Ma Chủng

Chương 24: Truyền đạo

Đan dược, linh thạch, quan trọng nhất là Thạch Chu Phù, tất cả đều đã bày ra trước mắt.

Vì chạy trốn, chàng thanh niên đã sử dụng hết toàn bộ phù lục nên Hứa Tử Du không thể xơ múi được gì, nhưng có đan dược là tốt rồi. Hắn luyện thể trường kỳ nên thiếu hụt rất nhiều đan dược hỗ trợ khôi phục pháp lực và nội thương, bây giờ có được vài bình cũng xem như kiếm bộn. Chưa kể, lượng linh thạch cũng khá đáng kể.

Một, hai, ba,... một trăm hai mươi tám linh thạch hạ phẩm.

Con số không quá lớn nhưng sau khi mua hết ngần ấy tài vật mà vẫn còn từng này thì chứng tỏ chàng thanh niên kia có thân phận không bình thường.

Hứa Tử Du đoán là con em đại gia tộc nào đó dưới phường thị.

“Người không do mình giết, có lẽ không lưu lại dấu vết gì.” Hắn lẩm bẩm.

Hứa Tử Du đã tiêu hủy thi thể bằng hóa thi thủy, xem như gia tộc đối phương biết được thì cũng không dễ tra ra ngọn ngành. Huống hồ, tra ra được thì sao chứ, tranh đoạt bảo vật trong tu hành giới nào phải chuyện gì mới lạ.

Không có thực lực mà cầm bảo vật thì chẳng khác nào treo biển tìm chết.

Hứa Tử Du cất linh thạch và đan dược vào trong trận bàn, thuận tay tiêu hủy toàn bộ túi trữ vật rồi bắt đầu luyện hóa Thạch Chu Phù. Chớp mắt, rừng sâu lại tĩnh lặng.

Phù bảo không giống phù lục thông thường bởi tu hành giả cấp thấp cũng có thể sử dụng, tiền đề là rót đủ lượng pháp lực. Hơn nữa, phù bảo có thể dùng nhiều lần, tùy vào chất lượng mà có thể dùng tận mười lần liền.

Tu hành giả Định Pháp cảnh sở hữu một tấm phù bảo chẳng khác gì nắm trong tay thủ đoạn áp đáy hòm vô địch cùng cảnh giới. Trong quá trình lịch luyện nhỡ đen đủi giáp mặt với cao thủ Tiềm Hư cảnh thì ít ra còn có vài phần cơ hội thoát đi.

Sinh mạng là tài lộc, Thạch Chu Phù đắt xắt ra miếng cũng là lẽ hiển nhiên.

Hứa Tử Du luyện hóa hết một đêm, tinh thần liền rệu rã.

“Ngụy linh căn phế phẩm thật đấy…” Hắn ngồi xổm bên con suối, vừa rửa mặt vừa than.

Thạch Chu Phù là phù bảo thuộc tính thổ nên chỉ phù hợp với tu hành giả chủ tu cùng thuộc tính. Đồng nghĩa, linh căn có thuộc tính thổ là thỏa mãn yêu cầu.

Ngặt nỗi, độ tinh thuần của linh căn sẽ quyết định tốc độ luyện hóa. Thiên linh căn sẽ luyện hóa nhanh nhất, dường như chỉ cần nửa canh giờ, thậm chí ngắn hơn. Còn ngụy linh căn như Hứa Tử Du lại mất trắng đêm, đã thế còn ảnh hưởng cả tinh thần.

Hứa Tử Du vỗ nước vào mặt cho tỉnh táo.

Nếu chấp nhận số phận ngụy linh căn thì hắn giờ này vẫn chỉ là đệ tử tạp dịch, nào có cơ hội khoác áo bào của đệ tử ngoại môn. Thiên phú tu hành không tốt thì hắn dùng nỗ lực bù đắp, nỗ lực chưa đủ thì đắp thêm tài lực, về phần tài lực ở đâu… từ từ rồi tính.

Hứa Tử Du là trận pháp sư, hắn có thể làm trận pháp kiếm tiền, cũng có thể nhận nhiệm vụ liên quan đến trận pháp để tích lũy linh thạch. Túng quẫn quá thì canh me phường thị, thấy ai mua bảo vật thì gia nhập đội ngũ giết người cướp của là xong.

Phường thị ngư long hỗn tạp, cướp không thành thì trốn, ai có thể truy ra chứ.

Rời khỏi động phủ trong rừng sâu, Hứa Tử Du nhanh chóng hòa lẫn vào nhóm đệ tử ngoại môn. Hôm nay hắn đi nghe giảng đạo Tiểu Ma Công của một đệ tử nội môn, nghe nói danh tiếng rất cao nên người đến nghe cũng nhiều không kể xiết.

Giấu lá phải giấu trong rừng sâu, tiêu hủy thẻ bài thì phải hủy ngay giữa biển người.

Hứa Tử Du hoàn tất công tác xóa bỏ dấu vết cá nhân trên thẻ bài nhiệm vụ của Đinh Vụ rồi lén lút giấu vào y phục của một người nọ tại ngoại môn mà không ai hay biết.

Người xấu số này có chút tiếng tăm ở ngoại môn, trong đợt tiểu bí gần nhất bài danh đệ nhị thập, chỉ xếp sau lưng Đinh Vụ. Hơn nữa, trong trận đấu xếp hạng, gã còn thua rất đau do y lén sử dụng độc nên tới giờ vẫn còn rất hận.

Hứa Tử Du không tham gia tiểu bí nhưng mùa tiểu bí nào hắn cũng hóng náo nhiệt nên biết mâu thuẫn của hai người cũng chẳng lạ. Vu oan giá họa cho đối phương là hợp nhất.

Tuy rằng Hứa Tử Du không thù không oán với vị sư huynh bài danh đệ nhị thập này nhưng hắn không muốn bị tông môn truy tội nên đành phải độc ác một chút.

Lại nói, chết rồi vẫn có thể lôi đối thủ xuống mồ cùng mình, Hứa Tử Du đoán Đinh Vụ có lẽ sẽ vui lắm, chí ít y sẽ không oán trách hắn dưới suối vàng.

… Hắn mong là vậy.

Tang vật không còn trong tay, tâm trạng Hứa Tử Du liền khoan khoái trở lại. Mặc dù vẫn còn hơi buồn ngủ nhưng vất đi gánh nặng trên vai, hắn có thể tham gia buổi truyền đạo này một cách sảng bình thản mà không bị để ý.

Tiểu Ma Công là công pháp cơ bản nhưng tinh túy ẩn chứa lại vượt xa những công pháp tầm phào do tán tu bán trong phường thị. Thậm chí, các bảo lâu cũng chưa chắc lấy được công pháp cơ bản nào chứa nhiều huyền cơ như Tiểu Ma Công.

Buổi truyền đạo hôm nay chủ yếu làm rõ sự tinh túy ấy, mỗi tội Hứa Tử Du nghe không hiểu.

Hắn không phải người thông minh nhưng cũng tự nhận sáng dạ. Dù gì cũng là trận pháp sư mà, tư duy của hắn vẫn hơn những người chỉ có mỗi thiên phú chứ.

Song, nghe không hiểu vẫn hoàn không hiểu.

Hứa Tử Du không phải người duy nhất, đảo mắt một vòng hắn cũng thấy được vài gương mặt vô tri, nhưng để tránh chọc giận vị sư huynh nội môn trên bục giảng, hắn phải giả vờ nghiền ngẫm nửa hiểu nửa không để không rơi vào nhóm thiểu số.

Thiểu số có hai loại: thực sự hiểu và không hiểu một chữ nào.

Tiểu Ma Công chứa nhiều tinh túy thật nhưng không đến mức khó hiểu đến thế. Người luyện nó lâu năm cũng sẽ lý giải được vài câu của đối phương.

Hứa Tử Du tu hành chính thức chưa đến ba năm, đã thế còn chuyên tu thân thể nên không nghiên cứu công pháp quá sâu, tối dạ phần này cũng là lẽ thường.

Dẫu thế, phơi bày cái ngu của mình chẳng khác nào biến bản thân thành tấm bia. Lời nói của đệ tử nội môn rất có trọng lượng, chỉ cần nói bâng quơ một câu chê trách thôi là đối tượng bị nhắm tới sẽ trở thành trò tiêu khiển của các đệ tử ngoại môn khác.

Thật vậy, vẻ mặt ngờ nghệch của vài tên đệ tử ngoại môn đã lọt vào con mắt của sư huynh nội môn. Hắn vừa giảng vừa châm biếm, không quên gọi đối phương đứng dậy để diễn giải lại, thậm chí là giả bộ bực tức để lôi kéo những tên chuyên a dua nịnh hót đứng ra trút giận thay. Buổi truyền đạo cứ thế mà trở thành hiện trường bắt nạt.

Truyền đạo chỉ diễn ra đến trưa, Hứa Tử Du đã xong chuyện nên không lưu lại nữa. Về phần con mồi xấu số bị chỉ định, thôi thì hôm nay xem như có một bài học.

Có điều, tháng ngày về sau sẽ chẳng êm đẹp gì, nếu không bày ra thực lực mạnh mẽ, tương lai trở thành kẻ bị khinh miệt đã không còn là mộng tưởng.

Quay trở về động phủ, Hứa Tử Du lập tức đánh một giấc sâu đến chiều ngày hôm sau. Khi tỉnh lại, bụng hắn cồn cào vang từng tiếng rên rỉ, đôi chân run rẩy đi bước vào khó bước nấy, may mà hắn lết tới chỗ Bàn Tử kịp nên mới bổ sung dưỡng chất kịp thời.

“Hứa sư huynh khiến tiểu đệ mở mang tầm mắt thật, ăn ngần này đã không phải là người thường nữa rồi.” Tiểu Lộc tử nhìn đống bát dĩa chất thành núi trước mặt, nhịn không được mà tấm tắc cúi mình. Tối nay hắn và Bàn Tử phải còng lưng rửa bát rồi.

Bàn Tử vội đánh vào đầu hắn: “Ăn nói linh tinh. Ăn uống nhiều chứng tỏ tiêu hao nhiều. Hứa sư huynh cật lực tu hành như thế chúng ta phải học hỏi mới phải.” Gã bĩu môi: “Nhìn ngươi đi, chăm chỉ tu hành thêm chút nữa có khi đã đột phá Định Pháp rồi cũng không chừng.”

Tiểu Lộc tử gãi má xấu hổ.

“Bàn sư huynh, tiểu đệ biết tư chất mình chẳng ra sao mà.” Hắn dừng lại một lúc: “Sư huynh này, không phải huynh đã Tọa Tâm hơn chục năm rồi ư, sao mãi vẫn chưa đột phá vậy?”

Tiểu Lộc tử chuyển sang giọng khiêu khích, ánh mắt lóe lên vẻ tinh ranh trêu chọc.

“Á à, tiểu Lộc tử ngươi dạo này ngứa đòn nhỉ? Dám chọc cả Bàn gia, để Bàn gia cho ngươi biết thế nào lễ độ nhá?!” Bàn Tử xắn ống tay áo, hai tai phừng phừng như lửa đốt.

Hai người truy đuổi hết cả nhà ăn, không ai chịu thua ai.

Hứa Tử Du đói quá nên chỉ biết cắm cổ ăn. Hắn không yêu cầu sơn hào hải vị gì đặc biệt, chỉ cần nhiều món và dọn lên nhanh là được, thành thử các đầu bếp không áp lực lắm.

Dẫu thế, phục vụ một người có bao tử không đáy như Hứa Tử Du lại khiến bọn họ sợ hãi. Lần đầu tiên trong đời bọn họ thấy một người ăn nhiều như thế mà không béo đấy.

Mặc dù cả ngày nay Hứa Tử Du không chủ động luyện công nhưng cơ thể hắn đã ghi nhớ mạch vận công của Tiểu Ma Công nên dù có ngủ hắn cũng vô thức tu hành.

Là thể tu, tu hành đồng nghĩa với tiêu hao. May mà Hứa Tử Du tỉnh giấc kịp, không thì hắn đã đói meo đến mức chỉ có thể cạp đất với cây cỏ trong rừng để sinh tồn.

“Ngày mai phải mua thêm Ích Cốc Đan mới được.” Hắn thầm nghĩ.

Hứa Tử Du ăn một canh giờ liền mới thấy căng bụng, tâm trạng liền tốt hơn thấy rõ.

Mắt thấy Bàn Tử và tiểu Lộc tử vẫn còn vờn nhau, hắn liền nhập cuộc dọa bọn họ một trận. Thế là nhà bếp có hai người ngất lịm, xem chừng nguyên đêm khó tỉnh.

Hứa Tử Du nhìn bọn họ bằng ánh mắt khó hiểu rồi quay sang một tên đầu bếp khác.

“Này, ta nặng tay lắm à?”

Tên đầu bếp kia giật thốt, vội vàng lắc đầu.

“K-không, sư huynh không nặng tay, tại b-bọn họ mệt quá nên mới ngất thôi.”

Hứa Tử Du ù ù cạc cạc rồi dặn dò bọn mang Bàn Tử và tiểu Lộc tử về giường nghỉ ngơi, không quên trả cho nhà bếp hai linh thạch hạ phẩm, đám người liền mừng quýnh.

Nhìn bóng lưng Hứa Tử Du mờ dần trong màn đêm, tay đầu bếp đưa tiễn bất giác thở dài.

“Đệ tử ngoại môn có khác.”

Hắn quay đầu nhìn Bàn Tử và tiểu Lộc tử vẫn còn ngất trắng mắt. Sau lưng bọn họ là dấu tay đỏ chót của Hứa Tử Du, mới đánh “nhẹ” một cái đã mất luôn cả ý thức.

“Chậc, chắc phải ngất tới tận trưa hôm sau quá.”..