Kiếm Du

Chương 18: Bị Phục Kích

Có một điều ít ai ngờ rằng cái tên đệ tử của Quân Đường bị thương khi đối đầu với lợn rừng lần trước lần này lại tiến bộ hơn rất nhiều. Không chỉ không bị thương them nữa mà cũng thận trọng hơn, tiến lên giết được vài con dã thú lạc bầy bằng bản lĩnh của mình, thế mới nói là đâu có xem thường Quân Đường được, chỉ là do bọn học sinh trong đó quá thiếu kinh nghiệm thôi.

Riêng về phần Kì Nam, Quốc Tuệ luôn xem Kì Nam rất đặc biệt, mỗi lần gặp chuyện gì nguy hiểm là tay chân của Kì Nam lại run lên, có đôi ba lần sợ quá còn òa khóc, với việc này tất cả mọi người đều bó tay, cho dù là Lê Kiên nghiêm khắc giáo huấn thế nào thì Kì Nam chỉ gật đầu mấy cái sợ hãi, rồi khi có việc thì đâu lại vào đó.

Kì Nam rất thong thả, cứ như đang đi chơi hơn là đi tập luyện, mọi người ai cũng chiếu cố Kì Nam, vì bởi lẽ Kì Nam quá yếu đuối và nhát gan, Quốc Tuệ thì cũng mặc định luôn việc xách phần hành lý cùng đồ đạc thay cho Kì Nam, Kì Nam chỉ việc tay không mà đi thôi nhưng Kì Nam vẫn luôn là người kiệt sức đầu tiên, lúc đó Quốc Tuệ kiêm luôn việc cõng Kì Nam.

Việc này trực tiếp trở thành trò cười cho mọi người, có người còn cho rằng Kì Nam không nên làm lính nữa mà hãy đi lấy vợ mà sống an nhàn đi, thế là hễ khi ai trong đoàn đội có chuyện gì không vui là đều trêu chọc Kì Nam, những lúc như thế nhìn bộ dạng yếu đuối, không có sức phản kháng kia đều làm cho căng thẳng của mọi người giảm bớt.

“Một con hươu kìa, mau bắn chết nó”

Đôi mắt sáng tinh của Lang Dã ngay khi phát hiện đằng xa có một con hươu đang đi lạc thì lập tức reo lên, cả tuần nay ai cũng biết Lang Dã có một đôi mắt rất tinh cùng với đôi tay rất thính, nhanh chóng hắn đã trở thành người dò đường cho cả nhóm, tới Lê Kiên còn nhận là khả năng đọc địa điểm cùng xác nhận mục tiêu của hắn không tài nào sánh ngang với Lang Dã.

Lời Lang Dã vừa dứt, cả đám dạt ra một bên. Từ trong đó đi ra một người thanh niên gầy nhòm, cứ như là da bọc xương, khuôn mặt gầy hóp cùng làn da không mấy sức sống , tuy nhiên đôi mắt của hắn thì cực kì có thần, đôi mắt không ngừng liếc qua liếc lại, nhanh chóng thấy hắn lấy cây nõ đang mang ở trên lưng xuống.

Bàn tay xương xẩu của hắn cẩn thận lắp một mũi tên sắc bén vào dây, người này nâng nõ lên ngang tầm mắt, vai giữ cố định ngang với bàn tay, một con mắt của hắn nhắm chặt, con mắt kia thì gắt gao theo dõi từng cử động của con hươu.

“Vụt”

Âm thanh không khí bị cắt ngang vang lên, một mũi tên nhọn lấy tốc độ cực nhanh lao đi trong không khí, chỉ thấy con hươu đang dạo chơi đột nhiên trên cổ có them một mũi tên, chỉ kịp hú lên một tiếng rồi dẫy dụa mà chết.

“Triệu đại ca lợi hại”

Kì Nam vỗ hai tay vào nhau, khuôn mặt biểu cảm thích thú, những thứ như vậy Kì Nam có thể ngắm mãi không chán.

Triệu Đà là tên của người vừa bắn hạ con hươu, Triệu Đà là con của một người thợ săn gần thanh U Minh, ngay từ nhỏ hắn đã được cha hắn và các bác, các chú gần nhà dạy cho bắn cung cùng săn bắn, nhanh chóng ở lĩnh vực bắn cung hắn đã có chỗ hơn người, cha hắn đã gợi ý cho hắn gia nhập vào quân đội để có đất dụng võ tài nghệ của mình.

Nhanh chóng, tên tuổi của hắn được truyền xa gần, đám người đồng trang lứa cũng đặt cho hắn cái tên là Triệu Nhất Tiễn, để bày tỏ sự kính phục.

“Có thịt ăn rồi, có thịt ăn rồi”

Lang Dã giống như một đứa trẻ, chạ lại phía xác con hươu, vừa chạy vừa hô to như vậy, nhanh chóng Lang Dã lấy ra con dao găm bén nhọn của mình để mổ xẻ con hươu to bằng một nữa người thường.

Từ khi vào rừng U Minh thì thức ăn của đám người Quốc Tuệ trở nên phong phú hơn hẳn, không chỉ là ở mặt chất lượng mà còn ở mặt số lượng nữa. Khác với lúc trước chỉ có lương khô, và chỉ đi qua đường núi nên không có nhiều thú hoang, ở đây thú hoang nhiều vô số, cứ bắt được, là nhóm của Quốc Tuệ sẽ nhanh chóng có thịt thay thế cho đống lương khô kia.

Sau khi Lang Dã tốn vài phút để mổ xẻ con hươu ra thì hắn phân cho mỗi người môt phần, tất nhiên phần của Kì Nam là của Quốc Tuệ giữ, khi thấy Lang Dã đưa cho Quốc Tuệ phần mà lẽ ra mình phải giữ, Kì Nam có chút xấu hổ.

“Tuệ đại ca, huynh không cần phải giữ đâu, không… không cần phải xách dùm đệ đâu, đệ có thể làm được mà”

Quốc Tuệ chỉ lắc đầu, tiếp tục vác phần hành lý của Kì Nam lên vai rồi bỏ đi, Kì Nam phía sau chỉ biết lẽo đẽo theo sau, hai ngón trỏ cứ xoáy vào nhau, đầu cúi xuống đất, cộng với khuôn mặt xinh xắn của Kì Nam làm cho vài tên thiếu niên trẻ tuổi dư máu phải đỏ mặt, nhưng nhanh chóng nhớ ra Kì Nam là con trai bọn họn ai đấy cũng xấu hổ không thôi.

Cả nhóm hành quân được khoảng vài tiếng, lúc này quyết định cắm trại để nướng thịt ăn và nghĩ ngơi, Lê Kiên vừa được nghĩ ngơi thì lại gần tên Triệu Đà nói nhỏ gì đó, sau đó cả hai cười phá ra, Lang Dã cũng nhanh chóng tham gia náo nhiệt, vừa xiên thịt vừa nói rồi cười.

Ba người họ nhanh chóng khiến cho doanh trại ồn ào lên, có điều này khó trách cả ba đều rất thích nhiều trò chuyện, và nói đặc biệt nhiều. Nhưng lúc hành quân thì câm như hến, lúc vừa được nghĩ thì lập tức hợp mặt bàn đủ chuyện trên trời dưới đất.

“Tuệ đại ca, của huynh nè”

Kì Nam lấy một xiên thịt nướng đã được nướng chin đưa cho Quốc Tuệ, Kì Nam lúc nào cũng đi theo sau Quốc Tuệ như hình và bong, Quốc Tuệ cũng không quá thích nói chuyện, còn Kì Nam thì ấp a ấp úng nên giữa hai người không có sảng khoái như đám người Lang Dã.

Cũng phải nói là chỉ có Quốc Tuệ, Kì Nam mới gọi bằng tên thôi, còn lại đều gọi bằng họ hết, cách xưng hô cùng hành động như hình với bóng của cả hai, làm cho không ít người nghi ngờ mối quan hệ của cả hai, tuy nhiên chỉ dám nghĩ thầm, qua thời gian một tuần họ cũng biết Quốc Tuệ là Trần gia Đại thiếu gia, bọn họ hoàn toàn không có tư cách để trêu chọc.

Quốc Tuệ khẽ gật đầu, lấy xiên thịt hươu đưa lên miệng ăn, đang ăn bỗng Quốc Tuệ ngừng lại, hơi thở cũng nhẹ đi rất nhiều, hắn nhìn qua đám người Lang Dã cùng Lê Kiên thì cũng thấy sắc mặt của bọn họ cũng ngưng trọng lại.

Bản năng của Quốc Tuệ cho hắn biết, có nguy hiểm.

“Á, có dã thú tấn công”

Một âm thanh đau đớn vang lên, một tên trong nhóm bỗng nhiên la lên, Quốc Tuệ nhìn qua thì chỉ thấy có một bóng đen đang cấu xé vào cổ họng của tên đó, vài người bên cạnh hoảng sợ toan xoay lưng bỏ chạy thì đều nhanh chóng bị them vài bóng đen nữa tiến tới phục kích từ đằng sau.

Nhanh chóng Quốc Tuệ rút thanh kiếm gỗ ra nhìn xung quanh, bóng đen kia chính là báo rừng, những người bị tấn công chắc chắn là đã chết rồi, Quốc Tuệ trong giây phút chần chừ bừng tỉnh lại, báo rừng rất nguy hiểm, một con thôi đã rất phiền phức rồi, huống gì là vài chục con như thế này.

Nắm lấy tay của Kì Nam, Quốc Tuệ kéo Kì Nam chạy ra khỏi nơi nguy hiểm, cả nhóm sau khi chết mất vài người thì cũng phần nào biết được phải làm gì rồi, bọn họ nhanh chóng tổ chức phục kích, từng con báo cứ như ánh chớp tiến lên tấn công bất kì ai có sơ hỡ.

Lang Dã nhảy vào trận chiến, hắn kéo một con báo đang cấu xé một người lính trẻ ra, bàn tay của hắn như búa ta nện vào đầu con báo, sau đó cứ như một cái kiềm sắc, Lang Dã dùng tay kẹp gẫy cổ con báo đó, Lang Dã nhanh chóng đưa tay lên mạch của người lính trẻ sau khi giết chết con báo, phát hiện ra hắn đã ngừng thở rồi.

Lê Kiên cũng nhanh chóng lấy trường thương ra giết chết mấy con báo đốm, hắn bọ vài con báo phục kích cho nên tình trạng có chút không ổn, may mắn đây chỉ là loài báo có lực chiến yếu trong họ nhà báo mà thôi, tuy nhiên số lượng thì rất đông. Triệu Đà sau khi lắp nõ bắn chết mấy con báo cũng nhận ra thế công của chúng ngày một càng tăng lên, không có xu hướng giảm.

Lang Dã chỉ dùng hai nắm đấm tay của mình đánh chết không biết bao nhiêu là báo, lúc này ánh mắt hắn quét ngang trận địa, miệng hô to

“Có khoảng ba trăm con báo, tử thương sáu người rồi, Lê Kiên mau rút thôi”

Lê Kiên gật đầu, nếu chỉ có bọn Lang Dã, Triệu Đà và Quốc Tuệ, bốn người bọn họ thì ba trăm con báo này không phải là không thể giải quyết nhưng ở đây còn có hơn ba mươi mấy người, mà trong số đó chẳng mấy ai có bản lĩnh to lớn, cho nên bảo toàn tính mạng của bọn hắn là tốt nhất.

“Rút, vừa đánh vừa rút vào rừng, Triệu Đà lui ra sau bắn tên yểm trợ, Lang Dã đi về phía trước cầm cự một thời gian cho bọn họ có thời gian lui, Quốc Tuệ ngươi cũng mở một đường máu dẫn Kì Nam rút đi”

Lê Kiên vừa ra lệnh ngay lập tức mọi người đều tuân theo, bọn họ vừa đánh vừa lui sâu trong rừng, biết là đi vào sâu bên trong rất nguy hiể nhưng cái thoát khỏi nơi đây đi rồi mới tính tiếp. Lê Kiên thật sự rất bực bội, bọn họ chưa từng tiền sâu vào rừng, chỉ ở mé ngoài thôi sao lại xuất hiện nhiều báo thế này.

Triệu Đà lắp nõ bắn lien tục vào những con báo có ý định tiến lên truy đuổi, mỗi mũi tên bắn ra không giết chết thì cũng làm vô hiệu hóa những con báo đó, Lang Dã một than một mình đánh hơn hai mươi con báo ra bã, trên thân thể hắn lúc này chỉ xuất hiện vài vết thương nhỏ, sức chiến đấu vẫn còn rất hăng.

“Cứu ta,…cứu ta….aaa”

Kì Nam được Quốc Tuệ kéo đi, không bị con báo nào tán công cả, chỉ cần chúng tới gần ngay lập tức Quốc Tuệ đều đánh cho bọn chúng mất sức chiến đấu, nhưng khi Kì Nam quay đầu lại thì thấy một người đang vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Mười mấy con báo đang xé xác của hắn tar a, Kì Nam run sợ, vung tay Quốc Tuệ ra ngoài, Kì Nam chạy về phía người đang bị tấn công đó, Kì Nam cầm một viên đá chọi lại, bầy báo cũng tản ra, tuy nhiên chúng lại nhắm thẳng Kì Nam mà tiếng tới, người kia tuy không bị bầy báo cấu xé nữ nhưng đã sớm tắt thở rồi, thấy bầy báo đang tiến tới phía mình Kì Nam trong lòng run sợ.

Một con báo vồ tới, Kì Nam nhắm mắt lại chờ cho con báo đó cắn xé mình, thì đột nhiên Kì Nam cảm thấy cả người nhẹ bân, chỉ thấy Quốc Tuệ đang cõng Kì Nam trên vai, một tay thì đưa lên cho con báo cắn vào, vết thương rỉ mấu rơi xuống đất.

“Ngu ngốc, lần sau đừng có đi loạn như vậy”

Quốc Tuệ đập mạnh xuống đất làm cho con báo đau quá nhả ra rồi quay sang Kì Nam mà trách, hắn cũng không nhiều lời nữa mà dùng kiếm gỗ mở đường cho cả hai chạy sâu trong rừng.

“Xin lỗi, Tuệ…ca”

Kì Nam lầm bầm trong miệng, mãi tới khi bầy báo đã khuất xa tầm mắt mới u sấu nói, nhìn vết thương vì mình mà đang rỉ máu của Quốc Tuệ, Kì Nam có chút lo sợ, vừa được cõng trên vai Kì Nam thầm nghĩ.

Lần này là lần thứ mấy hắn cứu mình rồi?..