đảo mắt ra xung quanh, Hứa Tử Du phát hiện rất nhiều thi thể mang y phục tương tự Kỷ Thuần Minh trong biển lửa, xen kẽ còn có cả y phục của đệ tử nội môn Ngự Ma Tông.

Biển lửa đã nuốt chửng tất cả, mang theo nỗi sợ về với tro tàn.

Hứa Tử Du không tin vận may sẽ đến liên tục, hắn muốn chiếm đoạt túi trữ vật của những người đã ngã xuống thật nhưng hắn không có niềm tin sẽ sống sót trong biển lửa này.

Kim Đan cảnh vẫn còn giao chiến trên kia, xung quanh còn vọng lại những thanh âm giao chiến đến từ chiến trường Trúc Dịch cảnh. Hắn không lo chạy thì chết chắc.

Hứa Tử Du cắm đầu cắm cổ chạy, nếu vô tình chạy qua một thi thể còn túi trữ vật, hắn sẽ thuận tay nhặt. Không cần biết là đồ của Thanh Hư Đạo Tông hay Ngự Ma Tông, chỉ cần là tư trang của người khác thì hắn nhặt cũng chẳng thiệt.

Oành—?!

Từng quả cầu lửa giáng xuống từ trên cao, mặt đất nhanh chóng nổ tung.

Hứa Tử Du vấp đá rồi lăn lông lốc về phía trước. Hắn bò vào trong đống đổ nát, vội vàng tránh cơn mưa cầu lửa. May mà hắn luyện thể nên có thể chịu đựng một lúc.

Sau khi thoát khỏi đống đổ nát, Hứa Tử Du tiếp tục cắm đầu cắm cổ chạy.

“Đằng kia! Tên ma nhân súc sinh kia vẫn còn giãy dụa!”

Hứa Tử Du chợt nghe tiếng quát truyền đến từ đằng xa, trong lòng liền mắng chửi.

Ngươi mới là súc sinh, cả nhà ngươi mới là súc sinh!

Theo đó, một nhóm năm người mang y phục của Thanh Hư Đạo Tông đồng loạt xông đến chỗ hắn. May là khí tức chỉ mới thuộc phạm trù Định Pháp cảnh.

Không phải Tiềm Hư cảnh thì tốt nhưng năm đánh một cũng không phải trận đánh dễ dàng. Hơn nữa, đánh ngay bên dưới phạm vi công kích của Kim Đan cảnh quá mạo hiểm nên Hứa Tử Du vội vàng dẫn dụ đối phương vào bên trong rừng sâu.

Cứ như thế, màn đuổi bắt lại bắt đầu.

“Đứng lại đó?!” Bọn chúng vừa đuổi vừa quát, đồng thời thi triển Hỏa Cầu Phù tấn công từ phương xa, thậm chí còn điều khiển cả pháp khí công kích loạn xạ.

Hứa Tử Du kinh qua sinh tử từ khi còn nhỏ, hắn chẳng lạ với cảnh bị đuổi giết. Hắn biết nên làm gì để thoát khỏi tình cảnh này. Hơn nữa, sinh hoạt tại đây đã hai tháng trời nên hắn khá thân thuộc với địa hình xung quanh, nhờ thế mà dẫn đối phương đến một con suối.

Địa hình rộng rãi, đánh đấm cũng thuận lợi hơn. Có điều, nhìn thế nào thì Hứa Tử Du cũng ở thế yếu, vừa thua thiệt số lượng vừa thua thiệt thực lực, tại sao hắn lại chọn nơi này?

“Khoan đã… nơi này…”

Nhóm năm người bỗng chốc dừng chân, dường như đã cảm nhận được khí tức kỳ lạ của khu rừng xung quanh. Hành động trên lãnh địa của kẻ địch bao giờ cũng cần cẩn trọng, thế là bọn chúng nhanh chóng rút đi. Mỗi tội con đường sau lưng đã đổi khác.

“Chết tiệt, rơi vào Huyễn Trận rồi!” Tay đạo sĩ đứng đầu bực dọc quát.

Địa hình rộng thoáng phù hợp chiến đấu quần thể nhưng cũng là điều kiện lý tưởng để bày bố trận pháp hoàn mỹ. Chưa kể, nơi này có suối nên Hứa Tử Du có thể khuếch đại sức mạnh của Mê Vụ Trận. Nước suối nhanh chóng thăng hoa thành sương trắng, cảnh vật chìm ngập trong khói trắng, sự tồn tại của vạn vật lập tức chìm nghỉm.

Các đạo sĩ Thanh Hư Đạo Tông bị chia tách trong phút chốc, không ngừng gọi tên đồng môn.

Ngặt nỗi, dưới tác động của Huyễn Trận, những tiếng gọi đã hóa thành tiếng gió và chim hót trong rừng sâu. Trừ phi người chịu ảnh hưởng sở hữu tinh thần lực siêu cường, không thì khó thoát khỏi một kiếp. Tất nhiên, người như thế không đời nào xuất hiện ở đây.

Oành—?!

Hứa Tử Du thình lình ra tay với một đạo sĩ trong màn sương trắng. Một quyền của hắn đánh ngay giữa sống lưng, thể nội cồn cào. Không để đối phương giãy dụa, hắn điều khiển Huyết Sắc Nhận đâm xuyên qua người, phần đuôi còn nối liền với sợi tơ mảnh vô cùng chắc chắn. Huyết Sắc Nhận vừa lia một vòng là cơ thể người đấy đã chia năm xẻ bảy.

Mấy sợi tơ mảnh này là chiến lợi phẩm Hứa Tử Du thu thập được trong vụ cướp Thạch Chu Phù, độ chắc chắn của chúng miễn bàn, Huyết Sắc Nhận còn không cắt nổi.

Để cân bằng khả năng cận chiến, xa chiến lẫn khống chế, Hứa Tử Du đã nối chúng vào phần đuôi của Huyết Sắc Nhận và tự đặt lên là Xích Ti.

Sau khi xử lý xong người đầu tiên, Hứa Tử Du tiếp tục hướng đến con mồi tiếp theo. Tiếng la hét hóa thành chim hót, hót tới đâu là người ngã tới đó.

Nhằm hạn chế những phát sinh ngoài dự liệu, Hứa Tử Du còn cẩn trọng tới độ dựng luôn cả tòa Phi Thạch Trận để lợi dụng mấy hòn đá ven suối. Dưới ảnh hưởng của nó, mấy hòn đá nhỏ lại trở thành phi đạn vô cùng đáng sợ. Chúng có thể tấn công từ bất cứ nơi đâu với sức công phá rất đáng gờm. Hai đạo sĩ sau cùng muốn chống đỡ phải dốc hết bản sự.

Gương mặt bọn chúng giờ này chẳng còn vẻ tự tin như trước nữa, những gì Hứa Tử Du thấy được là nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. Cho đến lúc chết, chúng còn không thể nhắm mắt.

Phập!

Hứa Tử Du xuyên cánh tay qua lồng ngực của đạo sĩ cuối cùng. Hắn moi tim đối phương ra trước mắt, cho y thấy sự sống cuối cùng đang nằm trong tay mình.

“N-ngươi…” Tên đạo sĩ run rẩy nói không hết câu đã đổ gục.

Hứa Tử Du rút tay về, hơi thở hổn hển do hao hụt pháp lực. Không chút do dự, hắn nhanh chóng cắn nuốt trái tim chứa đựng pháp lực của đối phương. Ngấu nghiến đỏ cả miệng...