Kiếm Du

Chương 6: Rượu Tan Trong Miệng Không Tan Trong Lòng

May mắn là không ai bị thương vong, chỉ có vài người là còn đang lấp bắp kinh hãi, có vài tên thiếu gia ăn chơi đã quen chưa từng gặp nguy hiểm, còn đang đưa tay lau lau nước mắt mắt.

Dù không ai bị thương trong chuyện này, nội thất của Nghênh Khách Lâu tuy là hàng tinh phẩm nhưng đối với Trần gia thì chả đáng bao nhiêu cả, chỉ có là cái sự khủng bố của Quốc Tuệ trực tiếp một lần truyền bá ra khắp thành Thăng Long.

Chỉ cần thấy đôi phương không hợp mắt với mình, liền trực tiếp đốt cháy nơi ở của đối phương, cái này người ta không biết là do Quốc Tuệ quá ngây thơ chưa hiểu chuyện hay là do tính cách hắn quá nóng nảy, chỉ biết là ngay từ sau cái sự kiện "Đốt Lâu" này xảy ra, thì cái danh tiếng của Trần đại thiếu gia đã trực tiếp vang xa rồi.

Sau này, dù rằng Quốc Tuệ không thành công trong việc đưa tên tuổi mình ra bằng việc chinh chiến, thì chính việc này đã khắc lại cho hắn một nét riêng trong danh sách các đời Đại thiếu gia rồi.

Thúy Diệp lau mồ hôi trán, bà không thể nào ngờ là đứa con trai của bà lại có thể làm ra một việc như vậy, bà chỉ ngồi trên ghế nhìn sang phía đối diện mà cười, đôi khi lại lắc đầu. Khuôn mặt của Quốc Tuệ chẳng có tí gì là hối lỗi, hắn vuốt vuốt cái tay vừa châm lửa của mình.

Hắn không sợ mẹ hắn phạt hắn, ít nhiều gì hắn cũng đã mười tám cái tuổi xuân rồi, huống chi bản thân hắn thấy rằng việc nghe lời ông nội có gì là sai. Nếu có ông nội ở đây chắc chắn người sẽ hành xử khác.

Quốc Tuệ thầm nghĩ.

Thật ra Quốc Tuệ đã đoán đúng, nếu có "lão nông" ở đây, chắc chắn ông sẽ giận trới mức, râu dựng ngược lên như là râu rồng. Chỉ có vài người biết, sỡ dĩ Nghênh Khách Lâu có thể trở thành "Thiên hạ đệ nhất lâu", là bởi có mối quan hệ ngầm với Trần gia.

Mà người một tay nâng Nghênh Khách Lâu lên tới trên cao không ai khác là ông nội Quốc Tuệ, mà theo thiên hạ đồn đại là Lâu Chủ ở đây có ân tình với "lão nông". Chuyện này, chẳng ai rõ.

Lý Thảo ngồi một bên, hết nhìn Thúy Diệp cười rồi lắc đầu, lắc đầu rồi lại cười, lại nhìn tới Quốc Tuệ vừa vuốt vuốt cánh tay, lâu lâu lại nở nụ cười khó hiểu.

“Tuệ ca à, sao người không nói chuyện với mẫu thân đi”

Tiếng nói của Lý Thảo kéo bản thân Quốc Tuệ ra khỏi dòng suy nghĩ đầy khúc mắc của hắn. Quốc Tuệ lắc đầu toan trả lời, thì hai mày nhíu lại, đứng dậy đi về phía của Lý Thảo mà lay lay bờ vai của cô bé

“Ngươi vừa nói gì, mẫu thân?”

Quốc Tuệ khuôn mặt đầy biểu cảm khó hiểu, quay sang phía của Thúy Diệp thì chỉ thấy bà nở một nụ cười vui vẻ như đã có sẵn ở đó từ trước. Bà tiến lại phía Quốc Tuệ gạt tay của hắn ra, rồi bế Lý Thảo lên, sau khi tiến lại ghế ngồi, đặt con bé lên đùi mình, bà từ trong áo lấy ra một cây lược rồi vừa chải tóc cho con bé vừa nói

“Thảo nhi rất thông minh, ta lại chỉ có duy nhất con là con trai, mà con lại sắp phải đi xa. Ta muốn nuôi dưỡng Thảo nhi, để bù đắp cho con và cho cả Thảo nhi nữa”

“Cho con?”

Quốc Tuệ tỏ vẻ không hiểu, rõ ràng mà nói thì việc hắn nhặt Lý Thảo về hoàn toàn là do chính kiến của hắn, hắn vốn chả biết từ tội nghiệp hay đáng thương thật ra có ý nghĩa gì, cho nên với việc mà mẹ hắn nhận nuội Lý Thảo hắn cũng chẳng có ý kiến. Nhưng bản thân hắn thì lại khác, hắn sống ở Trần gia mười tám năm qua chưa từng chịu thiệt, không hề cần bù đắp gì hết.

“Mang tiếng là người làm mẹ, mà ta lại chẳng có mấy ngày tự tay chăm sóc cho con, giờ con lại sắp đi. Tới lúc mà con về, là năm hay mười năm ta cũng chẳng rõ, nay Lý Thảo là do con mang về, thì ta chăm sóc cho nó, coi như là chăm sóc những gì con để lại vậy. Mà có khi đây là đền bù cho ta mới đúng”

Giọng Thúy Diệp lộ rõ vẻ nhẹ nhàng, bà lấy ra hai cây trâm một bạc, một vàng, rồi đưa tay cho con bé lựa chọn, Lý Thảo lắc đầu rốt cuộc lại chọn lấy cây trâm màu đồng trên tóc của Thúy Diệp, bà vui vẻ lấy xuống rồi vừa cài cho Lý Thảo vừa cười.

Lý Thảo đã được tắm rửa sạch sẽ, thân thể mặc bộ đồ lụa hơi quá khỗ của con bé. Nét mặt của cô bé đã lộ ra, nhìn khá là sáng sủa, vầng trán cao được búi tóc lại gọn gàng lộ ra, gây ấn tượng với người đối diện

“Con muốn đi ngắm trăng một lát”

Nói rồi, rất tùy tiện mà đứng dậy, Quốc Tuệ cũng chả quay đầu lại để nhìn nét mặt của hai người.

.......................

Trên nóc của Nghênh Khách Lâu, lúc này tiệc chỉ vừa mới bắt đầu cho nên không khí vẫn còn vương mùi rượu và vẫn còn ồn ào lắm. Tuy nhiên ở trên đây thì lại bớt đi khá nhiều cái không khí ồn ào rồi.

Một thân áo trắng nằm dài trên nóc nhà, Quốc Tuệ lại lần nữa đưa đôi mắt của hắn ra xa xăm, như có vẻ đang mong chờ gì đó. Quốc Tuệ có một thói quen, đó là hay đưa mắt ra nhìn xa xăm chờ đợi, bất kể ở đâu đi nữa.

Đối với Quốc Tuệ cái không gian xa xăm có nhiều sức quyến rũ hơn. Trên bầu trời, mặt trăng màu vàng chỉ hơi to, Quốc Tuệ đưa tay lên, chỉ một đầu ngón tay của hắn đã che được cả mặt trăng lại, hắn biết là mặt trăng to lắm, chỉ là nó ở rất xa mà thôi.

Vậy mà trong một giây phút nào đó hắn đó có cái ảo tưởng là mình có khả năng che cả cái mặt trăng lại.

Quốc Tuệ cảm thấy bản thân mình thật là nhỏ bé, so với cái ánh trăng thì mình bé hơn không biết bao nhiêu vạn lần, vậy mà lại tự đại có thể che trăng lại chứ.

Những ngôi sao trên trời, kết đôi với nhau, rồi lại kết hợp với các cặp sao khác, nhìn như từ xa như là bức tranh sáng rực chi chít các vết chấm nhỏ, từng ngôi sao ở riêng lẻ thì có vẻ chỉ trông rất đơn điệu và chẳng được đẹp lắm.

Nhưng khi nó kết hợp lại thì nhìn xem thấ tỏa sáng hơn nhiều, Quốc Tuệ cảm thấy như muốn hái một ngôi sao xuống xem thử, mấy chốc suy nghĩ này đã bám víu trong não bộ của hắn, Quốc Tuệ bất giác mở miệng

“Một ngày nào đó ta sẽ hái cả bầu trời sao kia xuống”

"Bộp,bộp" một âm thanh vỗ tay vang lên, tuy nhỏ nhưng vừa đủ cho Quốc Tuệ nghe được, nhìn sang thì thấy cách đó hai dãy nhà thì thấy cũng có một người đang nằm đó.

Là Mạc Vô Vi

Mạc Vô Vi nằm gác chân lên đầu gối, vừa nhịp nhẹ, trên tay vừa vỗ vỗ, sau đó đưa tay lên lấy ra một cái hồ lô rồi nốc thứ nước trong đó vào miệng.

“Hay, có ước nguyện cao đấy, tính cách cũng thật thú vị”

Mạc Vô Vi lúc này chẳng có cái khí chất túy tiện, phế tài nữa. Hắn bây giờ nhìn như tà dị, tà hết sức tà.

Quốc Tuệ cảm thấy kì lạ, rõ ràng mình nói rất nhỏ vậy mà sao...

“Uống rượu không?”

Mạc Vô Vi nói, rồi chưa để ai gật đầu hắn quăng vò vượu qua đây. vò rượu bay trong không trung một cách nhẹ nhàng, rồi đáp xuống kế bên chỗ Quốc Tuệ, hai dãy nhà tuy không rằng, cơ mà muốn nó bay đi một cách nhẹ nhàng như thế.

Chắc chắn không tầm thường

Quốc Tuệ không trả lời, chỉ nhìn vào hồ lô rượu.

“Ngại sao, để ta rót cho ngươi”

Mạc Vô Vi bật dậy, y chang cái cách mà hắn bật hồi chiều, nhưng bây giờ thì cực kì lưu loát, như một con cá trạch, bật dậy chẳng có tí khó khăn. Mạc Vô Vi hít thở một cái rồi bước qua chỗ của Quốc Tuệ.

Đích xác là đi bộ ra, bướ lên cả khoảng không mà đi qua, hai mắt của Quốc Tuệ trợn ra, hắn chưa từng nghe nói có ai có võ công cao tới mức đi trên không cả. Quốc Tuệ từng nghe ông nội nói qua có “Kim Nhạn Bộ” có thể đạp nước mà đi, nhảy cao vài trượng khi luyện đại thành, trong bộ pháp gần như là tuyệt đỉnh, nhưng có luyện cả đời cũng chẳng thể đi trên không được.

Người này… đích xác là Mạc đệ nhất phế vật hay sao?

Chưa đợi Quốc Tuệ hoàn hồn, Mạc Vô Vi đã đến kế bên hắn mà ngồi xuống, chẳng biết từ đâu hắn lấy ra một chung rượu bằng ngọc. Sau khi rót đầy ly rồi đưa ra mời.

Mạc Vô Vi thủy chung vẫn mang nụ cười ta quái

“Mời”

Nụ cười tà dị hòa cùng giọng nói vang khắp bốn phương.

Cầm trên tay cái chén ngọc còn đang óng ánh sắc rượu màu thủy tinh, mùi hương thoai thoải truyền từ chén rượu lên trên mũi của Quốc Tuệ, thứ rượu này có mùi như là lúa mới chín tới, chờ gặt. Nhưng màu sắc của nó thì lại sậm, chứ không quá trong suốt, bởi mới nói thứ rượu này tuyệt đối không tầm thường.

Quốc Tuệ chưa uống rượu bao giờ cả, hắn tối đa chỉ nghe mùi rượu mỗi khi ở bên ông nội lúc người vừa đọc sách vừa thưởng rượu, mùi lúc đó tuy khoan thai và thơm nồng nhưng lại không được nhưng chén rượu này.

Quốc Tuệ cũng không câu nệ tiểu tiết mà đưa chén rượu lên mũi ngửi ngửi, bộ dáng làm như rất là đề phòng

"Sao vậy? Sợ ta hạ độc à, sợ ta cướp đi cái nhân sinh vừa chớm nở của ngươi à?"

Mạc Vô Vi thúc giục, chẳng biết trên tay hắn lúc nào đã có một cây quạt màu tím, có đính trên đó vài hạt ngọc thạch, mới nhìn qua có chút giống đồ của nữ nhân.

Quốc Tuệ cũng không nói nhiều nữa mà đưa chén rượu lên miệng một hơi uống sạch. Thứ rượu như thủy tinh này khi vừa chạm vào đầu lưỡi của Quốc Tuệ lập tức mang lại một cảm giác mát lạnh, cảm giác mát lạnh ấy từ từ đi xuống cổ họng và đi khắp toàn thân Quốc Tuệ.

Lúc đó, thân thể Quốc Tuệ như bị đình trệ lại, chỉ có cảm giác khoan khái, mát mẻ là cứ trong thân thể Quốc Tuệ mà lan rộng, đợi khi mà cảm giác mát lạnh đã dịu đi phần nào, một luồng hơi cay nóng mới từ lộ tuyến của dòng rượu bắt đầu lan ra.

"Đây là? thứ rượu gì thế? Tất cả loại rượu đều ngon như thế này sao?"

Quốc Tuệ cũng đã ngẩn người ra một hồi lâu, chờ cho rượu trong miệng tan gần hết rồi mới mở miệng nói.

"Thứ này, ngươi đi khắp cái thế gian này, chỉ sợ không có cái một người thứ hai có đâu. Mà ngươi còn chưa có cảm nhận hết nó đâu, hãy đợi thêm một tí nữa đi"

Quốc Tuệ trầm ngâm, nói là hắn tin lời của Mạc Vô Vi là nói dối nhưng không thể nào nói không tin được. Mạc đệ nhất phế vật, chưa cần biết là có gì tài giỏi, nhưng chỉ cần cái bộ pháp có thể cho hắn đi trên không khí cùng với loại rượu này cũng đủ để cho hắn nổi tiếng rồi. Có thể nói là đủ tiền vốn cho hắn vượt xa anh tài cùng tuổi bây giờ.

Đúng lúc Quốc Tuệ nghĩ như vậy, thì cái hương rượu trong cơ thể hắn đã tan đi hết, Quốc Tuệ liếm môi, hắn đang cố tận hưởng chút gì còn đang vương trên môi hắn.

Trong lòng Quốc Tuệ có chút nhớ, não bộ hắn dường như là đang hoạt động hết công suất để mô tả lại cái hương vị mà loại rượu thần kì đó mang lại. Ngọt,cay,có chút dịu nhẹ, lại có chút vấn vương, rốt cuộc là thế nào cơ chứ. Sau đó không lâu, hương vị nguyên bản của loại rượu đó đã bị Quốc Tuệ quên sạch.

Thứ mà hắn nhớ, bây giờ chính là hằng hà vô số các hương vị khác nhau, các hương vị do trung tâm não bộ của hắn tưởng tượng ra, để khỏa lấp sự thiếu thốn về mùi vị. Cảm giác này, thực sự mà nói thì quá thần kì rồi.

Cứ như là nó trực tiếp để lại trong lòng cùa Quốc Tuệ một cái dấu mốc, chả thể nào quên.

"Rượu tan trong miệng, không tan trong lòng"

Quốc Tuệ thở dài ra một hơi, hắn lúc này đã gạt bỏ cái hương vị kia qua một bên, chỉ là tò mò mà nhìn vào khuôn mặt của Mạc Vô Vi. Mạc Vô Vi thấy vậy thì chỉ cười rộ lên

"Hay cho cái không tan trong lòng, nhưng mà...ngươi có biết tại sao rượu này nó lại ngon không?"

Mạc Vô Vi nhìn Quốc Tuệ như khiêu khích, trong lòng của Mạc Vô Vi hắn, trên đời chỉ có ba chuyện làm hắn thích thú. Một là sự rộng lớn của thế giớ này, hai là hồng nhan tri kỷ Kim Ngư của hắn, ba là loại người có thể khơi lên hứng thú cho hắn, cho hắn thấy được những phần "người.

Quốc Tuệ lắc lắc cái đầu, hắn chỉ mới uống rượu lần đầu sao mà dám lên tiếng bàn rượu, huống chi là cái loại rượu huyền ảo tới vậy.

"Bởi vì nó là Tiên Tửu, chỉ có "Tiên" mới có quyền lưu lại trong lòng người lâu như vậy. Đời người có một trăm năm, đời tiên là vĩnh hằng bất tử. Trong đời của ngươi, ngươi nhìn người tới phát chán, tới mức đã quên đi khuôn mặt của người mà ngươi đã từng gắn bó nửa đời người. Nhưng "Tiên" thì khác, tiên thì chỉ cần một lần gặp mặt là đủ, đủ để cho từng phút giây khắc sâu vào tâm phế của ngươi cho tới ngày ngươi chết"

Mạc Vô Vi có chút kì lạ nói ra, thật tình thì giữa hắn và Quốc Tuệ cũng chả có thiện duyên gì đăc biệt, bình thường hắn cũng chả mời rượu ai càng không nói đến việc giảng giải cho người khác biết.

"Thế gian này, có thần tiên tồn tại sao?"

Quốc Tuệ không hiểu hết những gì mà họ Mạc mới nói, chỉ đơn giản cái hình tượng vĩnh sinh bất tử của tiên nhân ngay từ nhỏ đã là một điều mà Quốc Tuệ luôn luôn nghĩ đến. Hình tượng tiên nhân được người khác đắp năn từng chút được Quốc Tuệ nghe tới phát chán.

Hắn cũng đã từ một lúc nào đó đã không còn tin tới tiên nhân nữa. Cho tới bây giờ khi hắn gặp Mạc Vô Vi

"Tiên nhân có tồn tại hay không thì ta không biết, ta chỉ thấy một đám người điên cuồng cố gắng thành tiên mà thôi"

Quốc Tuệ không nói nữa, bầu trời lúc này đã quá khuya rồi, tiệc ba ngày ba đêm nên chưa tàn, nhưng cái hứng thú của hắn đã sớm tàn rồi. Vài ngày nữa, hắn sẽ xách theo thanh hảo kiếm của mình, đi xa khỏi nơi này.

"Cầm lấy đi, nó sẽ giúp ngươi trong tương lai, hoặc nếu ngươi không như ta nghĩ thì hãy chỉ xem nó như một quyển sách cũ nhặt được bên hiên nhà đi"

Mạc Vô Vi nói rồi, quay người bước đi, thoáng chốc bóng lưng hắn đã xa khuất, nhìn hắn nhẹ nhàng đi trong màn đêm u tối lòng của Quốc Tuệ có chút khó hiểu mà đưa ra một câu hỏi

Hắn là ai? Người này là Mạc Vô Vi hay người ở Nghênh Khách Lâu mới là Mạc Vô Vi. Là tên bất tài, phế vật hay là gã thâm sâu khó lường này.

Cầm trên tay quyển sách cũa, giấy cũng đã vàng đi không ít có đôi ba chỗ rách, Quốc Tuệ cũng phần nào thật sự tin rằng cái quyển sách này là thật sự nhặt được bên hiên nhà. Sách có ba chữ "Thanh Tâm Quyết" to tướng.

Quốc Tuệ cất quyển sách vào túi áo rồi nhìn quanh, bất thần thở dài. Hắn vừa nhớ ra là mình không biết cách leo xuống nóc nhà.

Quốc Tuệ cười trừ, nằm ngã ra sau đánh một giấc ngủ ngon.

Chính bản thân hắn cũng không bao giờ biết, chuỗi ngày yên bình sớm đã không còn từ lâu rồi...