Kiếm Du

Chương 16: Sức Mạnh Của Một Thiếu Gia

Văn Sở có chút khinh thường nhìn con điếm đang rên rỉ dưới thân mình, vậy mà lúc trước con ả này treo cái mác gì mà "bán nghệ chứ không bán thân" đơn thuần chỉ là vì tiền mà thôi.

Văn Sở có thể tùy tiện kiếm một người con gái trong sạch hơn, nhưng Văn Sở chỉ cần phát tiết bực bội sau chuyến đi từ rừng U Minh mà thôi, hắn không có tâm trí đi hãm hại mấy người con gái nhà lành.

Sau một hồi lâu, khi mà con ả cũng đã ngủ, Văn Sở lấy cánh tay đang ôm hắn ra ngoài, Văn Sở mặc lại bộ quân phục có chút xốc sếch, đi ra ngoài, ở bên ngoài, hắn đã thấy đám thuộc hạ dưới trướng mình, đang cung kính đứng bên ngoài đợi, sắc mặt tên nào cũng đau đớn, chán nản, khuôn mặt non nớt của bọn hắn bầm dập.

“Chuyện gì?”

Văn Sở giọng nói có chút tức giận, ở ngay tại cái thành U Minh này, ai mà không biết đám người này là thủ hạ dưới trướng của Văn Sở, vậy mà dám đánh cho bọn hắn một trận, vậy khác nào tung một cái tát hung hăng vào mặt của hắn cơ chứ.

“Đám lính mới kỳ này, đánh chúng ta, đáng lẽ là không có việc gì rồi, nhưng mà Văn thiếu à, không biết chúng mời ở đâu ra hai tiên quái vật mạnh khủng khiếp, thậm chí bọn chúng còn đánh Hà Thâm bất tỉnh”

Một tên trong đó giở giọng u uất như là mình là người bị hại, hắn đưa tay lên xoa vào gò má sưng húp của mình. Văn Sở nhìn bọn hắn bị đánh, cũng không tiếc hay thương hại gì hết, chỉ là hắn cảm thấy mình bị xem thường thôi.

“Bọn chúng đâu? Còn ở tửu lâu chứ?”

Văn Sở tất nhiên sẽ không để yên cho chuyện này rồi.

“Bọn chúng đi Nhi Tửu quán rồi, không còn ở thanh lâu nữa có khi bọn hắn đang uống rượu tại đó”

Văn Sở sắc mặt âm trầm, quay đầu bỏ đi, đám người bị bọn Quốc Tuệ thì lẽo đẽo theo sau.

………………………….

Trên tầng hai của tửu lâu, có một cái bàn gần cửa cồ trên bàn có đủ mọi loại thức ăn, xung quanh ngồi hơn chục người. Không ai khác đó chính là đám người Quốc Tuệ và Lang Dã, ăn uống nói chuyện nhốn nháo, nhộn nhịp.

Sau sự kiện đánh nhau ở thanh lâu, bản thân của Lưu Tích cũng chỉ đành hẹn giấc mơ phá thân đồng nam của mình vào một khoảng thời gian sau.

Lưu Tích khuôn mặt buồn bã, rót rượu mời người này, mời người kia. Về uống vừa kể về những khổ não của mình, đám người còn lại cũng thi nhau mà than khóc, có rượu vào đám người này như là đám đàn bà ủy mị bị chồng bỏ tụ tập với nhau than khổ.

Duy chi có Quốc Tuệ và Lang Dã là tập trung vào chuyên môn của mình, ăn uống. Hễ Lưu Tích hay ai đưa rượu tới mời thì Quốc Tuệ cùng Lang Dã giả vờ đưa lên cao, rồi chờ lúc không ai để ý đổ đi. Hai người chỉ tập trung vào ăn uống thôi.

Lúc này Quốc Tuệ đang gặm một cái đùi heo, tuy rằng hương vị còn xa mới bằng bát canh khoai, nhưng mà so sánh với lương khô nó đã là mỹ vị nhân gian rồi. Lang Dã còn bạo dạn hơn cả Quốc Tuệ nữa,, hắn lấy một tô canh thật to, bỏ vào đó mấy cái đùi gà, vài giá cơm rồi cũng không thèm nhìn mặt ai mà ăn uống.

“Khi nãy ai dám đánh người của ta”

Văn Sở vừa bước lên tửu lâu là đã hét to, khách vãn lai nghe Văn Sở tới đây hò hét thì sợ vãi một tí ra quần. Riêng đám người Quốc Tuệ thì kẻ bận ăn kẻ thì bận kể khổ nên cũng không để ý tới.

Văn Sở nhíu mày, hắn đã phát hiện ra đám người Quốc Tuệ từ trước rồi, hắn cố tình làm vậy là để phô trương thanh thế của mình một chút, chủ yếu là để cho đám Quốc Tuệ biết ai là chủ ở đây.

Văn Sở tiến tới nơi Quốc Tuệ đang ăn uống, dung một tay đập vào cái bàn một cái “Ầm” chiếc bàn đang chứa đồ ăn bị sụp xuống, Lưu Tích đang kể khỗ bỗng dừng lại nhìn Văn Sở bằng đôi mắt như của góa phụ, miệng lẩm bẩm

“Mả cha mày, ta chỉ đánh chó một chút chứ có phải là “phát sinh quan hệ” với phụ mẫu nhà ngươi đâu mà lại làm phiền ta đến thế”

Văn Sở phẫn nộ, trên đời này hắn ghét nhất là ai mang gia đình của hắn ra sỉ vã. Văn Sở tay hóa thành chưởng, bổ vào lồng ngực của Lưu Tích, chưởng này mang đầy uy thế, đánh vào không bị thương nặng thì cũng nằm giường vài tháng.

Một cánh tay cường tráng chụp lại bàn tay đang đánh tới của Văn Sở, bàn tay đó nắm vào cổ tay của Văn Sở khẽ xiết một cái, Văn Sở bị đau mà nhăn mặt nhưng đó không làm cho Văn Sở phiền hà chỉ là bàn tay đầy dầu mỡ kia làm bẩn tay của Văn Sở mới là đều làm hắn khó chịu.

“Ngươi, có bản lĩnh thì nấu cho ta mấy cái đùi gà hay không, hay chỉ biết tung chưởng đả thương người”

Lang Dã không hề tỏ ra ngán ngẫm mà nói, hắn cũng ngứa mắt tên này lắm rồi, dù sao cũng đã đánh bọn chúng một chập rồi, dù sao thì đánh luôn thằng chủ cũng không có vấn đề gì.

“Ngươi, bỏ tay chó ra, không thì đừng trách tại sao lại không còn mạng để về gặp cha mẹ”

Lang Dã cũng không hề sợ sệt, xiết them một cái thật mạnh nữa, nhìn Văn Sở dù rất đau nhưng không dám lên tiếng sợ mất mặt.

Đám người đi theo Văn Sở cũng không để yên, tiến lên định cứu nguy lập công. Tên đầu tiên tiến tới thì bỗng nhiên cảm thấy bụng mình nhận một lực đạo cực mạnh, bị đánh văng ra xa. Hiển nhiên, thanh kiếm gỗ của Quốc Tuệ đã chứng tỏ sức mạnh của mình.

“Kẻ nào tiến lên, ta đánh cho chi thứ năm của các ngươi tàn phế”

Lời hăm dọa của Quốc Tuệ có tác dụng, mấy tên đi theo có chút chần chừ, lỡ mà bị đánh gãy chi thứ năm, thì có còn gọi là đàn ông không nhỉ?

Văn Sở thấy đau, tay kia hóa quyền đánh mạnh lên lồng ngực của Lang Dã, Lang Dã cũng không hề né, khi nắm đấm chạm vào lồng ngự của Lang Dã thì chỉ nghe một tiếng “Bụp” rồi không ai biết tại sao, chỉ thấy Văn Sở văng ra xa, thân thể đập lên một cái bàn, làm cái bàn gãy ra làm đôi.

Văn Sở đứng dậy, sắc mặt âm trầm, hắn rút trong ống tay ra một con dao nhỏ, con dao này sắc bén vô cùng nhưng lại rất ngắn, không thể cắt vào sâu được tuy nhiên lại có thể dễ dàng cắt đứt động mạch của người ta. Văn Sở không có ý muốn giết người, hán chỉ là muốn cho khuôn mặt hay lồng ngực của Lang Dã để lại một dấu ấn của hắn mà thôi.

Nhanh như quỷ mị, Văn Sở như một bóng ma áp sáp vào Lang Dã, khi mà cây dao chạm vào lồng ngực của Lang Dã, thuận lợi làm rách áo của Lang Dã, nhưng chỉ để lại một vết máu nhỏ, căn bản không thể để lại sẹo được.

Lang Dã giơ tay lên, dự định một chưởng đánh cho Văn Sở bất tỉnh thì một giọng nói trầm thấp vang lên.

“Dừng tay đi Lang Dã, không nhất thiết phải gây thương tích cho hắn”

Lê Kiên can ngăn lại, khẽ dùng tay chen giữa hai người, Văn Sở mặc dù có phần sai nhưng hắn là con trai thành chủ không thể tùy tiện bị thương được.

“Tránh ra đi Lê Kiên, hãy để chính tay ta dạy dỗ cho tên này”

Văn Sở thấy thế công của mình bất lợi rất bất ngờ nhưng hắn cũng không quá hoảng sợ tới mức bỏ cuộc.

“Văn Sở à, chúng ta đều là người Đại Việt không nên gây hại lẫn nhau, huống hồ đây là việc nhỏ, ngươi là Bách quân trưởng, không nên vì việc này mà gây thị phi”

Lê Kiên cũng là Bách quân trưởng, đội trưởng của một trăm tên lính, nhưng khác là Lê Kiên tự mình gây dựng quân công còn Văn Sở là học sinh xuất sắc nhất của Quân Đường, chi nhánh U Minh nên được trao cho chức Bách quân trưởng.

Vì nhiều nguyên do cho nên lính truyền thống và lính từ Quân Đường có chút hằn học với nhau, Văn Sở đương nhiên không ngoại lệ.

“Nếu ngươi có bản lĩnh, thì thay hắn đỡ một chiêu đi”

Khóe miệng của Lê Kiên nhếch lên, hắn đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi. Có cơ hội đả kích đám thiếu gia là điều mà Lê Kiên thích làm nhất, Lê Kiên giả bộ cười thân thiện.

“Ta cũng không muốn, nhưng vì là người quen cũ cho nên ta cũng đành thôi, phải không?”

Văn Sở không nhìn ra được gian kế của Lê Kiên mà có nhìn ra được hắn cũng không để tâm, hắn rất kiêu ngạo, tới mức dù biết mình kiêu ngạo nhưng hắn vẫn không sửa. Văn Sở lấy ra hai con dao nhỏ, kẹp sát chúng váo tay, đây chính là bí pháp dùng dao gia truyền của Văn gia tộc hắn.

“Qủy Dị Bước”

Thân thể của Văn Sở cứ như là một bóng mà l1uc ẩn lúc hiện, di chuyển không hề có lấy một quỹ tích, chớp mắt đã thấy ánh sang lóe lên, cao dao đã ở rất gần khuôn mặt của Lê Kiên rồi, con dao kia thì chém vào ngực, thế công vô cùng hung hiểm.

“Bong”

Một âm thanh thanh thúy vang lên, rồi “Vù” một cái, một đường sáng bay ra, cắm phập vào sàn gỗ, lưỡi dao của Văn Sở cắm sâu vào sàn gỗ. Cây dao chưa chạm mặt đã bị búng gãy mất lưỡi dao, conm dao chém vào ngực thì bị kẹp lại bởi tay của Lê Kiên.

Văn Sở cũng không tin vào mắt mình nữa, đôi môi run run, hắn…hắn là thất bại rồi sao.

Cứ như vậy mà bị đánh bại.

Lê Kiên cười âm trầm, bộ bọn hắn tưởng con nhà quyền quý là ngon sao, so võ học của bọn mi không bằng một cái búng tay.

“Màu mè”

Lang Dã ở bên ôm bụng cười nói. Quốc Tuệ cũng mở to hai mắt, hắn tự hỏi

Đây chính là sức mạnh của một thiếu gia sao?..