Kiếm Du

Chương 21: Diệt Sói

“Khuya rồi, không ngủ mà còn đi đâu. Ngày mai, ngươi mà có mệt thì ta cũng chả cõng ngươi đâu”

Rốt cuộc, Quốc Tuệ lại làm như là không biết chuyện gì hết. Thật tình hắn hi vọng, sau khi tất cả việc này kết thúc hắn có thể thoải mái mà ngủ một giấc. Để ngày mai khi tỉnh dậy, hắn sẽ lại khuân hành lý dùm Kì Nam, và tất cả những hành động đáng ngờ của Kì Nam, Quốc Tuệ sẽ không nói cho ai biết hết.

Kì Nam lắc đầu đầy khổ sở, ánh mắt dán chặt vào những chiếc nanh nhọn cắm sâu vào trong da thịt của Quốc Tuệ, Kì Nam đưa tay chỉ chỗ những con sói cho Quốc Tuệ.

“Mau…mau ngươi đang bị sói cắn kìa”

Quốc Tuệ nhớ tới hiện trạng của mình, lúc này cảm giác nhói lên mới thật sự truyền bề. Quốc Tuệ giãy mạnh một cái, hàm răng của U Minh Lang càng bâu chặt hơn, chúng quyết tâm không muốn buông tha cho Quốc Tuệ, hết cách Quốc Tuệ đành dung hai cánh tay của mình đánh mạnh vào một con sói đang cắn vào bụng hắn.

Con sói bị đánh đau nhưng cũng không nhả ra, mà còn cắn chặt them một chút. Quốc Tuệ cắn răng, miệng rên lên một tiếng đau đớn. Thấy tình trạng của Quốc Tuệ, Kì Nam bối rối suy nghĩ, than hình Quốc Tuệ dần ngã xuống, bỗng như nảy ra một ý gì đó, Kì Nam hét lớn.

“Tuệ ca, huynh…huynh hãy chịu đau một chút”

Vừa dứt lời, chỉ thấy nắp chiếc lồng đèn của Kì Nam được mở ra, vài ngọn lửa màu xanh nhạt lơ lửng bay trên không, Quốc Tuệ vẫn còn duy trì tỉnh táo để nhận thấy điều này, uy lực của ngọn lửa xanh hắn đã thấy rất rõ, chẳng lẽ nào là Kì Nam muốn giết hắn luôn sau.

Một nắm bột trắng được ném về phía Quốc Tuệ và bầy sói. Da đầu của Quốc Tuệ đã dựng lông tơ sợ hãi, nếu cứ duy trì như vậy thì trước sau gì thì hắn cũng bị bầy sói cắn chết, nhưng mà chết một cách tan xác như con sói kia thì Quốc Tuệ không muốn chút nào cả.

“Khoan…khoan…còn cách nào…khác hay không?”

Cố nén đau đớn, Quốc Tuệ khó nhọc nói. Kì Nam chỉ lắc đầu, lúc này một bàn tay của Kì Nam chỉ về phía Quốc Tuệ, lập tức những ngọn lửa xanh kia như có linh tính bay lượn trong không trung, cuối cùng tiếp xúc với thân thể Quốc Tuệ.

Một cảm giác mát lạnh chạy ra khắp cơ thể Quốc Tuệ, cảm giác này tuy mát lạnh nhưng lại ngứa ngáy khó chịu, Quốc Tuệ cảm thấy phần cơ thể dính bột trắng của mình ngứa ngáy cứ như là từng miếng da bị bong ra.

Lũ sói lúc này còn cắn Quốc Tuệ không buông này, lại đau đớn đến kịch liệt, chúng nằm lăn lộn trên mặt đất, Quốc Tuệ cố gắng mở mát ra và đập vào mặt hắn là cơ thể của mình. Cơ thể của hắn không hề bị phỏng, chỉ là từng mảng da bong ra từng miếng, da thịt của Quốc Tuệ lúc này còn trắng hơn lúc trước, da mịn cứ như là da của em bé.

Chưa hết bàng hoàng với hiện trạng của mình, Quốc Tuệ nhận ra ngay bộ long xanh của U Minh Lang đã bị lột đi, chúng lăn lộn trên mặt đất, sau hồi lâu dần có lại ý thức. Nhưng chưa kịp để cho những con sói tội nghiệp kia có thể đứng lên lần nữa thì một nắm bột màu đỏ đã được ném tới trước bọn chúng rồi.

“Bạo”

Kì Nam miệng hét lớn trợ uy cho bàn tay đang chỉ thẳng về phìa bầy sói. Những ngọn lửa còn lại trong lồng đèn bay lên không uốn lượn vài vòng. Rồi nhanh chóng bay tới dung nhập vào trong thứ bột màu đỏ đã được ném đi.

Ngọn lửa xanh hóa thành đỏ rực, bảy con U Minh Lang bị dính phải ngọn lửa chỉ kịp rú lên một tiếng đau đớn rồi nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng. Ngọn lửa màu đỏ như máu nhanh chóng biến những con sói mấy phút trước còn hung tàn thành không khí.

Chính xác là đốt sạch tất cả mọi thứ của chúng, khiến cho chúng không hề tồn tại. Kì Nam mệt mỏi quỵ xuống đất, lúc này vết thương trước ngực cô đã bị rách ra, chiếc áo của Kì Nam cũng bị rách ra làm hai, Quốc Tuệ trong mơ màng thấy một bộ ngực nhỏ lộ ra trước mặt mình.

Nhắm mắt lại, vừa là để trốn tránh không cho ánh mắt mình dán vào nó, vừa là để cắn răng chịu đựng cơn đau từ việc “thay da” và từ những vết cắn vào tận xương tủy.

“Ngươi là con gái? Sao ngươi lại tiến vào quân đội, quan trọng hơn sao ngươi lại lừa bọn Lê Kiên, lại lừa ta”

Giọng nói Quốc Tuệ vốn vô cảm, không mang nhiều sắc thái cảm xúc nay lại cộng với hắn cố cắn răng mà gằn giọng nên khi phát ra nghe rất vô tình và giận dữ.

Kì Nam chưa kịp nghĩ nghơi ngh thấy câu hỏi của Quốc Tuệ thì ngây người ra. Không biết nên trả lời thế nào, chỉ theo bản năng của người phụ nữ che bộ ngực nhỏ lại. Vết thương bị rách ra ứa máu ướt cả phần áp, tuy nhiên Kì Nam không đau đớn bằng việc nhìn thấy Quốc Tuệ bị thương.

“Ta…ta phải hoàn thành mục đích của mình. Trong rừng U Minh này có vật ta cần, cho nên mới giả dạng mà lẻn vào đây mà nhờ hộ tống. Còn không, với sức một người ta không tài nào sống nổi, việc các ngươi bị báo tấn công không liên quan tới ta,…chỉ là trùng hợp thôi”

Âm thanh Kì Nam u buồn, nàng nói rất hợp lý. Tuy rằng nàng có chiếc lồng đèn quỷ dị kia, nhưng nó chỉ hoạt động khi thu thập ngọn lửa xanh. Mà khả năng thân thể cùng những thứ khác thì Kì Nam yếu tới đáng thương, cho nện bất đắc dĩ phải ăn cắp một tấm thân phận lệnh bài để lẻn vào đi cùng quân đội mà thôi.

“Ta không cần biết, ngươi tìm kiếm thứ gì nơi đây. Ta cũng chẳng quan tâm việ chúng ta bị tấn công có liên quan gì đến ngươi hay không. Chỉ là, sau việc này ngươi có tiếp tục ở lại với chúng ta hay không?”

Kì Nam thấy Quốc Tuệ không khiển trách mình thì mới dám an long, nhịn đau đớn nàng nói

“Xin lỗi Tuệ ca…muội phải đi rồi”

Thân phận đã bị lộ, lồng đèn cũng đã hết lửa. Muốn có thêm thì phải cần có xác chết, nàng không muốn giết người vì điều này. Chỉ đành lấy tay trắng mà quay về, chắc phải đợi rất lâu nữa Kì Nam mới có cơ hội để quay lại nơi đậy lần nữa tìm kiếm.

Mà chắc lần đó không xuất hiện ai giống Quốc Tuệ đâu, hơn nữa nếu có thì trái tim nhỏ này của Kì Nam đã trao cho ai kia rồi. Trong lòng Kì Nam chỉ buồn phiền một điều, chỉ sợ hơn vài chục năm sau hắn và nàng mới gặp lại.

Lúc đó, hắn đã có vợ có con, đã trưởng thành và chín chắn hơn bây giờ. Vậy thì làm sao hắn có thể nhớ tới một người đã trót lừa dối hắn, huống hồ lúc đó, cho dù là vài chục năm nữa thì Kì Nam vẫn chỉ là Kì Nam mà thôi.

Không thể nào già đi theo hắn được.

Kì Nam chờ đợi âm thanh của Quốc Tuệ, cứ như là chờ đợi bản án của mình vậy. Quốc Tuệ vẫn không trả lời, âm thanh yên ắng làm Kì Nam lo lắng vô cùng. Kì Nam tiến lên thì thấy, Quốc Tuệ đã ngủ mất.

Hai mắt Quốc Tuệ nhắm nghiền, nhịp thở đều đều từ lồng nực của hắn, lồng ngực của hắn không ngừng nhấp nhô. Kì Nam thấy thế thì cả khuôn mặt đỏ bừng, rón rén lại gần.

Kì Nam lấy ra một bình thuốc bằng ngọc, tháo nắp bình cẩn thân nhỏ từng giọt lên vết thương của Quốc Tuệ, vết thương như đã xảy ra phép lạ khép lại nhanh chóng, tuy vẫn để lại một đường máu dài, nhưng về cơ bản miệng vết thương đã khép, Quốc Tuệ sẽ không xảy ra chuyện gì được.

Cuối cùng, nàng mới dám lấy một ít nước thuốc thoa lên vết thương mình, vết thương nhận không nhiều thuốc khép lại chầm chậm. Kì Nam kéo hai vạt áo đã đứt đôi lại, che đi bộ ngực của mình, nàng tinh nghịch kéo cánh tay Quốc Tuệ ra ngoài, lấy cái túi vải nhỏ để cho Quốc Tuệ kê lên đầu, còn mình thì nép vào lồng ngực của Quốc Tuệ, nằm lên cánh tay hắn.

Kì Nam lấy ra một miếng nhang thơm, đốt lên. Côn trùng xung quanh tản đi hết. Khí trời về đêm hơi lạnh nhưng Kì Nam đang áp đầu vào ngực Quốc Tuệ thì ấm áp vô cùng, chẳng hiểu tại sao nàng lại làm vậy, chỉ là khi nhìn thấy Quốc Tuệ ngủ nàng chỉ muốn dựa vào đó mà ngủ.

“Còn bốn ngày, bỏ ra một đêm để ích kỷ vì niềm vui của mình cũng được mà” Nghĩ thế Kì Nam xích lại gần hơn một chút, hành động của nàng khá trẻ con và khung cảnh cũng không hợp tí nào cả, nhưng Kì Nam không để ý tới.

Trời làm mền, đất làm giường, ích kỷ một lần thôi cũng được mà. Kì Nam nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ, trong cơn mơ ngủ cô đưa ngón tay cái mình lên miệng cắn trong vô thức. Cô giống như Quốc Tuệ đêm đó.

Cô nằm mơ,có một lễ cưới, có mình làm cô dâu.

Khi cả hai nắm tay nhau thì hoa tươi nở rộ. Mơ màng trong vô thức cô mở miệng nói

“Giết”..