Giải Trí: Ta Lục Tiên Kiếm Tam Mỹ, Nhiệt Ba Ngươi Khóc Cái Gì

Chương 439: Tiểu công chúa khả ái! Ghen tị chết Đại Mịch Mịch và Lưu Thi Thi! (1)

Trong lúc bất tri bất giác.

Tô Niệm Khanh đã một tuổi rưỡi.

Có đứa trẻ lúc này còn nói năng không rõ, hoặc chỉ có thể nói vài từ đơn giản.

Nhưng Tô Niệm Khanh không chỉ nói năng lưu loát, mà còn nói chuyện như người lớn, lên bổng xuống trầm, rất có điệu bộ.

Tô Thành bế nàng vào lòng.

Hôn một cái lên khuôn mặt phấn điêu ngọc mài của nàng, “Bảo bối cũng năm mới vui vẻ!”

“Ái nha, toàn là nước miếng.”

Tô Niệm Khanh được đường cha đường mẹ nuôi rất tốt.

Hai ông bà chỉ có Đường Yên là một cô con gái.

Năm xưa sinh Đường Yên đã là muộn kết hôn muộn sinh.

Đường Yên sinh Tô Niệm Khanh lại đã ba mươi hai tuổi.

Cho nên hai ông bà bế ngoại tôn nữ, đã ngoài sáu mươi tuổi.

Cái gọi là cách đời thương, thương tận trời xanh.

Ở trên người hai ông bà biểu hiện vô cùng rõ ràng.

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của đường cha đường mẹ.

Tô Niệm Khanh một tuổi rưỡi khuôn mặt tròn vo, làn da trắng nõn mềm mại, như một quả táo phấn cỡ lớn.

Khi chê Tô Thành.

Bĩu môi nhỏ càng nhìn càng đáng yêu.

Tô Thành nhịn không được lại hôn một cái, “Khi con mở video với cha, không phải đã hứa sao? Gặp mặt cho cha hôn đã nghiền!!”

Tô Niệm Khanh thở dài như người lớn, “Nhưng mà cha đã hôn con từ năm tiếng trước rồi, má con sắp bị cha hôn thành hố rồi.”

“Đâu có năm tiếng?”

Tô Thành kêu oan, “Cha năm giờ chiều mới về nhà, bây giờ mới tám giờ tối thôi mà.”

Tô Niệm Khanh nghiêng đầu, “Con là trẻ con mà, đâu có tính rõ như vậy được?!”

Đường cha đường mẹ ở bên cạnh cười đến không khép miệng được.

Con của mình.

Bất kể thông minh hay vụng về.

Là cha mẹ.

Chắc chắn đều yêu thương.

Nhưng.

Có cha mẹ nào không thích một đứa trẻ thông minh thú vị chứ?!

Tô Niệm Khanh một tuổi rưỡi.

Đã bộc lộ trí thông minh cao không phù hợp với tuổi tác.

Không chỉ nói chuyện có lý lẽ.

Còn mang theo một loại hài hước đặc biệt.

Hơn nữa nàng rất biết lấy lòng người khác.

Rõ ràng sau khi sinh ra rất ít khi gặp Tô Thành.

Nhưng vừa gặp mặt đã biểu hiện sự thân thiết với cha.

Thuộc kiểu em bé ai gặp cũng yêu, biết điều.

Tô Thành hung dữ nói: “Đã là trẻ con, càng nên biết, càng cho cha thân cận, càng được cha yêu thích.”

Tô Niệm Khanh nhắm đôi mắt to tròn lại, vẻ mặt cam chịu, “Vậy cha cứ tự nhiên!!”

Đường Yên nhịn không được, cười khanh khách, “Để cho anh năm này tháng nọ không về nhà, con gái chê anh rồi kìa.”

Tô Niệm Khanh nghe vậy lại mở mắt, giọng điệu mềm mại đáng yêu, “Con không có chê cha đâu, là mẹ nói thứ gì dễ có được quá, đàn ông đều không biết trân trọng, con hy vọng cha sẽ trân trọng con hơn.”

Đường Yên thầm giơ ngón tay cái với con gái.

Tô Thành cười ha ha, “Mẹ nói đúng, nhưng cha là ngoại lệ!!”

Tô Niệm Khanh trợn to đôi mắt tròn xoe, “Cha không phải đàn ông hả?!”

Tô Thành đầy đầu hắc tuyến, “Cha là đàn ông, nhưng cha là người đàn ông dù thế nào cũng sẽ trân trọng con.”

“Ồ.”

Tô Niệm Khanh nhích nhích mông nhỏ.

Chủ động hôn chụt một cái lên má Tô Thành, “Bảo bối cũng mãi mãi trân trọng cha.”

Đường Yên thấy vậy mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm.

Con gái ngoan thật giỏi giang!!

Mẹ có thể trở thành người có danh phận hay không.

Đều nhờ vào con.....

Ăn xong cơm tất niên.

Tô Niệm Khanh bắt đầu buồn ngủ.

Đường cha đường mẹ biết sự trợ giúp của ngoại tôn nữ rất quan trọng, nhưng “con rể” có thể trở thành con rể thực sự hay không.

Còn phải xem tình cảm của con gái với anh ta.

Cho nên hai ông bà lấy cớ dỗ ngủ, để không gian cho Đường Yên và Tô Thành, để hai người tăng thêm tình cảm.

Đường Yên có một thời gian không gặp Tô Thành.

Đợi đường cha đường mẹ vừa đi liền ngồi vào lòng Tô Thành.

Chu mỏ đòi hôn.

Tô Thành hôn nàng thật sâu, sau đó nâng nâng cặp mông tròn trịa của nàng, quan tâm hỏi: “Ở cùng cha mẹ mà không béo lên chút nào à?!”

“Béo rồi, béo lên năm cân đấy.”

Một nụ hôn nhẹ nhàng.

Liền khiến Đường Yên trở nên mềm mại như nước.

Người mềm nhũn tựa vào lòng Tô Thành.

Tô Thành ôm eo nàng mới khiến nàng không đến nỗi ngã, “Cảm giác không rõ ràng lắm.”

“Cởi quần áo ra là rõ.”

Đường Yên mắt phượng như tơ.

Tô Thành trêu ghẹo nói: “Lẽ nào thái bình công chúa còn có thể tiến hóa?!”

“Sao lại không thể tiến hóa? Lúc Tiểu Tiểu Đường mới sinh ra, em không hơn Dương Mịch chút nào sao?!”

Sức mạnh của mang thai thật đáng sợ.

Lúc đó quả thực là đỉnh cao của Đường Yên!!

Tô Thành đang chuẩn bị nói.

Điện thoại trong lòng vang lên.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Thì ra là video của Đại Mịch Mịch gọi tới.

Đường Yên vẻ mặt ai oán, “《Hacker 2》quay trước quay sau mấy tháng rồi nhỉ? Sao cô ta còn gọi video? Phiền không? Không cho người khác chút thời gian nào à? Anh không được nghe!!”

Tô Thành để điện thoại sang một bên.

Mặc cho chuông reo kết thúc.

Trong nhà có sưởi sàn.

Cho nên Đường Yên mặc không nhiều.

Một bộ đồ ngủ mỏng manh.

Tuy là kiểu rất kín đáo, nhưng chất liệu rất mỏng, hai người sát vào nhau, có thể cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể Đường Yên đang tăng lên.

Tô Thành ở đâu cũng có “cơm” để ăn.

Nhưng Đường Yên chỉ có Tô Thành ở bên cạnh mới có “cơm” để ăn.

Tuy rằng cơm này không phải cơm kia.

Nhưng thời gian dài không ăn, rõ ràng cũng rất nhớ nhung.

Đường Yên ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve cổ Tô Thành, phát tín hiệu cầu ái.

Tô Thành cũng nhanh chóng đưa ra tín hiệu đáp lại.

Ngay khi hai người định nhất trí tác thành.

Chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên không đúng lúc.

Trong đôi mắt long lanh của Đường Yên tràn đầy giận dữ.

Tô Thành nhắc nhở: “Điện thoại của em.”

Đường Yên chộp lấy điện thoại xem.

Quả nhiên là video của Đại Mịch Mịch gọi tới.

Nàng cúp máy.

Đại Mịch Mịch bên kia lập tức lại gọi tới.

Nàng lại cúp.

Đại Mịch Mịch lại gọi.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Đường Yên lửa giận bừng bừng bốc lên, bắt máy, tức giận quát: “Thần kinh à cô? Tôi muốn cùng Tô Thành làm.....”

Lời còn chưa dứt.

Liền thấy Lưu Thi Thi cũng thò đầu qua, “Làm gì?!”

Đại Mịch Mịch đảo mắt, “Làm gì được chứ? Nhìn bộ dạng mắt cô ta tơ vương thế kia, rõ ràng phát sốt rồi.”

Đường Yên phản bác, “Tôi dù có sốt cũng không bằng cô sốt? Không tin cô V tung ra một câu hỏi, xem cư dân mạng cảm thấy là tôi sốt hay là cô sốt?!”

Đại Mịch Mịch bóng gió nói: “Người phụ nữ phát sốt thật đáng sợ, như uống phải thuốc súng ấy, tôi đã nói hôm nay không thích hợp gọi video cho cô ấy, Sư Sư cứ không tin.”

Đường Yên nén giận hỏi Lưu Thi Thi, “Sư Sư sao lại cùng cô ta?!”

“Ở nhà chán, ăn cơm xong ra ngoài dạo, vừa hay Mịch Mịch cũng nói không muốn ở nhà lâu.....”

Lưu Sư Sư không nói tại sao ở nhà chán.

Nhưng Đường Yên sao lại không hiểu?!

Lúc Tô Thành không ở bên.

Cha mẹ nàng không ít lần lải nhải.

Nàng bây giờ dù sao cũng đã sinh Tô Niệm Khanh.

Cha mẹ có chỗ nương tựa.

Lưu Sư Sư và Dương Mịch đều là con một.

Lại cùng Tô Thành, tên tra nam nổi tiếng trong ngoài giới giải trí, duy trì quan hệ mập mờ lâu dài.

Lúc năm mới, cha mẹ Lưu Sư Sư, Dương Mịch không lải nhải vài câu mới lạ.

Lửa giận trong lòng Đường Yên nguội bớt.

Đại Mịch Mịch thấy vậy trực tiếp nói rõ ý định gọi video, “Sư Sư nói muốn xem con gái cô, vừa hay tôi cũng muốn xem.....”

Đường Yên nhanh chóng từ trên người Tô Thành đứng dậy, “Tôi lên lầu cho hai người xem.”

Tô Thành đi theo.

Đường cha đường mẹ thấy Tô Thành, Đường Yên lên lầu.

Vẻ mặt bất ngờ.

Đang chuẩn bị nói gì đó.

Liền nghe Đường Yên nói: “Bạn con muốn xem Tiểu Tiểu Đường, con gọi video cho họ xem.”

Đường Yên dáng người cao.

Lại cố ý cầm nghiêng điện thoại.

Cho nên đường cha đường mẹ không nhìn thấy “bạn” trên màn hình điện thoại của nàng là Dương Mịch và Lưu Thi Thi...