Kế Hoạch Tạo Thần

Chương 34: Thần Sứ Trong Căn Cứ

Amie nhào vào lòng hắn khóc nức nở, tối qua cô rất sợ nhưng không sợ bằng lúc này, khi ánh mắt của Elder nhìn vào cô rất khác lạ. Hắn nhìn cô một cách hờ hững và xa lạ làm cô hoảng loạn, cô không biết tại sao hắn trở nên như thế.

Elder ngồi dậy một cách cứng ngắt như gã người máy mặc kệ Amie đang ôm lấy hắn, hắn hơi thừ người ra rồi mỉm cười, nụ cười của hắn rất quỷ dị nhưng lập tức biến mất. Hắn quay sang Amie, gượng gạo đưa tay khẽ vuốt tóc cô quan tâm hỏi:

“Sao vậy ? Sao đột nhiên lại khóc ?”

Amie ngẩng mặt nhìn Elder, cô ngơ ngác, hắn đang nhìn cô vẫn giống như mọi khi, là cô bị ảo giác sao ? Amie không nói gì chỉ dụi mặt vào ngực hắn.

Elder cũng không cố hỏi, hắn lại ngã ra giường, nhìn lên mái nhà. Amie thì nằm trên ngực hắn. Bà Anna và Nami từ bên ngoài trở lại thấy hai người thân thiết như vậy liền cười trêu:

“Elder tỉnh rồi à! Mọi người vẫn lo cho cháu. Xem ra tình cảm của hai người cũng thân thiết quá, làm cô nhớ tới ông anh của cô khi nhỏ, anh ta chẳng bao giờ ôm lấy cô ấy chứ.”

Amie ngượng ngùng rời khỏi ngực Elder rồi lúng túng nhảy khỏi giường giúp bà Anna nấu bữa trưa. Elder cũng cười không trả lời rồi hắn bật dậy khỏi giường. Hắn quay sang Amie hỏi :

“Anh muốn ra một một lúc. Em có muốn đi cùng không ?”

Amie ngẩng lên nhìn Elder, nếu là trước kia thì Elder sẽ chủ động mang cô theo mà không cần hỏi. Amie vội xin lỗi bà Anna rồi đứng lên đi theo Elder. Elder gật đầu với bà Anna rồi mang theo Amie đi ra khỏi nhà.

Hai người đi qua khu ổ chuột lụp xụp, quanh họ là những cặp mắt vô hồn đang nhìn theo họ với vẻ hờ hững. Bọn trẻ vẫn tràn đầy sức sống, chúng tò mò bám theo Elder và Amie bởi cách ăn mặc của hai người thì họ là người có tiền.

Ánh mắt Elder nhìn qua từng ngóc ngách trong khu ổ chuột, cả những con người đói khát đang quỳ lại bên đường xin một mẩu thức ăn. Rác rưởi có ở khắp nơi, trong các con hẻm nồng mùi của rác thải và cả mùi xác chết bị phân hủy bay ra từ căn nhà nào đó đang bị đóng kín, có lẽ người ta sẽ sớm phát hiện ra cái xác đó khi mùi thối nồng hơn.

Trên đường cũng có nhiều nhóm người được vũ trang súng, và đao, kiếm đeo bên hông. Có lẽ họ là những người thường ra ngoài và mang về không ít tiền của. Thỉnh thoảng có vài chiếc xe ấn còi inh ỏi chạy qua trên con đường lớn khi dòng người đi bộ cản đường.

Nơi náo nhiệt nhất trong căn cứ chính là chợ. Chợ là nơi người ta dùng để trao đổi những thứ mà họ cần. Vũ khí, lương thực, muốn, thuốc và cả nô lệ.

Elder chen vào dòng người và ngừng lại trước một khu đất trống, ở giữa có một nhóm người xanh xao, đói khát, có trai, có gái, có người già lẫn con nít ba bốn tuổi. Bọn họ đều được rao bán, phải, là bán. Có một người đàn ông có vóc người tròn trĩnh, ăn mặc như một thương buôn giàu có đang vung vẫy tay để chào hàng :

“….ghé xem đê, ghé xem đê. Nô lệ khỏe mạnh, xinh đẹp, non mềm, giỏi làm lụng vất vả, giỏi chiều chuộng đều có cả. Có người giỏi quản lí cùng kinh doanh, nếu ai muốn kinh doanh mà không biết làm thế nào thì nên mua một nô lệ cho mình. Có trẻ nhỏ dể dạy, đáng yêu, ăn không nhiều có thể nuôi làm vật cưng cũng là lựa chọn không tệ…”

“Ông chủ, mua họ về rồi họ bỏ trốn thì làm sao ?” Một người vây xem hỏi.

“Quý vị yên tâm, mỗi nô nệ đều mang dấu ấn trên người, họ không được ra khỏi căn cứ. Ai bỏ trốn mà bị vệ binh bắt được thì thảm rồi. Ai phát hiện nô lệ bỏ trốn mà báo tin sẽ được năm đồng.” Gã buôn nô lệ cam đoan.

“Vậy thì được. Tôi muốn cô nàng tóc vàng đó, nhìn có vẻ tạm được. Bao nhiêu tiền ?” Gã vừa hỏi liền hỏi giá.

“Đó là một đứa con gái chỉ mới mười sáu tuổi, xinh đẹp, non mềm, là hàng mới. Giá là năm mươi đồng. Cô ta sẽ tùy chủ nhân định đoạt, giết chết cũng không sao nhưng xinh đẹp thế này mà giết thì đáng tiếc lắm. Nếu ai có nô lệ không cần nữa có thể bán lại cho chúng tôi, giá cả thương lượng.” Gã buôn nô lệ định giá.

Những người khác cũng nhao nhao hỏi giá :

“Đứa con gái chứng mười tuổi đó bao nhiêu ?”

“Người anh em, sở thích thật đặc biệt nha.”

“Đứa con gái tóc đen đó bao nhiêu, ra cái giá đi!”

“Tôi mua đứa con gái bốn tuổi đó, hắc hắc…”

Elder liếc qua vẻ mặt đang hoảng sợ lẫn bất đắc dĩ của những nô lệ bị rao bán rồi quay đi. Amie níu lấy tay hắn, cô muốn nói gì đó thì Elder lên tiếng:

“Em có thể cứu bao nhiêu người ? Một, hai, hay mười người thì vẫn còn rất nhiều người bị đem bán như vây. Không chỉ nơi này mà có thể cả ở những nơi khác cũng vậy. Thế giới này bị dịch bệnh làm thối nát nó, vốn nó đã thối nát từ bên trong rồi. Dịch bệnh chỉ lột bỏ lớp vỏ bọc của nó mà thôi.”

Elder kéo lấy Amie rời khỏi đám đông, hắn đi tới khu bán vũ khí; súng đạn, dao, kiếm, búa, rìu, khiên, cung và nỏ đủ kiểu, đủ chủng loại. Hắn có cảm giác mình đang rơi vào thời kì trung cổ, xa xa còn có tiếng thợ rèn đang gõ thép. Thép hẳn là người ta lấy từ những chiếc xe cũ.

Ngoài vũ khí thì người ta cũng bán những loại cây thuốc, thuốc cầm máu, thuốc chữa bệnh cảm mạo, cả thuốc độc và cần sa, thuốc phiện. Khắp nơi đâu đâu cũng có thể ngửi thấy mùi của cần sa, nơi này thứ mùi đó giống như mùi khói thuốc lá trước kia. Người ta đã bị chìm đắm trong đó để quên đi thực tại.

Ở một góc khác đặt các loại máy móc, máy phát điện, máy xách tay, máy radio, máy may…cho tới động cơ xe ô tô và xe mô tô.

Người ta bán tất cả những nhu yếu phẩm mà người khác cần. Những thứ tạp nham kia đều được chuyển về từ bên ngoài, ở những nơi mà kí sinh thể tương đối thưa thớt.

Elder đi lại trước một quầy hàng đều là súng và mấy thùng đạn, bán hàng là một người đàn ông mặc đồ của vệ binh. Chứng tỏ là vệ binh là chủ của sạp hàng này. Cạnh mỗi loại súng đạn có ghi giá tiền.

Một khẩu súng ngắn loại tám viên đạn: một ngàn đồng.

Đạn súng ngắn: hai đồng một viên.

Đạn súng máy: hai đồng một viên.

Súng Ak47: Năm ngàn đồng.

Lựu đạn: Năm mươi đồng.

Elder chỉ liếc qua bảng giá rồi kéo Amie vẫn đang nhìn về phía đám đông mua nô lệ rời đi. Nhưng chỉ đi được một đoạn thì hắn bị chặn lại bởi một tên thanh niên trạc hai mươi, mái tóc vàng hoe được vuốt ngược ra sau. Hắn ta mặc một cái áo sơ mi trắng thẳng thớm và quần Jean dài cùng giầy thể thao không khác gì so với trước dịch bệnh bùng phát. Đó là một tên nhà giàu, có lẽ là một quý tộc. Elder nheo mắt đánh giá tên thanh niên kia thì tên đó cũng đang dò xét qua hai người.

Tên thanh niên kia đi tới đưa tay về phía Amie chủ động làm quen:

“Xin chào, tôi là Alva. Tôi có thể được biết tên của em không ?”

Amie nép ra sau Elder nhìn tên thanh niên kia, cô hơi bối rối khi có người chủ động làm quen.

Tay Alva khựng lại khi Amie lui lại tránh đi cái bắt tay chờ sẵn của hắn. Hắn hơi mất hứng chuyển sang nhìn Elder rồi lại cười đưa tay ra lần nữa bắt chuyện :

“Xin chào, hai người vừa mới tới phải không ?”

Elder cũng đưa tay ra bắt tay với Alva một cách hờ hững rồi cười nhạt nói :

“Chúng tôi vừa mới tới. Còn có chuyện gì sao ?”

“À không. Tôi chỉ là muốn làm quen với hai người thôi. Cậu là gì của cô ấy ?” Ánh mắt Alva nhìn sang Amie hỏi.

“Em gái tôi. Chúng tôi có thể đi rồi chứ ?” Elder hơi không kiên nhẫn hỏi.

“Tôi có thể mời hai người uống rượu không ?”

“Không tiện lắm. Chúng tôi còn có việc.” Elder từ chối.

“Vậy à! Tiếc quá, vậy hẹn khi khác. À em gái cậu tên là gì nhỉ ? Cô ấy có vẻ e thẹn !” Alva cười thân thiện hỏi, ánh mắt hắn nhìn Amie một cách say đắm làm Elder phải nhíu mày.

“Amie.” Amie tự giới thiệu.

“Amie, cái tên nghe dễ thương thật ! Các người ở lại nơi nào để hôm nào tôi tới thăm hỏi, nơi này tôi rất quen thuộc. Ba của tôi là người quản lí cả khu này nên có khó khăn gì thì cứ tới tòa nhà cao nhất ở giữa căn cứ tìm tôi.” Alva tự tin khoe.

Elder đang suy nghĩ giải quyết tên phiền toái trước mắt như thế nào thì có tiếng gọi hào sảng từ xa của Han :

“Elder. Không nghĩ gặp lại cậu sớm như vậy. Có muốn đi uống một ly không ?”

“Chúng tôi có việc.” Elder nhìn sang Alva nói rồi kéo theo Amie đi về phía của Han.

Alva nhìn theo Amie đến khi họ đi khuất sau dòng người mới thu lại vẻ cười cợt khi nãy. Hắn nheo mắt lại trầm ngâm rồi nhếch mép cười lạnh quay sang nói nhỏ với tên thuộc hạ đứng phía sau. Tên thuộc hạ gục gặc đầu nhận lệnh rồi bám theo hướng mà Elder vừa rời đi.

“Cô gái mà ta muốn sao có thể để chạy như vậy chứ! Thật chờ mong khi lột sạch con nhỏ đó khi ở trên giường. Chậc chậc…nghĩ tới lại muốn giải quyết ngay bây giờ.” Alva bẩm thẩm rồi cũng hòa vào đám đông rời đi.

Han mang theo Elder tới một quán rượu có phần giống quán bar trước kia, có cả vũ nữ trẻ chỉ mặc mỗi đồ lót đứng trên sàn uống éo trong khi đám đàn ông uống say đang căng mắt trầm trồ thỉnh thoáng rú lên khi cô gái kéo lệch đi một chút cái áo lót đang mặc.

Han ngồi lại ở một chiếc ghế dài ở cạnh quầy rựu, cạnh đó vẫn còn vài chỗ trống cho Elder và Amie. Ông ta gọi hai ly rượu nặng từ nữ pha chế rồi đẩy cho Elder cười hỏi :

“Cậu uống được chứ ?”

“Chưa thử lần nào nhưng hẳn là không vấn đề.”

Elder nhấc ly rượu thử nhấp môi như đang phân tích rượu rồi trút cạn ly rượu vào miệng mới đặt cái ly rỗng xuống.

“Được, sảng khoái. Tôi càng lúc càng thích cậu đó. Là đàn ông nên dứt khoát như vậy.”

Han cũng trút cạn ly rượu của mình vào miệng rồi như nhớ ra điều gì quay sang Amie nói :

“Cậu không nên dây dưa với tên Alva đó, đó là một tên khốn. Đây là em gái cậu sao ?”

“Amie, em gái tôi. Tôi cũng chỉ vừa gặp hắn thôi, hắn có vẻ là một tên phiền toái.” Elder cũng gật đầu tán thành ý của Han.

“Nhưng hắn có thân phận tốt. Ba hắn là kẻ đang quản lý nơi này. Có lẽ hắn sẽ không để các người yên đâu. Nghe nói nhiều cô gái bị hắn chơi xong thì đóng dấu bán cho bọn buôn người không thì họ đều đã bị hành hạ tới chết.”

Elder hơi nhíu mài rồi hắn cười nhạt nói:

“Chỉ hi vọng là hắn không ngại mạng mình quá dài.”

“Tôi nghĩ nếu hắn làm quá thì cậu nên rời khỏi đây. Có rất nhiều căn cứ để nương tựa.”

“Nơi nào cũng giống nhau thôi, phải không ?”

Han im lặng với câu hỏi của Elder, ông lại gọi hai ly rượu khác, uống cạn ly của mình rồi nói:

“Có lẽ cậu nói đúng. Nơi nào cũng sẽ giống như vậy. Nhiều lúc thật hoài niệm ngày trước.”

“Trước kia ông làm gì, Han ?”

“Lính đánh thuê.” Han đưa cánh tay trái xăm chằng chịt các kí hiệu cùng với sẹo nói.

“Ra là vậy. Thảo nào ông lại thức tỉnh nó sớm như vậy. Ông nên thấy may mắn.” Elder nhìn các vết xẹo và vết chai sạn trên tay của Han nói.

“Cậu có vẻ hiểu rõ về nó ?” Han nhìn Elder chằm chằm hi vọng.

“Tương đối nhưng nơi này không phải nơi để nói chuyện.”

“Tới chỗ của tôi đi, ở đó cũng có rượu.” Han mừng rỡ đề nghị.

“Tốt.” Elder cũng không đắn đo gật đầu...