Kế Hoạch Tạo Thần

Chương 44

Elder thấy Annie tỉnh lại rồi ngây ngốc nhìn tay mình khá lâu mà không nhận ra sự tồn tại của hắn liền lên tiếng:

“Annie anh nghĩ là em nên thu lại ngọn lửa của mình, nếu em cứ phát nó ra ngoài như vậy em sẽ kiệt sức đó.”

Annie giật mình nhìn qua Elder và Han đang đứng ở cạnh, nhăn nhó nói:

“Em không biết cách kiểm soát nó. Nó là ngọn lửa của em sao ?”

“Ừ, nó là sức mạnh em vừa thức tỉnh. Bây giờ em hãy nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, cảm nhận nguồn sức mạnh di chuyển bên trong, khi em nhìn thấy một nơi có nhiều năng lượng nhất, cũng là nơi đang nóng nhất thì nghĩ chuyển nguồn sức mạnh đang hỗn loạn kia về nơi đó.” Elder chậm rãi hướng dẫn.

Annie làm theo Elder hướng dẫn, nhắm mắt lại và cảm nhận chính cơ thể mình. Sức mạnh trong người là thứ gì đó mơ hồ nhưng thực sự tồn tại, rất khó khăn thì Annie mới tìm được một chút cảm giác của thứ năng lượng đó. Đa phần năng lượng đều đang tràn ra ngoài cơ thể, chúng lượng lờ trên da và tỏa ra ngoài. Annie thử thu năng lượng đó lại, khi đôi mày của con bé cau chặt thì ngọn lửa đang vây khắp người nó cũng giảm nhỏ dần lại rồi chuyển thành cháy riu riu.

Elder không hối thúc, Annie đang dần nắm được cảm giác sự tồn tại của sức mạnh trên người mình, chỉ khi nó thành thạo kiểm soát được thứ sức mạnh đó thì mới có thể tùy ý thu phát tự nhiên.

Khi lửa đã tắt hoàn toàn thì Annie cũng thở phào một hơi chạy lại ôm chầm lấy Elder mừng rỡ. Mặt Elder trở nên lúng túng. Annie cũng nhận ra khác thường, có cái gì đó không đúng a.

“Á…quần áo của em đâu? Anh Elder, em sẽ mét chị Amie anh có ý đồ xấu với em. Anh thật biến thái, người ta vẫn còn nhỏ mà.”

Mặt Elder đen sạm lại rồi đổi màu liên tục. Hắn trừng mắt nhìn Han đang ôm bụng cười hả hê trên sự đau khổ của người khác, oan ức nhìn Annie nói:

“Làm ơn đi được không ? Em nghĩ trên người mình có thứ gì để anh nhìn không ? Quần áo của em là do em tự đốt, đừng có đổ tội cho anh. Nếu anh không có chuẩn bị thì cả trường học cũng bị em đốt thành tro rồi.”

“Thật ?”

Annie vội lấy bộ đồ trong nhẫn ra mặc vào rồi quay lại chỗ mình vừa tỉnh lại khi nãy. Lúc này sắc mặt con bé mới chuyển sang đỏ bừng, cúi đầu đi lại trước mặt Elder lí nhí:

“Em xin lỗi, là em đổ tội oan cho anh. Nhưng sao anh không nói sớm, rõ là hai người không có ý tốt, muốn nhìn đã mắt rồi mới cho em biết. Hai người thật là biến thái. Cháu thật thất vọng về chú a chú Han.”

Han cũng đen mắt, nằm cũng trúng đàn là sao? Ông ta tằng hắng một tiếng giải thích:

“Annie, cháu phải biết khi nãy cháu chưa kiểm soát được ngọn lửa của mình nếu chúng tôi nhắc thì cháu sẽ không thể tập trung để thu nó lại đúng không? Còn nếu như không thu được ngọn lửa thì có mặc đồ khác cũng bị cháy sạch thôi.”

Elder cũng vội gật đầu đồng ý với Han. Annie xoa xoa cằm nhìn hai người họ để suy ngẫm một lúc mới lần nữa nói xin lỗi Elder và Han thì chuyện mới xem như được giải quyết ổn thỏa.

Elder vẫn còn ấm ức chuyện khi nãy nghiêm túc nhìn Annie nói:

“Có một chuyện mà anh muốn nói với em. Nếu em không kiếm soát được đám lửa trong người thì bất cứ lúc nào em cũng có thể đốt cháy sạch những thứ xung quanh bao gồm bộ đồ em đang mặc.”

Annie vội ôm tay đung đưa ra vẻ tội nghiệp năn nỉ:

“Anh Elder, anh có thể giúp em mà phải không. Khi nãy anh giúp em thu lại ngọn lửa còn gì.”

Elder ra vẻ suy ngẫm rồi xoa vai than:

“Ui da, vai thật là mõi, khi nãy giúp em vẻ ma pháp trận tới giờ vẫn còn mỏi.”

“Em giúp anh xoa bóp.” Annie nhiệt tình kéo Elder lại ngồi lên kế xoa vai cho hắn.

“Chân đứng lâu cũng thật là mỏi.” Elder lại than.

“Em giúp anh đấm chân.” Annie không để ý chuyển ra trước ngồi xuống đấm chân.

Han thấy Elder đang làm khó Annie hắng giọng một cái thì Elder mới ra vẻ suy nghĩ nói:

“Được rồi, đừng có ra vẻ nịn nọt như vậy. Em làm anh cảm thấy có âm mưu a. Để kiểm soát được ngọn lửa thì em phải thường xuyên sử dụng nó nhưng lúc đầu thì chuyện mất kiểm soát là bình thường. Anh sẽ giúp em làm một bộ đồ có thể chịu được lửa.”

Annie nghe vậy mừng rỡ chạy tới hôn lên má của Elder một cái rõ kêu rồi xấu hổ lí nhí:

“Cảm ơn anh Elder, là em nghĩ oan cho anh, em vẫn đang mắng thầm anh là tên khốn, anh là tên biến thái thích trẻ con. Bây giờ em biết anh không phải tên khốn, tến biến thái. Vậy khi nào em có bộ đồ mới vậy ? Có cần phải đo gì không ?”

Sắc mặt của Elder lại chuyển màu khi Annie nhấn mạnh mỗi khi nhắc tới “tên khốn”, “tên biến thái”, rõ là con bé đang mắng hắn mà lại tỏ ra đang nịn bợ hắn. Hắn hừ một tiếng không chấp vặt với con nít nói:

“Bây giờ anh chưa tìm được vật liệu thích hợp, em chỉ có thể dọn sang một căn phòng riêng rồi đóng cửa tự mình luyện khống chê thu phát ngọn lửa thôi. Chờ khi nào có được những thứ cần thiết thì anh sẽ làm cho em một bộ đồ đặc chế.”

Annie ỉu xìu, cuối cùng vẫn là không có. Nó nghĩ có khi nào Elder đang trả thù mình không? Con bé liếc qua nhìn Elder với vẻ nghi ngờ rồi ủ rũ cúi đầu chấp nhận sự thật là nó chưa có mang sức mạnh của mình đi khoe với mọi người được. Nó không muốn đột nhiên quần áo cháy sạch trước mặt mọi người a.

Ngày hôm đó những người khác cũng lần lượt thức tỉnh nhưng không có ai biểu hiện thái quá như Annie. Nếu không thì có lẽ Elder phải tìm một nơi khác để mọi người ở lại.

Hiện tại thì còn lại ba người vẫn chưa tỉnh lại. Amie là một trong số đó, hai người khác là một đứa con gái trạc mười lăm và một đứa con trai mười bảy. Elder nhớ là đứa con gái tên là Violet có một người cha nghiện thuốc phiện, cô thường bị cha mình đánh, mắng và khi Elder tìm thấy cô thì cô sắp thì người cha cầm thú đó làm nhục.

Đứa con trai là Gon, một thanh niên là lao động chính trong gia đình có một người mẹ tật nguyền, một đứa em trai cũng đã mười ba tuổi. Elder thường không chọn người có vướng bận gia đình nhưng Gon là một ngoại lệ. Gon có sự khát vọng rất lớn với sức mạnh, hắn tham vọng sức mạnh tới mức cực đoan chỉ vì đứa con gái mà hắn thích bị một tên quý tộc cưỡng bức rồi giết chết, ném xác ra đường. Gon muốn trả thù, thù hận là hắn trở nên điên cuồng và bất chấp tất cả.

Lúc này cả ba người đều không tỉnh dậy bởi họ sợ phải đối mặt với hiện tại, họ muốn trốn chạy hoặc họ đã không vượt qua được nỗi sợ của mình.

Han đặt tay lên vai Elder khi thấy hắn đứng thừ người nhìn Amie, an ủi:

“Cô ấy sẽ tỉnh dậy thôi.”

“Tôi lo lắng một chuyện khác. Có lẽ…tôi đã mất đi đứa em gái mà tôi từng quen thuộc.”

Han nhìn thấy Elder cười nhưng hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má hắn. Ông sững sờ vỗ lên vai hắn rồi quay lưng rời đi. Han không hiểu ý của Elder là gì nhưng lúc này hắn cần được yên tĩnh. Những người như ông và hắn thật sự không cần lời an ủi từ người khác, họ biết mình điều gì mình cần làm trong mọi tình huống.

Annie tò mò lén nhìn những giọt nước mắt của Elder rồi cũng bị Han kéo đi. Elder đứng đó, hắn cảm thấy được Amie đã tỉnh dậy nhưng cô chưa muốn mở mắt ra để đối mặt với hắn lúc này.

Elder ngồi xuống mép giường, hắn nhẹ nhàng áp bàn tay hắn vào bờ má lạnh lẽo của Amie một cách dịu dàng nói:

“Có phải em đang hận anh khi anh đã đưa em vào nơi đó, để em đối mặt với nguy hiểm trong tuyệt vọng? Có phải em nghĩ anh không cần em nữa khi anh nói em là gánh nặng ? Anh không biết phải giải thích thế nào nhưng có lẽ ngày nào đó linh hồn của anh sẽ không còn trên đời này nữa. em cần phải trở nên mạnh hơn để có thể tự bảo vệ mình. Anh đã hứa với mẹ sẽ dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ em, anh phải làm được điều đó cho dù là khi đó anh đã chết đi.”

Elder đi ra cửa, tiếng chân của hắn đã đi xa. Amie lúc này mới mở mắt ra, trong mắt cô là sự lạnh băng vô cảm nhưng sao nước mắt cô không kìm được tuôn trào. Ánh mắt Amie nhìn đăm đăm về phía trần nhà, cô đang sợ điều gì ? Mọi thứ đến với cô quá đột ngột, cô vẫn còn đang mơ màng.

Nếu so với những thiếu niên ngoài kia thì cô may mắn hơn họ rất nhiều, cô có một anh trai lúc nào cũng dõi theo cô, lo lắng cho từng bước đi của cô. Nhưng cô đang oán hận hắn giống như một đứa trẻ bị ngã đang giận dỗi ba nó tại sao không tới đỡ nó lên mặc dù nó vẫn có thể tự mình đứng dậy. Có lẽ vì Elder đã quá nuông chiều làm cô sinh ra ỷ lại, cô cho rằng mình là người quan trọng và hắn phải xoay quanh cô làm mọi thứ mà cô muốn.

Có lẽ hắn cũng đã mệt mõi với tính trẻ con của cô. Hắn nói cô là gánh nặng có lẽ là vì sự mệt mõi của hắn đã đến cực hạn. Hắn không còn chịu được cái tính nết ương bướng nhu nhược của cô. Thật buồn cười khi cô cho rằng hắn vẫn sẽ tha thứ cho mọi lỗi lầm của cô như lúc nhỏ, hắn đã đủ mệt mõi khi phải ứng phó với những chuyện bên ngoài rồi...