End Of Skys Line

Chương 75: Đầu bếp từ phương xa

Nhưng hắn vẫn làm trọn nghĩa vụ của mình, để nàng một mặt thỏa mãn chìm vào giấc ngủ, hắn tiêu kí vài dấu trên bản đồ rồi cũng nhắm mắt dưỡng thần, bảo trì tình trạng của cơ thể.

Từ lúc hắn đến đây, hắn không nhận được chút kinh nghiệm nào, kể cả hoàn thành nấu ăn hay chế tạo cũng không phụ thêm điểm kinh nghiệm như thông thường, mà chỉ thêm nhiều điểm thông thạo kỹ năng mềm.

Đáng tiếc là loại thông thạo này không được mở ra, ít nhất là cho tới khi nghề nghiệp của nó được giải tỏa.

Hắn bắt đầu tính toán quy hoạch lại thời gian, Quế Nguyệt ở đây được 10 năm, gánh nặng trên vai nàng rất lớn, đường đi nàng còn rất dài, hiểm nguy sẽ liên tục ập tới, hắn muốn sâu sắc hơn cái mối nhân duyên này thì tất yếu phải đầu tư cho nàng.

10 năm, đối với nàng thì hữu dụng nhất hẳn là kinh nghiệm chiến đấu, kỹ xảo, hay nhưng danh hiệu cung cấp ẩn hình buff, giảm bớt thời gian phát dục của nàng.

Kinh nghiệm chiến đấu thì khá khó, thế giới này có trình độ chiến đấu không cao, với cả nhân vật nổi danh trong mảng chiến đấu tới giờ còn chưa xuất hiện, các mối đe dọa gần đây đều không lớn, mà mối đe dọa lớn thì cả hắn cũng không giải quyết được chứ chưa nói gì nàng.

Kỹ xảo cũng đồng dạng, như hắn đã điều tra, thành phố này đã lâu không gặp qua chiến tranh cỡ lớn, có gặp phải cũng chỉ là thú triều hoặc là quái vật bạo động, tường thành binh sĩ chỉ đơn giản là từ bên trong đánh ra, đánh bậy đánh bạ đều đuổi cổ đám thú dữ đó được.

Con đường chiến đấu quả thực mù mịt, chỉ có thể đi theo con đường danh tiếng, nhận danh hiệu...

Hắn bắt đầu xếp lại thứ tự, ước chừng thời gian, muốn trong mười năm mà đánh ra được danh hiệu... Sẽ không dễ...

Buổi sáng thức dậy, hắn như thường lệ gọi Quế Nguyệt dậy bằng một bữa sáng.

Lần này là bún thịt nướng, danh tiếng của hắn theo mùi hương của thịt nướng mà lan tỏa cả một vùng, gây nên sự tò mò với người dân xung quanh.

Người dân ở đây cũng không xa lạ gì với món nướng, nhưng hương vị đậm đà cũng phương pháp chế biến độc đáo quả thực làm bọn họ không thể rời mắt.

Rất đáng tiếc là bọn họ không có diễm phúc thưởng thức, chỉ có mấy đầu bếp trong căn bếp hắn mượn dùng là được nếm thử mùi vị.

Điều này hình thành 2 luồng cảm xúc đối lập, bên trong cửa hàng thì một mảng tường hòa, khắp khuôn mặt đều là thõa mãn, bên ngoài thì cau có, khó chịu, thậm chí có không ít đại phú ông từ nội khu đi ngang qua có ý bỏ tiền lớn để hưởng dụng một bữa cũng bị từ chối thẳng thừng.

"Hắn lại đến nữa kìa, không biết đầu bếp từ xa đến kia có thoát khỏi hắc thủ của hắn không nữa..."

"Ngươi nói ít thôi, đừng chọc giận hắn, phía sau hắn còn có nội khu, đừng nghĩ nhiều, xem đi là được..."

"Hừ, có gì mà phải sợ, mấy lời đồn đại chỉ để hù dọa đám trẻ con, ngươi nghĩ ta sợ?"

"Phải phải, mấy kẻ không biết sợ như ngươi đều mất tích cả rồi, ngươi biết được họ tao ngộ gì sao?"

"Hẳn là đi lạc trong rừng, ta được nữ thần phù hộ, sẽ không đi lạc, lấy gì sợ hắn?"

"Được, ngươi can đảm, lời đồn hắn nấu thịt người không được chứng thực, nhưng không phải hắn chưa giết qua người, ngươi nghĩ ngươi đủ mạnh để thoát khỏi hắn truy sát?"

Người kia run lên một chút, cũng không nói gì, từ từ im lặng lùi về sau, lại không nói thêm lời nào, sắc mặt hơi tái xanh.

Hắn thờ nữ thần ánh sáng không sai, nhưng hắn không phải là mục sư hay thần sứ các thứ, hắn không có sức mạnh để đủ tự tin đứng ra hò hét.

Lúc bên ngoài sắp chuyển thành đám đông giận dữ tấn công vào nhà trọ thì một lão đầu lực lưỡng, hai tay lúc nào cũng lau trong khăn ướt tiến lên trước cửa.

Hắn ngửa đầu hét lớn, khiêu chiến Nguyễn Kim.

Nếu hắn thắng, thì Nguyễn Kim phải đưa ra công thức nấu ăn ở ngoài thành phố, nếu hắn thua thì danh hiệu đệ nhất đầu bếp ngoại khu cùng bí kíp nấu ăn hơn chục món của hắn sẽ thuộc về Nguyễn Kim.

Nguyễn Kim nhìn lấy cảnh này chỉ cười thầm, không đưa ra quyết định ngay mà ném xuống bên dưới một tấm bảng lớn, bên trên ghi lấy từng dòng chữ thẳng hàng, trong đó có cả trăm cái tên khác nhau.

Nguyễn Kim lên tiếng vọng xuống.

“Thực đơn của ta có từng nấy, ngươi nghĩ thứ ngươi bỏ ra xứng để thách đấu ta sao?”

Nếu như trước đó, Nguyễn Kim không thu hút danh tiếng bằng những món ăn của mình, thì mọi người ở đây hẳn sẽ nghi ngờ, cho là hắn nói khoác không biết ngượng mồm.

Nhưng chỉ trong hai ngày, hắn đã chứng tỏ bản thân làm chủ được quá nhiều loại hương vị chủ đạo, từ chua ngọt cay mặn đơn thuần đến đắng bùi hăng chát các loại hương vị độc lạ khiến người ngoài nhìn với con mắt thán phục.

Càng nhiều hơn là tin tưởng trình độ chế biến đồ ăn của hắn cùng chờ mong một ngày hắn sẽ mở nhà hàng, để bản thân có thể thưởng thức thực sự, chứ không phải là nhìn đám bên trong ăn uống, hay lén lút đút lót chỉ để ăn một hai miếng.

Lão đầu bếp mặt đỏ lên, loại hành động này không nghi ngờ chính là tát thẳng lên mặt mo của hắn, danh dự của hắn đang bị khiêu khích, hắn không thể chịu đựng cơn tức này, căn răng cào thét.

“Ngươi có dám thách đấu, ta nguyện cược “Cán Đao Tham Lam” với ngươi. Chỉ cần ngươi có thể thắng, nó sẽ là của ngươi.”

Nói xong khóe mắt hắn nổi lên một điểm gân đen, đôi mắt hơi biến đổi, nhưng cũng nhanh chóng lặn xuống.

Nguyễn Kim nhìn lấy, cười cười. Cá đã cắn câu.

Cán Đao Tham Lam, một thanh đao có tên hẳn là không tầm thường, một ngày dạo qua các khu ăn uống lớn nhỏ, nghe ngóng các loại tình báo, hắn cũng có phần hiểu rõ đặc tính của mấy vị bậc thầy trong thành phố này, ai cũng có một vật phẩm đặc trưng để đánh ra danh tiếng cho bản thân, Cán Đao Tham Lam là một trong số đó, ít người chứng kiến hiệu quả của nó, nhưng tương truyền, thứ đồ chơi này có thể hấp thu sinh cơ và lưu trữ, đến lúc nấu ăn có thể truyền lại điểm sinh cơ cho món ăn, khiến nguyên liệu như được thăng hoa, hương vị càng nổi bật.

Đem thứ này ra cược, cũng là một loại lễ nghi tối thiểu, danh dự của bọn hắn không đồng ý cho người khác khinh rẻ, bọn hắn vẫn là muốn mặt.

Phần lớn là bọn hắn tin chắc bản thân sẽ thắng.

Nguyễn Kim nhìn hắn một chút rồi lên giọng.

"Được, nhưng ta có một điều kiện, giám khảo phải là người dân trong thành phố này, không tính nội khu, và lượng ăn mỗi người là bằng nhau với mỗi hai bên, ăn ngươi một miếng phải ăn ta một miếng, và ngược lại."

Lão hơi suy tư một lúc rồi đáp ứng, không quá hứng thú ở lại.

Một mặt đầy tự tin trở về căn bếp của mình, hắn mở ra ngăn tủ cũ, bên trong chứa lấy một con dao toàn thân đen bóng.

Cầm lên cán dao, nhẹ kéo một đường chỉ trên tay mình, nụ cười hắn càng đắc ý, đao của ta đã sẵn sàng để nếm thử hương vị của những kẻ ngoại lai.

Hắn liếm máu trên thanh dao, cả người run rẩy hưng phấn...

Có thể bạn cũng muốn đọc: