Kiếm Du

Chương 4: Con Bé

Có thể nói là cái nhu cầu của người dân sống trong thành Thăng Long là vô cùng vô tận, người nghèo ở đây tuy nhiều, nhưng mà ở đây người giàu cũng đâu có thiếu. Có cung ắt phải có cầu, nơi đây mặc dù là kinh đô nhưng chưa chắc là độ phồn hoa của nó thua nơi khác.

Các kỹ viện, tửu lâu,… mọc lên san sát nhau, phục vụ từ kẻ làm công bình thường cho tới quý công tử, tiểu thư,… có thú vui đặc biệt, giá thành cũng giao động đến kinh khủng. Sự chệnh lệch giữa Tịnh Thân kỹ viện, kỹ viện nhỏ nhất kinh đô với Nghênh Khách Lâu, nơi phung phí tiền bạc của nhà giàu, chênh nhau tận hai ngàn lượng bạc trắng cho một lần vui vẻ.

Chỉ khác nhau chữ viện và lâu tuy nhiên cả hai lại giống như trời và đất. Ở Nghênh Khách Lâu, các cô nương được treo cái mác kỹ nghệ “Bán nghệ chứ không bán thân” còn ở Tịnh Tâm kỹ viện thì chắc chắn người ta chỉ gọi các cô gái là kỹ nữ thôi, chứ không phải là cô nương hay tài tử.

Mặc dù về bản chất thì đều giống nhau cả, nhưng quý công tử nhà giàu sẽ không bao giờ đi tới Tịnh Tâm kỹ viện đâu, chỉ vì họ tự nghĩ cái thú ăn chơi của mình là cao sang, tao nhã trong khi cái thứ ăn chơi của kẻ ít tiền là tục tiễu, thối tha.

Hôm nay Nghênh Khách Lâu có tiệc lớn, người của Trần phủ đã bao Nghênh Khách Lâu suốt liền ba ngày ba đêm để tổ chức tiệc tiễn biệt cho Đại thiếu của họ trước ngày lên đường gia nhập quân ngũ. Bản thân của Quốc Tuệ thì chả có cái ý kiến gì cả, hắn vốn chả biết tới cảnh phồn hoa là cái gì. Thậm chí hắn còn chả phân biệt nỗi đâu là đàn bà, đâu là phụ nữ.

Thật tình thì hắn cũng chả muốn làm cho mọi chuyện rầm rộ như vậy, bản thân Quốc Tuệ không thích những nới quá náo nhiệt, hắn vốn không quen đối với những nơi giống vậy. Nhưng do mẹ hắn đã sắp đặt hết cho nên bản thân hắn đành phải nghe theo.

Bầu trời của thành Thăng Long về đêm đầy sao, không khí thoải mái trong lành. Một lọn gió nhẹ khẽ thổi ngang làm cho tấm vải che cửa sổ bên xe ngựa của hắn dần bay lên. Đây là lần đầu tiên hắn thấy, những ngôi nhà san sát nhau mọc lên, vài căn nhà đã tắt đèn tối mịt, vài căn vẫn còn sáng ánh đèn dầu.

Chiếc xe ngựa chở Quốc Tuệ tới Nghênh Khách Lâu đi thật chậm rãi, có vẻ như là người phu xe cố ý làm vậy để cho thiếu gia ngồi trong xe được thoải mái. Quốc Tuệ tò mò, khẽ lấy tay kéo ra tấm màn cửa sổ, thật tình hắn mong thấy được những khung cảnh như vậy lần nũa.

Từ xa, Quốc Tuệ thấy được những tòa tháp cao, treo đủ loại lồng đèn màu sắc. Tòa tháp tuy không có cao hơn Trần gia phủ, cũng chả rộng bằng tuy nhiên những ánh đèn đủ loại màu sắc như đang mời gọi ánh mắt của hắn.

“Dừng xe lại, ta muốn tới đó xem thử”

Quốc Tuệ gọi nhẹ cho tên hầu, tên hầu vội vã ra hiệu cho phu xe dừng lại chiếc xe ngựa. Từ trên chiếc kiệu Quốc Tuệ bước xuống, hắn đi rãi bước tới nơi treo đầy lồng đèn màu sắc thật đẹp, trước cửa của nó có vài người phụ nữ mặc những bộ đầm sặc sụa màu sắc, nhìn rất diêm dúa và xấu xí. Rõ ràng, loại vải họ mặc cũng chả phải hàng đắt tiền gì.

“Thiếu gia đẹp trai à, mau vào đây chơi đi nè! Nơi đây có rất nhiều cô nương xinh đẹp đang chờ thiếu gia đó”

Một người phụ nữ tuổi khoảng năm mươi lên tiếng bằng thứ giọng nói đáng ghét, tuổi cảu bà ta hẳn đã hơn năm mươi vậy mà lại khoác lên mình bộ quần áo màu hồng phấn rất đặc trưng. Khuôn mặt đánh cả lớp son phấn rẻ tiền và đôi môi lại đỏ chót nhìn rất phản cảm.

Quốc Tuệ chả thèm để ý tới bà ta hay những cô gái trẻ có chút nhan sắc đang làm đủ mọi hành động mời chào mình, hắn chỉ là đang ngắm nghía thứ lồng đèn đang tỏa sáng đủ màu sắc thôi.

Mụ bà thấy vậy khẽ nhăn hai nếp khuôn mặt, nhưng nhìn thấy cỗ xe ngựa có chạm khắc long phụng tinh xảo mà có nằm mơ bà cũng chả dám có ý định đặt chân lên, lại nhìn qua khuôn mặt anh tuấn của Quốc Tuệ bà liền dãn mày ra ngay.

Rõ ràng trước mắt hẳn là thiếu gia của một gia tộc nào đó hay là con của một thương nhân. Dù là ai đi chăng nữa thì bà cũng không có khả năng trêu chọc. Chỉ là tú bà lại không nghĩ ra làm sao, vì lý do gì mà một thiếu gia giàu có lại tìm đến đây. Mặc dù Nghênh Khách Lâu đã được người nhà họ Trần bao liền ba ngày, nhưng trong thành Thăng Long này cũng có hàng chục nơi khác, tại sao lại tìm đến một nơi như Tịnh Tâm viện của bà.

Tuy nhiên tú bà lại rõ, đây chắc chắn là khách quý. Tú bà định tiến lại tiếp tục mời chào thì một tiếng khóc nỉ non của một bé gái vang lên.

“Không! Ta không muốn bị bán đi nha ! Ta còn đang chờ cha mà, cha sẽ về mà”

Đang đắm chìm trong thế giới của màu sắc thì tiếng khóc nỉ non vang lên. Quốc Tuệ nghiêng đầu quan sát, chỉ thấy có một bé gái khoảng chừng bảy tuổi đang bị hai người phụ nữ trẻ kéo tay lôi đi, vừa kéo đi vừa nhăn mặt, miệng lẩm bẩm vài câu chửi tục.

Đứa bé càng khóc to hơn, tuy nhiên hai người phụ nữ chẳng có chút gì là nương tay, càng kéo càng mạnh. Bé gái đau điếng trở nên điên loạn, khóc tới sưng cả hai mắt ngọc.

Quốc Tuệ cảm thấy mất hết hứng thú toan quay đầu bỏ đi. Bản thân hắn chỉ biết con bé bị đau mà khóc chứ không hề biết là đứa bé này sắp phải chịu những gì về sau này. Sẽ phải học tập kỹ nghệ, để tới khi tròn liền mười bốn tuổi liền phải vào cảnh ”Tay ngọc ngàn người gối, môi hồng vạn kẻ hôn”. Hết thấy những chuyện đó Quốc Tuệ chẳng hề biết.

Từ nhỏ tới giờ hắn đã hiểu biết gì đâu, Quốc Tuệ quay về xe ngựa. Tú bà thấy tiếng khóc của đứa bé làm thiếu gia mất hứng bỏ đi, liền giận dữ tiến lại chỗ đứa bé, vừa tát thẳng vào mặt đứa bé và quát

“Con tiểu nha đầu, ngươi xem ngươi vừa làm chuyện gì kìa. Vừa làm mất khách quý của chúng ta đó, lão cha già bán rau của ngươi sẽ không quay lại đâu, lão bị xe ngựa tông chết rồi, gia đình của ngươi còn thiếu tiền chúng ta, nên người vào đây là hợp lí, khóc này khóc này”

Đứa bé nghe tú bà lần nữa xác định cha mình đã chết thì vùng vẫy, bị đòn đau đứa bé càng ngày càng giãy dụa.

“Cha sẽ không chết, sẽ không chết đâu. Trước khi cha đi cha đã hứa là sẽ mua kẹo hồ lô về cho ta và ca ca mà. Hu…hu… ta và ca ca vẫn chờ mà…”

Giọng đứa bé than khóc đâm sâu vào tâm phế của Quốc Tuệ, lão bán rau, chẳng phải là. Quốc Tuệ quay đầu lại, từ đằng sau nắm lấy bàn tay của tú bà đang giơ lên cao toan đánh xuống. Tú bà thấy có người ngăn mình thì nỗi giận, giật mình một cái làm cho thân hình ốm yếu của Quốc Tuệ bị đẩy lui ra mấy bước.

“Khốn kiếp, dám đụng vào Trần Đại thiếu gia, lão tú bà kia có tin chúng ta giết sạch cái tu viện này không?”

Tên người hầu phẫn nộ, hắn nhào vào đẩy tú bà ra. Hành động của hắn dứt khoát nắm lấy tóc của tú bà và tán vào mặt bà hai cái liên tục làm cho tú bà xây xẩm mặt mày. Tú bà chưa kịp hiểu chuyện gì thì nghe bốn chữ Trần Đại thiếu gia mà bủn rủn tay chân.

“Hạ nhân xin lỗi, hạ nhân xin lỗi, mong thiếu gia khai ân, mong thiếu gia tha chết”

Các ả kỹ nữ thấy tú bà quỳ xuống sau khi thoát khỏi vòng tay của tên người hầu thì khẽ ôm miệng cười hả hê, ai mà chẳng bị bà ta đánh qua rồi, nếu không phải vì tiền các nàng sớm đã đánh bà tú bà cho đến chết.

“Đứa nhóc này ta mua”

Quốc Tuệ lấy trong túi ra hơn chục lượng vàng ròng quăng lên trời. Đám kỹ nữ thấy vàng nhào vào cấu xé tranh giành để lấy từng đồng.

Đứa bé tưởng mình được tự do chưa kịp cảm tạ thì nghe tin mình lại bị bán nữa thì khuôn mặt nhỏ lại nhăn lại toan khóc. Quốc Tuệ ra hiệu cho người hầu vác con bé lên vai rồi đi về xe ngụa. Trên tay lão người hầu, con bé tưởng mình bị bắt về nấu bánh bao như mấy câu chuyện mà cha nó thường kể để hù dọa đứa con gái nhỏ.

“Không chịu a, ta không muốn làm bánh bao a, ca ca đang đói a , ta phải về nấu cơm, thúc thúc a nhà ta nghèo nên thịt ta chua lắm cho nên thúc thúc thả ta xuống được không. Hu…hu…, ta làm bánh bao không ngon đâu, các ngươi sẽ bán ế đó hu…hu… Ta có lòng tốt mà”

Nhìn đứa bé vùng vẫy trên vai mình, lão người hầu phì cười vì sự ngây thơ của nó còn Quốc Tuệ thì nghiêng đầu khó hiểu.

“Ta dẫn ngươi đi ăn kẹo hồ lô”

Quốc Tuệ nhẹ giọng

“Thật á?”

Con bé ngừng khóc, lấy tay dụi nước mắt, lộ vẻ khó tin

“Thật”

Quốc Tuệ gật đầu chắc chắn

“Nhưng ca ca cũng đói, cũng thích ăn kẹo hồ lô”

Con bé nói, với giọng tội nghiệp

“Thì mua cho ca ca ngươi nữa”

Con bé cười hi hi, lấy tay lau nước mắt, nước mũi. Trong miệng nó ngân nga một giai điệu nào đó, lão hầu phì cười, Quốc Tuệ cũng treo trên miệng một nụ cười nhẹ. Cả ba đi về phía xe ngựa đằng xa...