Kế Hoạch Tạo Thần

Chương 32: Bên Trong Căn Cứ

Elder cũng nhìn thấy rất nhiều người không có nhà, họ chui rúc trong những túp liều vải tạm bợ chật chội để sống và số liều vải còn nhiều hơn cả nhà được xây. Vải mà họ dựng lều không phải là vải dày chống thấm chuyên dụng mà là vải được may ghép lại từ nhiều mảnh quần áo hỗn tạp rồi ngâm dầu hay quét một lớp gì đó giống như nhựa đường để chống thấm.

Đa phần người trong căn cứ có chung một màu da nhợt nhạt vì ăn không no. Cũng có rất nhiều người gầy trơ xương, dễ thấy nhất là những đứa trẻ bị suy dinh dưỡng, chúng gào khóc đòi ăn trong sự bất lực của cha mẹ.

Những người gầy gò nhất là những người sống trong lều, mỗi liều là một gia đình, họ chia nhau mà chen chúc vây quanh một bếp lửa chỉ chờ được húp một ngụm cháo loãng, cơm là khái niệm mơ hồ đối với họ từ lâu rồi.

Amie tội nghiệp nhìn những đứa trẻ gào khóc vì đói, cô kéo tay Elder và nhìn hắn với vẻ hi vọng nhưng cô nhận được cái nhìn nghiêm khắc và cái lắc đầu của hắn. Elder rất ít khi tỏ ra nghiêm khắc với cô nhưng khi hắn đã nghiêm khắc thì cô tốt nhất là nên nghe lời.

“Tới rồi.”

Trong khi Elder vẫn quan sát tình hình xung quanh thì họ đã tới trước một căn nhà hai tầng được xây từ gạch và gỗ. Có khá nhiều người đang xếp hàng để đổi tiền.

Elder lúc này muốn được yên tĩnh nghỉ ngơ nên nhét sấp phiếu gạo vào tay hắn nói;

“Cậu vào đổi tiền giúp tôi. Tôi sẽ theo Sue mang Leona trở lại chỗ của các người trước.”

“Vậy…cũng được.”Peter hơi chần chờ rồi đặt Leona vào vòng tay của Elder mới xen vào dòng người chờ đổi tiền.

Sue cũng không có ý kiến, cô mang theo Elder và Amie đi dọc theo con đường nhỏ rồi rẽ qua vài con hẻm đường đất bị ngập nhiều chỗ có rất nhiều nhà gỗ lụp xụp như một khu ổ chuột rồi rẽ sang một ngõ cụt, trong đó có vài ngôi nhà gỗ được dựng lên vội vã từ những mảnh ghép ván tạp, mái nhà tráng xi măng thay cho mái ngói. Trước nhà là quần áo được phơi kín chỉ chừa lại một lối đi nhỏ để vào nhà.

Sue hơi ngượng ngùng chạy tới thu dọn ra một khoảng trống để Elder mang Leona bước vào trong nhà. Đó là nhà của Leona, trong nhà lúc này chỉ có một người phụ nữ mặc bộ đồ vải màu nâu đã bạc màu, trạc gần bốn mươi nhưng vẫn còn rất xinh đẹp, có phần xanh xao và gầy gò, mái tóc bà cũng vang hoe nhưng xơ xác phần nào vì ăn uống kham khổ.

Thấy có người vào nhà, người phụ nữ đang nhóm lửa bên bếp củi nhỏ vội quay lại, rồi ánh mắt bà ngừng lại trên người Leona như bị định thân rồi bà lao tới nắm lấy tay Sue rối rít hỏi;

“Sue, Leona nó bị sao vậy ? Nó bị làm sao vậy ?”

“Leona bị thương, bị một con quái vật tấn công. Cô đừng lo lắng, Leona đang khỏe lại, cậu ấy không sao đâu.” Sue khó xử an ủi rồi quay sang Elder giới thiệu;

“Đây là Elder và em gái anh ta, bọn con quen nhau khi làm nhiệm vụ. Lần này Leona trở lại được cũng là nhờ anh ấy giúp đỡ.”

Sue quay sang người phụ nữ giới thiệu;

“Đây là cô Anna, mẹ của Leona, Leona còn có một đứa em gái tám tuổi, chắc nó đã chạy chơi đâu đó.”

Elder khẽ gật đầu với bà Anna rồi nói;

“Chào cô, tình hình của Leona có chút phức tạp nhưng vết thương của cô ấy đang lành lại nên không cần phải chữa trị hay làm điều gì khác để tránh ảnh hưởng tới quá trình hồi phục. Chậm nhất là hai ngày nữa vết thương sẽ lành lại. Tạm thời thì tránh để nước rớt vào vết thương vì vết thương hở khá sâu, nước sẽ làm nhiễm trùng.”

Bà Anna vội gật đầu, mắt bà sáng lên nhìn Elder hỏi;

“Cậu là bác sĩ ?”

“À, không, tôi chỉ biết một chút về chữa thương.” Elder lúng túng đáp.

“Ra là vậy, vậy vết thương của Leona là do cậu chữa phải không ?” Bà Anna lại hỏi, nhận được cái gật đầu của Elder bà mới gật đầu không hỏi nữa.

Lúc này ngoài cửa có tiếng mắng chửi léo nhéo;

“Đây là nhà mày phải không ? Lần này nếu không đền tiền cho tao thì cả nhà mày cứ liệu hồn.”

Bà Anna chạy ra cửa thì thấy con gái mình bị người ta đánh sưng vù mặt mũi, khóe miệng còn chảy máu, mũi cũng nhỏ máu ròng ròng, thảm không thể tả thì đau xót giằng lấy con bé từ tay gã đàn ông hung tợn kia khóc nức nở gào lên;

“Có chuyện gì vậy ? Nami, con là sao vậy ? Ai đánh con ra nông nỗi này ? Là ông ? Tại sao ông lại đánh con bé thành ra thế này ?”

Gã đàn ông kia là một tên cao lớn, thô kệch, mặt vuông bị rỗ, mắt tam giác, trên miệng ngậm lấy cái tẩu thuốc bốc mùi cần sa nồng nặc cùng hàm răng vàng khè vì khói thuốc, mặc bộ đồ tây thẳng thớm có vẻ là người có tiền. Gã định nói gì thì thấy Elder cũng bước ra ngoài, theo sau là Amie, ánh mắt gã ngừng lại trên người Amie nhìn chằm chằm vào ngực cô mới gằn giọng;

“Ta muốn làm gì à ? Con nhãi này nó đi ăn trộn thức ăn trong nhà của ta, bị ta bắt được, lại còn cắn ta. Nhìn nè ! Vẫn còn dấu răng đó. Ta cần phải đi gặp bác sĩ để kiểm tra. Bồi thường đi, nếu không ta mang nó đi gặp vệ binh thì bà biết hậu quả rồi đó. Trộm cướp thức ăn là tội nặng.”

Bà Anna tái mặt vội nhìn con gái, con bé mặc dù đau nhưng không khóc, lúc này mới òa khóc nức nở nói;

“Con không có ăn cắp, là ông ta nói mời con ăn bánh bao, ông ấy mang con vào phòng sau đó ông ta ôm lấy con, co sợ quá nên cắn ông ấy rồi chạy nhưng bị bắt lại rồi đánh con. Ông ta hỏi chị có nhà hay không, con không nói, ông ta lại đánh con…con không có ăn cắp…hu..hu..”

“Ông ta có làm con không ?” Bà Anna hoảng hốt kiểm tra khắp người con gái hỏi.

“Không có, ông ta biết chị không có nhà nên mang con trở lại, ông ta nói…”

Đứa con gái chưa nói xong thì gã đàn ông chen ngang;

“Vớ vẫn, ăn cắp rồi bịa đặt, ai có thể làm chứng ? Ngược lại ta có người làm chứng là con nhỏ đã lấy cắp thức ăn của ta. Còn có dấu răng của nó trên tay ta. Bây giờ các người ỷ đông không bồi thường chứ gì ? Chú của ta là đội trưởng vệ binh, các người cứ chờ đi.”

“Chúng tôi thật không có tiền, cả gạo cũng không có mà ăn thì lấy tiền đâu bồi thường cho ông.” Bà Anna than, bà thật sợ làm lớn tới vệ binh, kết quả chưa bao giờ tốt đẹp cho giới bình dân như bà.

“Không có tiền ?” Gã đàn ông nhìn lướt qua căn nhà khịt mũi nói;

“Bọn nghèo mạt, thôi được, không có tiền thì cũng không sao, chỉ cần…” Gã đàn ông đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của bà Anna lên nham nhở nói;

“Chỉ cần cô ngủ với tôi một đêm là được.”

“Ông…ông, vô sỉ !”

Bà Anna tức giận đến mức lắp lắp đồng thời bà cũng sợ hãi, bà phải làm gì đây ? Bất giác bà nhìn về phía Elder, người con trai duy nhất ở đây mà bà có thể đặt hi vọng mặc dù họ chỉ mới vừa gặp nhau, có lẽ đó là trực giác của phụ nữ.

“Vô sĩ ? Ha ha… há há…Vô sĩ là gì ? Ăn được sao ?” Gã đàn ông thích thú nhìn vẻ ngượng đỏ mặt lẫn tức giận của bà Anna nói rồi nhìn về bộ ngực sau lớp áo khoác của Amie nói tiếp;

“Nếu bà không muốn thì có thể để con gái bà thay thế cũng được. Ta sẽ không từ chối đâu. Thế nào ?”

“Thường ngày thì ngươi ông cũng thường dùng những thủ đoạn này để chèn ép người khác sao ?”

Elder lúc này cũng lên tiếng, hắn bình thản bước tới trước mặt gã đàn ông cười nhạt hỏi tiếp;

“Hẳn là cũng không ít những đứa bé đã bị hại hả ?”

Gã đàn ông nhìn Elder chỉ thấp hơn gã một chút cười gằn nói;

“Mày là ai ? Tốt nhất là mày đừng có xen vào chuyện không đâu. Nên nhớ chú của tao là đội trưởng vệ binh, mày không động vào tao được đâu.”

“Chỉ là một tên vệ binh nho nhỏ đã có thể làm náo loạn một vùng, chậc…quả thực làm người ta thất vọng.”

Elder nói xong thì hắn đã lướt tới tóm chặt lấy cổ của gã đàn ông kia, nhấc bỗng gã lên khỏi mặt đất chỉ bằng một tay. Hắn giữ như vậy tới khi mặt của gã ta chuyển sang màu đỏ tía mới kéo gã xuống lại gần sát bên mình, đưa đầu lại gần tai gã thì thầm;

“Chúc mừng ngươi được một vé đến địa ngục.”

Gã đàn ông kia rơi xuống đất ngã lăn khi Elder buông cổ gã ra, gã tham lam hít thở không khí rồi đứng dậy như một kẻ mất hồn chầm chậm quay lưng đi ra khỏi con hẻm.

“Vậy là sao ?” Bà Anna vẫn còn ngơ ngác, cả Sue và đứa con gái Nami cũng ngơ ngác.

“Vậy chuyện bồi thường thì sao ?” Bà Anna nhìn Elder hỏi như hi vọng tìm được câu trả lời.

“Quên nó đi, có lẽ tên đó chỉ là nỗi hứng muốn đùa một chút với mọi người thôi.”

Elder nhún vai trong khi đi lại ngồi xuống cạnh Nami, Nami hơi co rụt muốn lui lại nhưng cuối cùng vẫn đứng im tại chỗ. Elder đưa tay vào trong áo khoác lấy ra một chiếc bình sứ màu đen rồi đổ một viên thuốc màu tím nhỏ bằng đầu ngón tay, ra lệnh;

“Há miệng !”

Nami nhìn vào đôi mắt màu tím của Elder giống như bị thôi miên nghe theo há miệng ra cho Elder đặt viên thuốc vào trong miệng rồi nuốt xuống theo bản năng, đến khi bừng tỉnh thì mới giật mình, lui lại bên bà Anna mếu máo;

“Con ăn cái gì đó rồi. Con sẽ không chết chứ ?”

Thấy ánh mắt lo lắng của bà Anna, Elder cười nói;

“Chỉ là một loại thuốc chữa thương gia truyền, ngày mai con bé sẽ khỏi. Vết thương của nó cũng không quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi là được.”

Elder vừa nói xong chợt lảo đảo, Amie vội đỡ lấy hắn, hấp tấp hỏi;

“Anh sao vậy ?Anh không khỏe sao ? Mặt anh tái nhợt rồi ?”

“Không sao, chỉ hơi quá sức. Nghỉ ngơi một chút là được. Lúc này anh cần ngủ một giấc. Có gì thì gọi anh dậy. Tên lúc nãy sẽ không trở lại đâu, đừng lo lắng .”

Elder cũng không để ý đây không phải nhà của mình, hắn tới chỗ chiếc giường mà Leona đang nằm vẫn còn chỗ trống nằm xuống, lập tức chìm vào giấc ngủ.

Sue nhìn Elder đang ngủ ngon lành mặc kệ ánh mắt cổ quái của bà Anna cũng chỉ có thể lắc đầu giúp hắn giải thích;

“Anh ấy chắc là đã rất mệt, để anh ấy ngủ một giấc sẽ ổn. Hai người họ vẫn chưa có nhà để ở lại.”

Bà Anna lúc này mới nhìn sang Amie gật gù như suy nghĩ rồi nói;

“Thật ra thì nhà của cô cũng còn chỗ, nếu hai người không ngại thì có thể ở lại, dù sao thì nhà có thêm một người đàn ông trong nhà vẫn tốt hơn.”

Bà Anna nghĩ tới tình huống khi nãy vẫn còn sợ, ánh mặt bà nhìn về phía Elder và con gái mình, khóe môi bà khẽ nhếch khi nghĩ về chuyện gì đó. Đứa con gái Nami cũng nấp sau mẹ lén nhìn Elder đang ngủ có vẻ tò mò...