End Of Skys Line

Chương 47: Tiểu Ú Trùng.

Lổ hổng bên dưới một lần nữa hóa thành luyện ngục câm lặng, xác cháy đen lúc trước dưới mồi lửa lớn gấp đôi gột rửa biến thành than cốc, kết cấu nứt vỡ, chạm vào tất toái.

Nguyễn Kim phóng thích xong, cơ thể cháy khét ngã xuống, hóa thành một đoàn ánh sáng, tiêu tán trong không khí.

“Hửm? Gì đây, nơi này là đâu?”

Hắn nhìn xung quanh, không gian xung quanh biến đổi, hắn như lạc vào tiên cảnh, mây mù lượn lờ, non xanh nước biếc, khí trời thanh sạch cây cối nhẹ lay theo cơn gió thoảng kéo theo chút hương thơm dịu nhẹ khiến lòng người thoải mái.

Một vị nữ tử dáng người tuyệt phẩm như ẩn như hiện trong bộ đồ cổ trang trung quốc màu lam nhạt, tay dắt theo một bé gái bước tới trước hắn.

Khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt xanh thẳm lại chứa chút tang thương, mái tóc nhẹ nhàng bồng bềnh phiêu du theo gió, khí chất vừa thanh lãnh lại vừa dịu dàng, nhưng ẩn giấu bên trong là một cỗ quật cường tâm, một chút ưu thương của thời gian để lại trong ánh mắt.

Cô gái đi theo gặp được hắn liền nhào tới ôm, dáng vẻ lanh lợi, khuôn mặt non nớt, nụ cười thiên chân vô tà, muốn bao nhiêu thuần khiết liền có bấy nhiêu.

Vị nữ tử kia khẽ ngồi lên tảng đá, nhìn lấy hắn, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

Nhìn lấy hai người hắn cũng hơi đoán được chuyện gì, vị nữ tử kia hắn đã thấy qua hình bóng lần trước tranh giành quyền khống chế cơ thể.

Còn tiểu hoạt bát này chắc là Tiểu Ú Trùng rồi.

Không ngờ tiểu ú đối với hắn lại nhiệt huyết đến thế, cơ mà bất ngờ hơn là nàng có thể hiển hóa ra nhân hình.

Hắn theo dõi tầng đạo bên khu vực ngự thú cũng không tìm thấy bất kì một loài nào hiển hóa ra nhân hình cả.

Có lẽ dưới sự chỉ dẫn của vị tiên tử kia thúc đẩy Tiểu Ú Trùng nhanh chóng phát triển tri thức, tiến một bước tới hiển hóa để nhanh nhanh gặp hắn.

Dưới sự thúc đẩy của đặc tính Huyết mạch trung thành cùng chỉ dạy tận tâm của đại năng kì bí, Tiểu Ú Trùng cuối cùng cũng thành công hiển hóa nhân hình, điều này nói rõ nàng có được trí tuệ cùng sức học tập không thấp.

Nguyễn Kim bế lấy Tiểu Ú Trùng để lên ngồi lên cổ, cười đùa với tiểu hoạt bát, hắn dạo gần đây hơi quá gấp, hiếm khi được thư thả như lúc này.

Bên ngoài kia trẻ em được ấp trong buồng sinh học đến năm 12 tuổi, quán triệt đầy đủ các loại tri thức, cái chữ ngây thơ trong sáng coi như được gạch bỏ khỏi từ điển.

Cũng không phải là nền văn minh này tồi tệ đến mức xóa đi tuổi thơ của mấy đứa trẻ, nhưng thời gian đã quá gấp gáp rồi, nếu không có trẻ em thì chẳng cần phúc lợi trẻ em, người lớn cũng yên tâm hơn mà làm việc, tuy thiếu đi cái ấm áp của gia đình nhưng nó giúp phần nào cho gánh nặng tài chính đang đè nặng lên cuộc sống trong thời khắc cấp bách này.

Phương án này được sử dụng bởi rất nhiều những hộ gia đình ở khu ổ chuột, một phần giúp các cơ quan kiểm soát dân số, một phần hạn chế mấy tệ nạn liên quan đến trẻ em.

Khu dân cư tầng trên thì có vẻ ít dùng loại này, họ có thể sắp xếp thời gian để cân bằng giữa làm việc và chăm lo gia đình. Nuôi con đối với họ là một loại hưởng thụ cuộc sống, khác hoàn toàn bản chất là truyền thừa gen của khu ổ chuột.

Dạo gần đây đội của hắn bị săn lùng khá gắt, nên cơ bản chỉ ẩn nhẫn ở khu ổ chuột, rất ít tiếp xúc đến trẻ em.

Mà có tiếp xúc thì cũng không phải thiện lương, thiên chân vô tà như Tiểu Ú Trùng được, dấu ấn giai cấp phần nào đã hình thành trong tư tưởng…

Chơi đùa một hồi, Tiểu Ú Trùng đã mệt, nằm ngủ trên lưng hắn.

Lúc này Nguyễn Kim mới bước lại gần vị nữ tử kia, hơi cúi người chào.

“Không phải lần đầu gặp mặt, nhưng hân hạnh được diện kiến vị tiên tử đây, không biết quý danh của cô nương là?”

Tiên tử sắc mặt không đổi, vẫn một vẻ không bi không hỉ nhìn lấy hắn, khẽ đáp.

“Như Ý.”

“Được rồi Tiểu Ý, ta là Nguyễn Kim, ngươi gặp ta có chuyện gì.”

Ánh mắt nữ tử trở nên lạnh đi một phần, hơi nhíu mày, hai tay khẽ nắm, nếu còn lấy cảnh giới cũ, mấy tên xấc láo như này đã bị nàng nhất chỉ nhập hồn, thân tử đạo tiêu rồi.

Khẽ cắn răng, áp chế ngạo khí, một mặt lạnh lùng nói ra.

“Nàng đã có chút ý thức của mình, ngươi không cần lại bồi dưỡng tâm trí nữa, ngươi nên thả nàng ra để nàng quen thuộc với bản thân thì hơn. Dù sao thì phát triển cả thể chất và tinh thần vẫn tốt hơn là chỉ rèn luyện tinh thần.”

Nguyễn Kim hơi nghĩ ngợi, hơi nhìn về Tiểu Ú Trùng, nàng xác thực đã có nhận thức, tính cách cũng có chút định hình, đa phần là yêu thích hắn, tuyệt đối trung tâm, toàn tâm toàn ý nghĩ cho hắn.

Như Ý nói cũng không sai, nên đưa nàng ra ngoài để làm quen với thân xác, nhưng hắn cảm giác vị tiên tử này có chút ám muội, tranh đấu không thành liền quay sang trợ lực? Nghe xác thực có khả năng nhưng hắn không quên vị tiên tử này thuộc về tu tiên giả, mà đám tu tiên giả đều là một phương âm hàng, vừa đặt chân tu luyện liền đoạt duyên với người, đoạt mệnh với trời, gọi là một đám không chút chừa lại thủ đoạn nào.

Đám này đều là người lớn cả, mà người lớn, thì không lựa chọn, có thể lấy liền lấy, không thể lấy liền cướp. Chưa kể cướp giật là chuyên môn của tu tiên giả, ngươi nhìn vừa gặp nhau đã đòi đoạt xác trọng sinh liền có thể hiểu được phần nào.

Sau này khẳng định có âm mưu.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hắn vẫn thiên hướng thả Tiểu Ú Trùng ra hơn, dù gì hắn cũng định phát triển ở Dungeon này một đoạn thời gian, căn cứ hắn đánh ra mấy chục lổ hổng trong lúc luyện tập thì cái hầm ngục này tương đối sâu, cũng ít nhất 10 tầng.

Muốn càn quét hết cũng tiêu hao không ít thời gian, chưa kể là mục tiêu hắn dừng chân ở đây không chỉ là đầu nguồn của nguyền rủa của sâm lâm còn bởi vì nơi đây ẩn chứa sức mạnh không gian lớn đến kì lạ.

Hắn đục lỗ theo đường cũ cũng đã mở được lổ hổng thông xuống tầng dưới, nhưng một đoạn thời gian lổ hổng ở tầng 3 trở đi lại không thấy.

Hắn để ý hiện tượng này cũng làm ra chút thí nghiệm, sau vài lần oanh tạc hắn cũng nhìn ra chút manh mối, nơi đây giống như một cái mê cung khổng lồ, cơ chế hoạt động là thay thế hoán vị không gian chứ không phải điều động máy móc đổi vị trí phòng để hình thành mê cung di chuyển.

Hiện tượng này có chút đáng giá để nghiên cứu, nhất là khi cây khoa học không gian của hắn đã cưỡng chế mở ra nhờ thiết luật.

‘Nơi đây sẽ là nhà của Tiểu Ú Trùng trong một đoạn thời gian dài…’ – Nguyễn Kim hơi nghĩ ngợi.

Đặt tiểu hoạt bát đã ngủ say lên tảng đá, Nguyễn Kim ngồi đối diện ở tảng đá trước mặt Như Ý, nhìn chằm chằm nàng.

“Được, ý ta cũng là như thế, nhưng ta hơi tò mò, việc gì ngươi lại muốn giúp Tiểu Ú Trùng hiển hóa nhân hình? Chẳng phải là để nguyên như thường sẽ lợi cho ngươi đoạt xá hay sao?”

Như Ý tiên tử nhìn lấy, khẽ hừ một tiếng, không đáp lại.

Bên tai như văng vẳng nghe được âm thanh cuối cùng sau khi độ kiếp.

“Đại đạo đã mất, Thiên đạo đã không còn, đại đạo của ngươi không sai, vừa hay ta cần, không ý tứ, cảm tạ “Tiên tôn” đã thành toàn cho lão nạp. Giờ thì chết đi.”

Nàng chỉ nhớ sau đó nàng giật lấy Hoang Cổ Thôn Phệ Pháp đã hoàn thiện của hắn rồi tự bạo.

Lúc nàng tỉnh dậy nhận ra linh thể mình đang cố giành giật, đoạt xá một tiểu sinh mệnh.

Sau đó nàng liền ngừng lại, do đoạt xá không thành khiến linh hồn thể của nàng không thể không trú lại bên trong tiểu trùng.

Nếu như là nàng lúc còn nhỏ yếu, nàng sẽ không chút huyền niệm, dốc hết vốn liếng mà đoạt lấy tân sinh. Nhưng sau khi đạt đến đỉnh cao cảnh giới, nàng không còn vì tu luyện mà cướp đoạt, chém giết nữa, đặc biệt là sau khi nàng đắc đạo, hóa ra một đời tu luyện cũng chỉ là âm mưu quỷ kế của tên khốn nào đó.

Nàng suy sụp, nàng nghĩ về vô số sinh linh nằm lại trước thuật pháp của nàng, lúc này, dường như mẫu tính bộc phát, khiến nàng có chút bứt rứt về hành động bản năng lúc trước nên có hướng Tiểu Ú Trùng chuộc lỗi.

Nàng quyết định thay đổi con đường tu luyện, không phải là thánh mẫu hay tiên tử gì, tay nàng vẫn sẽ nhuốm máu, nhưng nàng sẽ không bao giờ áp bách dân thường. Bây giờ, đối với nàng, cảnh giới cao giúp nàng không phải ra tay với người khác, kẻ yếu tự tránh xa, kẻ mạnh không chủ động trêu chọc nàng.

‘Có lẽ vậy sẽ tốt hơn.’ – Như Ý nghĩ thầm, duy trì im lặng, nhìn lấy Nguyễn Kim, mặt đối mặt...

Có thể bạn cũng muốn đọc: