Ma Chủng

Chương 9: Tự huyễn

“Ồ, sư đệ tỉnh rồi sao?”

Cô nương vừa vào phòng thay băng là người đầu tiên phát hiện.

Hứa Tử Du gắng gượng ngồi dậy.

“Đừng cử động, để ta đi gọi sư phụ.”

Không đợi hồi đáp, bóng dáng cô đã mất hút.

Hứa Tử Du không qua lại với Dược Y Đường nên không rõ thân phận cô thế nào. Nhưng đã gọi “sư phụ” thì thân phận tại đây có lẽ khá cao. Ngoại môn muốn thu đồ, điều kiện đầu tiên phải sở hữu tu vi Tiềm Hư sơ cảnh, tức là cấp chấp sự.

Sư phụ cô nương đấy quả thực không ngoài dự đoán của Hứa Tử Du, là Dư trưởng lão của Dược Y Đường. Tu hành giả ngang cấp Hồ trưởng lão, Tiềm Hư trung cảnh.

“Đệ tử Hứa Tử Du… đa tạ trưởng lão đã cứu chữa.”

Mặc dù được bảo không nên cử động lung tung nhưng Hứa Tử Du vẫn gắng gượng ngồi dậy từ sớm. Vừa thấy đối phương, hắn đã quỳ trên giường, bộ dạng rất thành thục.

Dư trưởng lão là một người đàn ông mang vẻ ngoài ngũ tuần nhưng thực tế đã hơn trăm tuổi. Gương mặt lão có một vết sẹo bỏng khá dữ tợn, trông qua không giống người niềm nở. Đúng ra mà nói, lão là người khá kiêu ngạo. Từ khi vào đây, đầu lão toàn hất lên trời.

Luyện đan sư có khác, hoàn toàn có vốn để kiêu ngạo.

“Lão Hồ từng nói ngươi sáng dạ mà vô tri. Lão phu không rõ từ đâu cái kiểu mô tả ngớ ngẩn đó nhưng nhìn người thật mới hiểu. Ngươi còn sống đến giờ quả không dễ.”

Dư trưởng lão chìa tay về phía hắn: “Đưa tay cho lão phu.”

Hứa Tử Du ngoan ngoãn nghe lời. Dư trưởng lão kiểm tra mạch tượng của hắn, đồng thời vận dụng thần thức kiểm tra luôn một lần. Lão gật gù: “Khôi phục không tệ. Lão Hồ cũng nhọc công dạy dỗ ngươi, không có căn cơ thâm hậu thế này, ngươi khó mà vượt qua khảo hình của Chấp Pháp Đường. Bình thường lão Từ không dễ thả người, nhưng ngươi đợt này hên đấy.”

Hứa Tử Du chớp mắt không hiểu: “Ý của trưởng lão là…?”

Dư trưởng lão xuy tay: “Lão phu không rõ nội tình. Ngươi muốn biết thì nghe từ lão Từ ấy. Bây giờ ngươi tỉnh rồi, ông ta sẽ sớm sang đây thôi.”

“Trưởng lão, về phần chi phí…”

Hứa Tử Du còn chưa nói xong, Dư trưởng lão đã đi mất hút, tác phong nhanh nhạy lạ thường.

Cô nương đi cùng lão nhìn hắn cười tủm tỉm.

“Hứa sư đệ bị thương nặng thế mà khôi phục nhanh thật, sư tỷ phải mở mang tầm mắt đó.”

“… Sư tỷ, làm gì đấy?” Hứa Tử Du chợt kéo áo lại.

Cô nương khều mười ngón tay, nụ cười trên mặt chợt tăm tối đi.

“Tất nhiên là thay băng.”

Hứa Tử Du: “…” Ta còn tưởng tỷ định cưỡng gian.

Cô nương này họ Thẩm, là đệ tử của Dư trưởng lão, tại ngoại môn cũng có chút tiếng tăm.

Hứa Tử Du chưa vào hàng ngũ này nên không quan tâm lắm. Hiện thời hắn đang là bệnh nhân của Dược Y Đường nên mọi vấn đề sinh hoạt đều phải thông qua cô. May mà tính cô dễ chịu, dù rằng thỉnh thoảng có hơi đùa cợt quá trớn.

“Chà, sư đệ trông gầy thế mà cơ bắp nhiều phết, mấy vết thương nhỏ giờ đã mờ hết rồi này.”

Thẩm cô nương chạm tay vào người hắn, cảm nhận những thớ cơ săn chắc tràn đầy lực lượng mà không khỏi tấm tắc khen ngợi.

Hứa Tử Du đã ghi nhớ gương mặt của Hình chấp sự, sau này có cơ hội, hắn sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời. Nhờ ơn tên biến thái khốn nạn ấy, hắn xém thì thành thái giám.

“Tụ Linh Sơn chỉ có mỗi mình ta quán xuyến tạp dịch, suốt ngày chạy đôn chạy đáo cũng xem như một phần luyện thể.” Vừa nói, Hứa Tử Du vừa kéo áo lên, nhận ra bộ y phục trên người hơi giống Thẩm cô nương, hắn liền hỏi: “… Sư tỷ, bộ y phục này của ai vậy?”

“Của Hứa sư đệ đấy. Người của Chấp Sự Đường đưa sang, còn có cả lệnh bài thân phận.”

Cô cúi xuống giường, lôi ra một hộp gỗ đơn giản rồi đưa cho hắn.

“Chúc mừng sư đệ tấn cấp thành công, từ giờ trở thành đệ tử ngoại môn của bổn tông.”

“… Hả?!” Hứa Tử Du sửng sốt: “Ta thành đệ tử ngoại môn từ bao giờ?”

“Từ lúc ngươi được đưa về đây.”

Ngoài cửa vọng đến giọng của Từ trưởng lão.

Hứa Tử Du và Thẩm cô nương giật mình, cả hai nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.

Hứa Tử Du chưa tiện hành động nên còn cần giúp đỡ một chút, nhưng lễ thì vẫn phải làm.

Hắn còn không quên ngày hôm đó, Từ trưởng lão không nói không rằng đã đập chết một đệ tử ngoại môn, hung danh không phải dạng vừa.

Hắn không muốn chết nên không dám làm chuyện gì ngu ngốc.

Từ trưởng lão vào trong phòng, ngang nhiên ngồi xuống cái ghế cạnh bàn trà. Thẩm cô nương nhanh nhảu rót nước cho lão, bộ dạng có vẻ hơi lo lắng.

“Ra ngoài đi, lão phu có chuyện muốn nói với Hứa Tử Du.”

Thẩm cô nương mừng thầm vì được ân xá. Cô nhanh chóng lui ra, thậm chí còn khép cửa giúp.

Từ trưởng lão làm một hớp trà rồi bảo: “Ngươi tính quỳ ở đấy đến bao giờ?”

Hứa Tử Du mím môi một lát, thẹn thùng đáp lại: “… Đệ tử tê chân, chưa đứng dậy được.”

Từ trưởng lão: “…”

Lão phất tay, ma khí liền cuốn hắn ngồi lên giường. Toàn bộ quá trình tựa như cơn gió thoảng nhưng áp súc từ ma khí lại không phải đùa được.

“Qua điều tra, tông môn đã xác nhận lão Hồ vẫn lạc. Lão phu nghi ngờ ngươi có liên quan đến việc ông ta mất tích nên mới bắt lại để khảo hình. Bây giờ ngươi được phán vô tội, nhưng lão phu vẫn muốn hỏi thêm lần nữa. Ngươi thật sự không biết hôm đó lão Hồ đi đâu sao?”

Từ trưởng lão chống tay nghiêng đầu. Thanh âm trầm đục vang đều mà nặng trĩu.

Hứa Tử Du chắp tay đáp lại:

“Hồ trưởng lão có việc ra ngoài, chỉ bảo đệ tử trông nhà. Mong trưởng lão minh giám.”

Từ trưởng lão nheo mắt nhìn hắn. Một lần nữa, pháp nhãn của lão không thể nhìn thấu lời nói của hắn. Tuy rằng câu đấy không nói dối, nhưng hiện tượng phập phù này lại không hoàn toàn nói thật. Đồng nghĩa, trong câu đấy có chữ không được diễn đạt đúng sự thật.

Từ trưởng lão đã nhận ra sự phập phù này ngay từ đầu nên mới trông cậy vào tài năng khảo hình của Hình chấp sự. Ngặt nỗi, hắn vẫn kiên định với câu trả lời của mình mặc cho những đau đớn đã trải qua. Lượng khảo hình ấy quá đủ để khiến một Định Pháp sơ cảnh chết vì bị dày vò, nhưng hắn vẫn còn sống, chứng tỏ ý chí của hắn không phải dạng vừa.

Cơ mà loại ý chí đó với dáng vẻ khép nép hiện thời của Hứa Tử Du lại khiến Từ trưởng lão không hiểu nổi. Đúng hơn thì lão thấy hơi chướng mắt nên chỉ muốn giải quyết toàn bộ mọi việc cho êm đẹp rồi bẩm báo lại hai vị trưởng lão chấp quyền.

Từ trưởng lão thu pháp nhãn, trực tiếp ném một miếng ngọc bài cho Hứa Tử Du.

“Nếu chỉ là một đệ tử tạp dịch, lão phu liền không quan tâm sống chết của ngươi. Bây giờ ngươi đã là đệ tử ngoại môn, tự nhiên được hưởng mọi quyền lợi của một đệ tử. Cầm miếng ngọc bài này vào Ngự Thư Cốc, ngươi được phép chọn hai loại công pháp tu hành.”

Hứa Tử Du cả kinh.

Khi tấn cấp thành đệ tử ngoại môn, mỗi một tu hành giả đều có một cơ hội bước vào Ngự Thư Cốc để tìm công pháp tu hành phù hợp. Đấy là lần duy nhất được miễn phí nên buộc phải chọn lựa thật kỹ càng để không hối hận về sau.

Nếu Hứa Tử Du có thêm một lựa chọn nữa thì hắn sẽ dễ dàng đa dạng hóa kho tàng công pháp, võ kỹ của mình, tăng thêm một tầng bảo trợ trên con đường tu hành.

Nói không ngoa thì đây là một loại hồi đáp rất tốt.

“Đa tạ trưởng lão.” Hứa Tử Du nghiêm chỉnh hành lễ.

Từ trưởng lão không muốn lưu lại thêm, lão nói tiếp:

“Lão Lý của Chấp Sự Đường nhờ lão phu truyền lời lại cho ngươi. Tụ Linh Sơn hiện thời chưa có trưởng lão mới, mà ngươi lại thân thuộc với hoàn cảnh nơi đó nên tạm thời nhờ ngươi trông coi. Qua tuần sau sẽ có người đến tiếp nhận.”

Chợt lão dừng một lúc, chuyển thành truyền âm:

“Còn nữa, chuyện của lão Hồ, lão phu hi vọng ngươi giữ mồm giữ miệng. Nếu lão phu nghe người khác phong thanh, ngươi tự hiểu hậu quả.”

Hứa Tử Du bất giác nuốt một ngụm nước bọt: “… Đệ tử còn một thắc mắc. Trong quãng thời gian lưu lại Tụ Linh Sơn, đệ tử… ở tại đâu cũng được phải không ạ?”

Từ trưởng lão híp mắt, khóe miệng liền giương nhẹ: “Lão Hồ bảo ngươi sáng dạ không sai. Trong một tuần ngươi ở đấy, mọi động phủ đều nằm trong tay ngươi.”

Hứa Tử Du thoáng mừng rỡ. Hắn lập tức khom mình. Cơn đau trên người lại âm ỉ.

“Đệ tử không biết gì về chuyện của Hồ trưởng lão cả.”

Từ trưởng lão gật gù hài lòng.

“Không cần lo chi phí chữa trị, Chấp Sự Đường đã dùng phần nguyên thạch tìm thấy trong động phủ của lão Hồ để chi trả cho ngươi. Nhân quả đôi bên xem như chấm dứt. Từ giờ ngươi không còn là đệ tử tạp dịch của Tụ Linh Sơn.”

Dặn dò xong, Từ trưởng lão liền rời đi. Hứa Tử Du vẫn giữ đúng tư thế khom mình đấy tới tận một lúc lâu sau mời nằm oằn lại giường. Mí mắt hắn chợt giật nhẹ, nhịp tim đang đập ổn định chợt vang mạnh một lúc lâu mới trở lại nhịp độ như cũ.

Hứa Tử Du đặt tay lên ngực, âm thầm thở phào.

“… Rốt cuộc cũng qua ải.”

Nhờ cái tính luyên thuyên của Hồ trưởng lão, Hứa Tử Du sớm biết Từ trưởng lão có một loại tà pháp đặc biệt giúp mắt nhìn phân biệt thật giả. Trước mặt lão ta, hắn không thể nói dối.

Tuy nhiên, Hồ trưởng lão cũng bảo lão từng qua mắt đối phương một lần, đấy là nói chuyện trong lúc say tửu tiên, tới sáng hôm sau khi tỉnh dậy, lão còn chẳng nhớ gì cả. Từ trưởng lão hỏi kiểu gì, Hồ trưởng lão cũng không hề hay biết. Đối phương khi đó còn không cách nào phân biệt được thật giả thì chứng tỏ pháp nhãn vẫn có sơ hở.

Hứa Tử Du không chắc cách của mình có thể qua mặt Từ trưởng lão, nhưng hắn vẫn phải liều một phen. Thành hay bại chỉ trong gang tấc, tính toán so đo mãi đều vô dụng.

Đêm đó, trong lúc đang hấp thụ năng lượng từ trái tim của Hồ trưởng lão, Hứa Tử Du đã tự huyễn một câu chuyện và bắt bản thân tin vào nó.

Hắn tự huyễn mấy ngày mấy đêm, xem như đang làm việc cũng tự huyễn trong đầu. Đến tận bây giờ, hắn vẫn còn bị chính những lời tự huyễn ấy nuốt chửng. Từ trưởng lão không nhắc đến cái chết của Hồ trưởng lão, nhiều khi hắn còn tưởng đối phương ra ngoài có việc thật.

Nâng tay đỡ trán, Hứa Tử Du lẩm bẩm: “Mà thôi, thoát một kiếp rồi.”..