Huyền Lục

Chương 337: Trịnh gia

Tường lão nhân nhìn thấy dung mạo của Khương Hy thì ngay lập tức liền hiểu ra, chả trách lại bỏ đại giới ra để mua Định Nhan Đan.

Loại dung mạo này để già đi thì quá phí. Bât quá nếu lão biết đây chỉ mới là sáu thành dung mạo thực tế của hắn thì không biết cảm giác của lão sẽ ra sao nhỉ?

Thượng thiên bất công đi.

Bởi vì Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ nên Tường lão nhân không thể nhìn ra được cốt linh của Khương Hy là bao nhiêu nhưng đã là Phù đạo đại sư thì có khi đã sống lên đến gần trăm năm rồi.

Lão mỉm cười hướng Khương Hy nói ra:

“Gặp qua đại sư, lão phu họ Tường, tên là Viễn Trình, là giám định sư chuyên biệt của Triều gia. Không biết hiện tại đại sư có thể dành ra chút thời gian được không?”.

Khương Hy quan sát Tường lão nhân này một hồi, trong đầu loạn chuyển một chút thông tin. Cái tên Viễn Trình này cũng có chút quen thuộc, năm xưa hắn cũng từng hạ sát một người gọi là Viễn Trình.

Hi vọng cái tên này cũng đừng mặc định trở thành mục tiêu của hắn đi. Hắn mỉm cười nói ra:

“Tường đạo hữu, thật có lỗi, tại hạ có việc quấn thân nên trước mắt không thể nán lại hàn huyên, hai ngày nữa tại hạ sẽ quay lại đây, đến khi đó mong đạo hữu đừng chê”.

Khương Hy không nán lại tại chỗ được nên Tường Viễn Trình có chút thất vọng nhưng nhận được cuộc hẹn sau đó hai ngày thì lão lại vui mừng.

May quá, còn cơ hội.

Lão vội vàng cười đáp lại:

“Nếu đại sư có việc trong người thì lão phu cũng không tiện cản đường. Hai ngày nữa lão phu sẽ chờ đại sư đến”.

Khương Hy mỉm cười gật đầu, sau đó Nhân Gian Hành Tẩu liền vận lên, thân ảnh hắn liền mất đi tăm hút. Tường Viễn Trình thấy vậy liền giật mình.

Nhanh quá.

Ánh mắt Ngưng Dịch cảnh của lão vậy mà lại không thể nào bắt được cái tốc độ này. Khương Hy không giấu tu vi nên lão biết hắn là Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Lục Kiều nhưng cái tốc độ này lại hoàn toàn viễn siêu Ngưng Dịch cảnh.

Tường Viễn Trình nghiêm nghị sắc mặt của mình lại, lão có cảm giác vị đại sư này không đơn giản, xem chừng hai ngày sau phải cẩn trọng một chút rồi.

. . .

. . .

Khương Hy rời đi nhanh nên không biết trong đầu Tường Viễn Trình đang não bổ cái thứ gì. Cũng may tốc độ của hắn nhanh nên trong chốc lát đã bám kịp Trịnh gia chủ rồi.

Khương Hy tu luyện Nhân Gian Hành Tẩu nên bản thân hắn cũng có lợi thế của riêng mình, đó chính là đi dưới đất.

Đại đa số tu sĩ của tu chân giới chính là Luyện Khí cảnh mà cảnh giới này lại không thể bay, chỉ có thể một mực đi bộ mà thôi.

Ngoài ra thì số lượng đi dưới đất còn phải kể đến thêm cả nhân loại nữa những tu sĩ từ Trúc Cơ cảnh trở lên khác sẽ không nghĩ đến người bám theo đang đi dưới đất đâu.

Đây là còn chưa tính đến Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ nữa đấy.

Có môn thần thông này trong tay, người trên đường không có người nào có thể nhận ra được sự tồn tại của hắn cả.

Khương Hy âm thầm bám theo Trịnh gia chủ được khoảng ba mươi phút thì rốt cuộc cũng đến được Trịnh phủ của Trịnh gia.

Trong số các gia tộc mà hắn từng lẻn vào thì Trịnh phủ đích thật rất hoa lệ, chỉ dưới các đại thế gia Kim Đan cảnh một chút mà thôi.

Theo như lời kể của tên nô bộc kia thì nội tình của Trịnh gia không hề thua kém Lục đại thế gia Tinh Mộc Thành.

Cùng lắm cũng chỉ thiếu một đại năng lão tổ Kim Đan cảnh mà thôi. Trịnh gia chỉ cần ra được một vị thì ngay lập tức Lục đại thế gia sẽ trở thành Thất đại thế gia ngay.

Mà loại đề thăng thế gia này lại phi thường an ổn nên Trịnh gia sẽ không gặp phải trở ngại nào.

Bất quá Khương Hy lại không phải hạng người vô tri, Trịnh gia có nội tình mạnh như vậy nhưng suốt bao nhiêu năm qua sao lại không ra được một tu sĩ Kim Đan cảnh, đằng sau chắc chắn không thiếu bàn tay vô hình của Lục đại thế gia đâu.

Địa bàn của Tinh Mộc Thành đã phân chia trong, trừ bỏ Phủ Thành chủ cùng các chi thế lực ra thì Lục đại thế gia chính là thổ hoàng đế, bọn họ làm sao nguyện ý để một thế gia khác quật khởi được.

Chỉ là loại đấu đá này Khương Hy sẽ không can dự vào nhưng đêm nay nếu hắn hành động thì Lục đại thế gia có vô tình thấy cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ thôi.

Trịnh gia bị trọng thương thì Lục đại thế gia mới thở nhẹ một hơi được.

Nói vui là thế nhưng Khương Hy đời nào để bản thân mình bị phát hiện được, chủ nghĩa bí mật của hắn vẫn rất cao, còn lâu hắn mới để mấy tên tu sĩ dưới Kim Đan cảnh tóm được mình.

Trịnh gia rất lớn, Khương Hy trước mắt cũng chưa tiến vào trong, chỉ âm thầm đi vòng ngoài xem địa thế rồi thả linh thức vào bên trong kiểm tra một chút mà thôi.

Bố trí gian nhà của Trịnh gia tính ra thì cũng có chút phức tạp, nhất là hậu viện vì Trịnh gia chủ có đến tận năm thê thiếp cùng hơn mười đứa con, số lượng gian phòng ở hậu viện nhiều không kể xiết.

Suy ngẫm một hồi, Khương Hy liền âm thầm lách mình trốn ra cửa sau của Trịnh phủ rồi thuận tay bắt lấy một tên gia nhân ở gần đó.

Sau đó hắn trực tiếp sử dụng Đồng Tâm Thuật mà đọc suy nghĩ một chút, hai mắt của tên gia nhân đó ngay sau khi gặp phải cặp tử đồng của Khương Hy thì liền ngây ngẩn không thôi.

Trong thiên hạ này, các loại kỳ thuật chuyên nhắm vào việc đọc ký ức hay suy nghĩ sẽ để lại gánh nặng lên linh hồn cho người bị đọc ký ức.

Tùy vào mục đích của loại kỳ thuật mà gánh nặng tạo ra sẽ khác nhau.

Như Đồng Tâm Thuật của Khương Hy là một loại kỳ thuật hắn vô tình lấy được từ một phế tích của chiến trường cổ từ hơn năm trăm năm trước.

Loại kỳ thuật này trong mắt hắn thì để lại gánh nặng linh hồn thấp nhất bởi bản chất của Đồng Tâm Thuật chính là đồng hóa ký ức của đối phương rồi quan sát.

Nếu sử dụng với mục đích tốt thì song phương trong nhất thời sẽ đạt được trạng thái song thể nhất tâm, như hồi Khương Hy dùng để đưa Tuyết Lam đi xem thiên cơ vậy.

Nhưng nếu sử dụng với mục đích xấu như đọc ký ức thì hậu quả cũng không đến nỗi quá thảm.

Người bị soi ký ức sẽ choáng váng một chút, ký ức sau đó sẽ có hơi mơ hồ nhưng qua một, hai phút là sẽ trở lại bình thường ngay.

Đồng Tâm Thuật thường đi đôi với một loại kỳ thuật khác chuyên xóa bỏ ký ức nhưng Khương Hy hiện tại không đủ sức để xóa bỏ ký ức.

Bất quá hắn có Thủy Đàm Ảo Cảnh có thể dựng lên một ký ức giả cho người bị đọc ký ức. Đồng thời với tác dụng của thần thông Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ, người bị đọc ký ức sẽ không nhận thức rõ ràng bản thân hắn.

Thậm chí ngủ một giấc dậy quên lãng luôn sự tồn tại của hắn cũng nên.

Ngoài Đồng Tâm Thuật ra thì còn có Sưu Hồn Đại Pháp, Thấu Hồn Độc Tâm Thuật, Thiên Nhân Giao Kết Kỳ Thuật, . . . nhưng hậu quả thường đem lại không được tốt cho lắm.

Nhẹ thì si ngốc một đoạn thời gian ngắn, nặng thì trực tiếp hóa điên điên khùng khùng, còn tệ nhất thì thần hồn tan vỡ mà trực tiếp tử vong.

. . .

Quay trở lại với thực tại, sau khi đọc được ký ức của tên gia nhân xong, Khương Hy liền đánh ngất hắn rồi ném vào một chuồng ngựa gần đó, khoảng vài canh giờ nữa tên kia tỉnh lại thì sẽ không nhớ gì hết nữa.

Theo như thông tin thu thập được thì Trịnh gia chủ đời này có tổng cộng mười lăm đứa con, trong đó mười bốn người là nam, chỉ có duy nhất đứa con út là nữ.

Khương Hy khi biết thì cũng cảm thấy Trịnh gia chủ thật vất vả, sinh một, hai đứa con trai thì còn cảm thấy quý trọng chứ sinh liền một lần mười bốn đứa thế này thì mỗi lần nhìn chính là mỗi lần cao huyết áp.

Mười bốn đứa con trai này có đến tận bảy đứa có thể tu hành, loại xác suất này hoàn toàn đủ cho Thẩm gia hay Tưởng gia ở Nguyệt Hải Thành ghen tị không thôi.

Bất quá cùng thế hệ mà có quá nhiều người dòng chính có thể tu hành thì một khi đã trưởng thành hết thảy thì sẽ tranh đấu cái ngôi vị gia chủ Trịnh gia mất.

Trong tương lai Trịnh gia chủ không đau đầu mới là lạ, nhưng thôi, Khương Hy sẽ sớm cho hắn đỡ đau đầu về sau vậy.

Mặt khác, gia nhân này làm việc trong khu vực hậu viện nên hắn nắm rõ được thời gian sinh hoạt của Trịnh gia chủ.

Hằng ngày, cứ sau mỗi giờ ăn tối là Trịnh gia chủ đều tự thân bồi con gái đi dạo trong vườn một vòng rồi mới trở về phòng của mình mà tu hành.

Dựa vào ký ức của tên gia nhân này, Khương Hy hoàn toàn có thể mường tượng được bản đồ có Trịnh phủ cùng với lộ tuyến di chuyển của Trịnh gia chủ.

Trầm mặc một hồi khá lâu, khóe miệng của hắn liền khẽ cong lên, hắn bước ra một bước, thân hình liền tiêu thất đi không còn hình dạng.

. . .

Buổi tối.

Như thường lệ, Trịnh gia chủ liền cùng năm vị thê thiếp và mười lăm đứa con cùng nhau dùng bữa. Vì để tránh phân cao thấp trong nhà cũng như để cho những đứa con này đoàn kết, một nhà hai mươi mốt người của Trịnh gia chủ liền ăn cùng một bàn.

Đương nhiên để có thể chứa nổi hai mươi mốt người thì cái bàn ăn đó cũng khoa trương không kém, đó là một cái bàn hình bán nguyệt tương đối lớn được đặt ngang ở ngay đại sảnh.

Trịnh gia chủ là tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều cho nên từ lâu đã không cần ăn, bất quá thê thiếp cùng mấy đứa con của hắn không có ai Trúc Cơ cả nên hằng ngày vẫn phải ăn như thường.

Trịnh gia chủ tham dự vào bữa ăn này mục đích chính vẫn là bồi đứa con gái cưng mà thôi.

Khương Hy ẩn nấp trong bóng tối thấy được cảnh này cũng phải cảm khái không thôi. Trương Khánh Văn của Thanh Hà Trấn cũng có nhiều con nhưng gặp phải Trịnh gia chủ liền thua một con phố.

Trong bữa ăn Trịnh gia chủ cũng hỏi rất nhiều chuyện của từng đứa con, bao quát cả chuyện tu hành. Đứa nào không tu hành được thì hỏi đến chuyện học hành.

Tại Hoàng Triều, tu hành không phải là con đường duy nhất để thành danh, bởi Hoàng Triều quản lý vừa là dân chúng vừa là người tu hành nên quan lại trong triều cũng phân ra hai nhánh khác nhau.

Một nhánh quản người tu hành, một nhánh quản phàm nhân bình thường.

Không tu hành được thì có thể học hành thật tốt để làm quan lại rồi hưởng một đời phú quý cũng không tệ.

Buổi tối diễn ra cũng không lâu, theo như thường lệ, sau khi ăn xong thì Trịnh gia chủ liền cười tươi hớn hở mà bế đứa con út lên mà đi dạo ở trong vườn.

Khương Hy liền âm thầm lần mò theo, đồng thời ánh mắt của hắn cũng như có như không nhìn vào một đứa trong số mười bốn đứa con trai kia của Trịnh gia chủ mà có chút suy nghĩ.

Nhưng Khương Hy cũng sẽ không nhìn lâu bởi như vậy quá mất thời gian mà bỏ lỡ mất Trịnh gia chủ.

Trịnh gia chủ đích thật là cưng chiều con gái của mình, nội việc đi dạo vườn hoa thôi cũng mất đến tận một tiếng đồng hồ. Một tiếng này hắn cũng nói được rất nhiều chuyện đối với con gái của mình.

Nếu không phải Khương Hy là một người cực kỳ kiên nhẫn thì hắn sớm hiện thân đập chết Trịnh gia chủ ngay tại chỗ rồi. Cái tên này khiến hắn tiêu tốn quá nhiều thời gian.

Sau khi đưa con gái trở về phòng của mình, Trịnh gia chủ liền cao hứng mà trở về lại phòng của mình mà tu hành.

Trên đường trở về, hắn đi ngang qua một cái hồ nhỏ ở trong khuôn viên trong phủ, gió xuân thôi qua nhè nhẹ làm tâm thần người khác thư thái không thôi.

Trịnh gia chủ đột nhiên nán lại một chút rồi nhìn về mặt hồ rồi lại nhìn về bầu trời đầy sao ở trên kia mà cảm khái.

Giữa lúc này, một mùi hương đột nhiên xuất hiện mà xộc thẳng lên mũi của hắn, mùi hương này có một mùi thơm rất lạ, hắn chỉ vừa mới ngửi thấy thôi mà đầu óc đã có chút lâng lâng lên rồi.

Sau đó, trong người hắn liền có chút rạo rực lên, toàn thân liền ngứa ngáy không thôi.

“Lão gia?”.

Thanh âm của một thiếu phụ đột nhiên vang lên ở đằng sau, Trịnh gia chủ liền giật mình quay lại mà nói:

“Là nàng sao? Chả trách nơi này lại có mùi”.

Thanh âm của Trịnh gia chủ liền có chút nhu hòa lại, thiếu phụ này là vị thiếp thứ năm của hắn, đồng thời cũng là thân sinh mẫu thân của đứa con gái hắn cưng chiều, cho nên thái độ của hắn đối với nàng lại rất tốt.

Thiếu phụ nhẹ nhàng bước đến mà cười nói:

“Lão gia không thích sao? Ta phải mất cả buổi mới chọn được mùi ưng ý như vậy mà”.

Nghe vậy, Trịnh gia chủ liền cảm thấy ngứa ngáy không thôi, trong người hắn liền là một cỗ hỏa khí không ngừng lớn lên.

Nhìn thấy bộ dạng uyển chuyển thướt tha kia của thiếu phụ, hắn liền nhịn không được mà kéo tay nàng trở về phòng, sau đó liền hung hăng ném nàng lên giường đầy mạnh bạo.

Thiếu phụ liền kêu ai nha một tiếng đầy từ tính, Trịnh gia chủ liền nhịn không được mà cởi y phục bên ngoài ra rồi leo lên trên giường.

Hắn nở một nụ cười có chút hơi dâm tiện rồi nói ra:

“Nàng hôm nay quả thực đáng bị phạt”.

Thiếu phụ liền thu người lại, ánh mắt đẹp khẽ ngước lên mà nhìn vào hai con ngươi đầy lửa nóng kia của Trịnh gia chủ.

Đôi mắt đẹp ấy đột nhiên hóa thành một màu tím ngời.

. . .

. . .

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!

Tác cảm ơn!..

Có thể bạn cũng muốn đọc: