Em Có Thể Yêu Anh Lần Nữa?!

CHƯƠNG 6: GÃ CHO ANH, ANH SẼ NẤU EM ĂN

Hôm nay mọi người ai cũng tràn đầy sinh khí, ngay cả trưởng phòng Kim nổi tiếng “gai góc” mà cũng tươi cười với nhân viên đến mấy lần. Lập Y cũng không còn viết báo cáo nhiều nữa mà được giao việc test thử các chức năng của phần mềm mới, đây là công việc Lập Y rất thích.

Đến khoản một giờ chiều điện thoại cô có tin nhắn: Tan làm đợi anh. Chúng ta về nhà ăn cơm.

Chúng ta về nhà ăn cơm…

Chúng ta về nhà ăn cơm…

Chúng ta về nhà ăn cơm…

Dòng tin nhắn cứ lập đi lập lại trong đầu Lập Y.

Về nhà ăn cơm = ra mắt gia đình a…

Nhanh đến như vậy, anh ấy muốn làm gì cơ chứ. Vương Lâm Phong muốn đánh nhanh thắng nhanh ư, anh ấy không thể đối xử với mình như vậy a.

Người nào đó vừa tạo nghiệp đang rất ư là thảnh thơi.

Người nào đó đang ngồi vò đầu bức tai, cảm khái cho số phận của mình.

Lập Y ngước mặt nhìn thẳng trên trần, ngắm tầng 30 mà “nuốt hận vào lòng”.

Năm giờ hơn anh xuất hiện trước cửa phòng phát triển, Lập Y nhìn anh rồi xách túi lướt qua. Cô chỉ hận là bản thân không thể chuồn ngay về nhà, lại chịu sự khống chế của tên tổng tài máu lạnh này. Lâu Lập Y mày làm người thật quá thất bại rồi. Cô bước ra khỏi công ty, nhưng cũng may là anh đến trể nên hầu như mọi người đều về hết cả rồi.

Thấy cô không nói gì anh biết cô đang dỗi, Vương Lâm Phong lại bật cười, Lập Y thấy vậy càng tức tối.

“Anh cười gì? Mọi chuyện đều nhờ ơn của anh đấy.” Cô đánh vào vai anh một cái.

Vương Lâm Phong lại cười lớn hơn. Chưa bao giờ anh thấy cô đáng yêu như lúc này.

Đột nhiên điện thoại cô reo lên, nhìn màn hình là Bạch Dương gọi. Cô vui vẻ bắt máy. Bên kia lãnh đạm cất tiếng: “Anh đến đón em đi ăn.”

Lập Y ngập ngừng “Em không đi được. Lần sau đi!”

Bạch Dương hơi hụt hẫng, anh chỉ “ừm” một tiếng rồi ngắt máy. Anh bước trở lại vào xe sau khi Lập Y và Vương Lâm Phong đi khỏi. Sắc mặt Bạch Dương không tốt lắm, anh lái xe về lại công ty của mình.

Vương Lâm Phong nhướn mày, khuôn mặt đầy vẻ đố kị. Anh cất giọng không mấy vui vẻ: “Đi ăn nữa cơ à?”

Lập Y ngạc nhiên nhìn anh trong mắt tràn ngập tia cười “sao thế, ghen à? Là sư huynh Bạch Dương mà.”

Vương Lâm Phong nổi tính giận dỗi. Bạch Dương sư huynh, Bạch Dương sư huynh, cô gọi người đàn ông khác thân mật như vậy, mới ngày hôm qua còn xà vào lòng anh kia mà. Sớm biết mối họa lớn như thế anh đã “ăn sạch” cô từ tối qua rồi. Muốn nhắm đến người của anh á, còn lâu.

Vương Lâm Phong đột ngột dừng lại, anh nói với giọng đầy hiểu biết: “Anh cho em biết tất cả lũ đàn ông đều là sói cả đấy.” Lập Y trợn mắt đầy ngây thơ “kể cả anh à?”.

Vương Lâm Phong nhếch môi đầy ngạo nghễ, anh nhân lúc đèn đỏ quay qua “anh còn hơn cả sói nữa.”

Sao càng lúc càng không biết xấu hổ cơ chứ, mặt càng lúc càng dày ra.

Một lúc sau đến nhà Vương Lâm Phong. Lập Y đã chuẩn bị sẳn tinh thần nhưng không ngờ nhà anh lại nằm ngoài trí tưởng tượng của cô rất nhiều. Con đường dẫn vào nhà rất rộng, hai bên còn trồng rất nhiều hoa cẩm tú cầu màu tím xanh. Chính giữa khu vườn đặt một đài phun nước vừa sang trọng vừa tạo điểm nhấn cho ngôi nhà. Nhà được xây theo lối kiến trúc cổ của Châu Âu nên gợi cảm giác hoài cổ mà cao quý. Ánh đèn nhiều màu chiếu từ dưới các khóm hoa tạo nên khung cảnh cực kỳ mờ ảo. Lập Y vẫn còn ngẫn ngơ vì vẻ kiêu sa của nhà họ Vương thì người nào đó đã đến bên cạnh vỗ lưng cô. Anh muốn nói với cô đừng căn thẳng.

Vương Tiểu Di từ trong nhà chính chạy đến cười tươi đón tiếp hai người họ. Hôm nay Vương Tiểu Di mặc một chiếc váy màu trắng, cổ viền tròn, bên trái còn điểm một cánh hoa thêu màu tím nhạt, mái tóc xõa ra nhìn vô cùng giống một thiên thần. Không hiểu sao Lập Y lại cảm thấy thân thiết vô cùng mặc dù chỉ gặp nhau duy nhất một lần.

Vương Tiểu Di khoát tay cô đi vào trong mà không hề để ý gì đến ông anh hai đang đứng một bên cả. Lập Y quay đầu nhìn anh cười rất tươi. Phải nói rằng Vương Lâm Phong rất thích tình cảnh này.

Khi đưa Lập Y vào Vương Tiểu Di lập tức ngoan ngoãn đến ngồi cạnh Quách Tiêu Hàn.

Lập Y nhận ra đây không phải là một buổi ăn gia đình khép kín, Tử Minh và Tiểu Yên cũng ở đây. Cô ngạc nhiên nhìn Vương Lâm Phong anh không nói chỉ mỉm cười, nụ cười rất đẹp. Tiểu Yên ngồi đối diện với cô nâng ly nước cam lên như chúc mừng. Lập Y biết Tiểu Yên thật lòng chúc mừng cô.

Buổi ăn uống diễn ra rất tự nhiên, mọi người đều nói chuyện rất vui vẻ. Đôi khi Quách Tiêu Hàn còn châm chọc Tiểu Di, cô nàng thì cười cười xem như không có chuyện gì sảy ra. Lần trước Lập Y nghe Vương Tiểu Di nhắc đến thiếu gia của cô, chắc chắn là người con trai trước mắt. Đúng là khí chất không hề tầm thường, cô nhìn thấy trong mắt cậu ta ngập tràn sự kiêu hãnh nhưng khi nhìn vào Vương Tiểu Di hoàn toàn là sự yêu chiều và bảo bọc.

Tử Minh đột nhiên bắt chuyện với Lập Y: “Lập Y anh còn chưa nói với em câu xin lỗi.”

Lập Y biết cậu ta muốn nói về điều gì, chuyện đó giận thì có giận nhưng đã qua lâu rồi. Bây giờ cô và anh cũng không có chuyện gì nên không còn để tâm đến chuyện đó nữa. Tử Minh có xin lỗi hay không cũng không quan trọng nữa, có những người bạn như thế này phải cảm thấy may mắn mới đúng.

Cô ậm ừ làm vẻ nghiêm trọng “không nhận, trừ phi anh và Tiểu Yên miễn tiền mừng cho em.”

Mọi người cùng phá lên cười, Tiểu Yên thì đỏ mặt, cô nói: “Ai nói lấy anh ta.” Tử Minh quay qua xệ mặt “không gả cho anh thì em còn gả cho ai.”

Tiểu Yên thì tức đến xanh mặt, mọi người lại được một phen vui vẻ.

Lập Y chưa lần nào được cười thoải mái như hôm nay, kể từ khi anh rời đi cuộc đời cô hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng. Cạnh cô là anh, hoàn toàn là hiện thực.

Anh đã quay về điều đó là sự thật. Anh nói khoản cách giữa cô và anh không phải là vấn đề, mà vấn đề thật sự là nằm ở chính bản thân cô. Cô tất nhiên hiểu điều đó, là anh không để ý nhưng còn cô, cô không thể không quan tâm.

Sau khi bữa tiệc kết thúc họ lại cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ. Tiểu Yên cảm thấy vui vì người bạn của mình cuối cùng cũng đã thông tỏ, cô đưa Lập Y cốc nước “khi nào vậy?” Cô ấy muốn hỏi là hai người quay lại từ khi nào.

Lập Y nhìn cốc nước, dáng vẻ rất hạnh phúc: “Ngày hôm kia, là mình quá bướng bỉnh thôi. Nếu không ngày này đã diễn ra lâu rồi.”

Lập Y thấy Tử Minh đang tiến lại phía họ, cô rất biết điều mà rời đi. Thấy Tiểu Yên hạnh phúc Lập Y cảm thấy ngày trước những gì cô ấy bỏ ra là không hề hoan phí.

Khi còn năm nhất đại học người mà Tiểu Yên để mắt đến chính là vị đại thiếu gia Cao Tử Minh này. Không biết Tiểu Yên đã than vãn biết bao nhiêu lần về anh chàng này, mặc dù nổi tiếng đấy nhưng tính cách công tử quá. Tiểu Yên rất kiên trì nên đã tóm được anh chàng này, bây giờ còn rất hạnh phúc. Chắc sẽ tốn tiền mừng sớm thôi.

Lập Y lại gần lò nướng cô lấy đĩa gắp những miếng thịt cuối cùng còn sót lại sau “đợt càn quét” của đám người đó. Cô mon men lại gần Vương Lâm Phong, anh nhìn cô rồi lại đưa mắt sang thứ đang nằm trên tay cô, anh nghĩ may rằng bản thân là chủ tịch tập đoàn nếu không sau này không biết phải nuôi cô như thế nào. Lập Y đang hạnh phúc với đồ ăn thì bắt gặp ánh nhìn đầy khó hiểu của Vương Lâm Phong, cô ngơ ngác đối mắt một lúc lại cuối đầu ăn tiếp. Vương Lâm Phong cảm nhận anh chính là đang nuôi bạn gái của mình.

Hôm nay không nhìn thấy người lớn nào, cô nghĩ chắc anh chỉ đang muốn cho cô làm quen với việc đến ăn tại nhà anh thôi. Còn việc ra mắt gì đó đúng là cô nghĩ xa rồi.

Lập Y từng nghĩ sau này cô sẽ lấy anh, sẽ ở nơi này nằm dưới hàng hoa cẩm tú cầu, cùng nhau đi dã ngoại, cùng nhau ngắm sao. Mọi việc anh làm cô sẽ làm cùng anh.

Đột nhiên Vương Lâm Phong nghiêng dầu hỏi cô “khi anh đi em có suy sụp không?”

Lập Y không ngờ anh lại hỏi như vậy, không cần suy nghĩ nhiều cô trả lời rất thành thật.

“Còn hơn cả sự suy sụp.”

“Em sụp đổ hoàn toàn, rõ ràng là biết anh chỉ là một cơn gió, đến rồi lại đi nhưng em vẫn không mạnh mẽ được. Em không có tâm trạng làm luận văn cuối cấp, suốt ngày nằm trên giường. Em chờ anh gọi, chờ một tin nhắn nhưng mọi thứ đều không có.”

Lập Y lại ngước lên nhìn bầu trời đầy quyến rũ đó, ánh mắt trong trẻo đó chứa tất cả mọi thứ của mùa hạ chí. Cô lại hỏi “còn anh? Anh có nhớ em không?”

“Anh đâu cần nhớ vì mỗi lần mở mắt, hít thở hay làm bất cứ điều gì anh đều nghĩ có em bên cạnh.”

Lập Y ngẩn người. Trên gương mặt là nụ cười, nụ cười không còn chút buồn bã gượng gạo nào. Thay vào đó là cả một khoảng trời bình yên.

Sáng hôm nay bà dì lại đến thăm cô rất mệt mỏi, không có tâm trạng đi làm. Lại càng rất mệt mỏi, cô lê lết đến công ty một cách mệt nhọc. Mọi người nhìn dáng vẻ của cô thì không khỏi tránh xa, Đồng Đồng được mọi người phó thác trọng trách đem “quả bom nổ chậm” là cô đến một chổ cách xa phòng phát triển một chút.

Đồng Đồng bị đẩy đến trước mặt Lập Y, cô nàng tiện tay đưa đến trước mặt Lập Y một chai sữa nóng và cái bánh bao mà lúc sáng cô mới mua. Hiện giờ trong công ty không ai không biết việc Lâu Lập Y của phòng phát triển là mối tình đầu của chủ tịch. Nên nhiều người trở nên xu nịnh, số ít thì không ai bàn tán gì.

Lập Y ôm bụng nằm gục trên bàn làm việc. Ngay cả trả lời cũng là một khó khăn, lần này đặc biệt khó chịu, vừa tức bụng vừa đau lưng lại mệt mỏi nhức đầu. Mặc dù vậy nhưng thèm ăn cũng là một trong số những dấu hiệu của cô, Lập Y hơi nhúc nhích đầu cầm lấy cái bánh và ăn ngon lành, sau khi ăn xong lại thưởng thức chai sữa nóng thơm đó. Như thế bảo sao lại không tăng cân.

Đến chiều khi tan làm Lập Y đã hứa với A Phân sẽ chuyển nhà trong hôm nay.

Hôm nay Vương Lâm Phong phải ở lại công ty để kí hợp đồng quan trọng anh đã nhắn bảo cô đừng đợi.

Ra đến trước công ty A Phân đã chờ sẳn ở đó. Mỗi lần xuất hiện A Phân đều trở nên rất nổi bật, làn da trắng muốt nổi bật dưới bộ jum ren màu tím. Cô nàng thấy Lập Y thì đung đưa chiếc kính hiệu.

Nhìn thấy A Phân cô nhớ đến việc mình chưa nói với cô ấy về chuyện cô và anh đã trở về với nhau. Khi sự việc ngày trước sảy ra A Phân đã trở nên có thành kiến với Vương Lâm Phong rất nhiều. Nên giờ Lập Y muốn mở miệng cũng rất khó khăn.

Lập Y lên xe, cô thắt dây an toàn. “Mình có hai tin, cậu muốn nghe tin nào trước?”

A Phân vừa lái xe vừa ngẫm nghỉ, con gà non này muốn bày trò gì đây. Cô nàng cười quyến rũ, “cậu nói tin đáng nghe xem nào.”

Lập Y bắt đầu giăng lưới, cô đã cài một cái bẫy rất to.

“Mình vừa có lương. Cho nên hôm nay sẽ khao cậu ăn lẩu.” Lập Y cười rất tươi, đôi má hồng hào được nắng chíu vào nhìn như trong suốt.

“Còn tin thứ hai?”

“Mình và anh ấy quay lại rồi.”

Một giây…hai giây…ba giây…thời gian tưởng chừng như một thế kỷ trôi qua, A Phân vẫn không nói gì. Lập Y nôn nóng muốn biết cô sẽ phản ứng như thế nào.

Từ trước đến nay A Phân luôn rất tôn trọng mọi quyết định của cô, dù Lập Y không có khả năng nhưng nếu cô thích chắc chắn A Phân sẽ là người đặt trọn niềm tin lên cô. Khi đó mặc dù A Phân và Lập Y không cùng đại học nhưng độ nổi tiếng của Vương Lâm Phong thì quả thật không thể bàn cãi. Nên khi nghe nói bạn trai Lập Y là Vương Lâm Phong thì cô rất đỗi bất ngờ.

A Phân tất nhiên không phản đối nhưng cô lại e ngại. Có phải anh ta muốn trêu đùa bạn của mình? Đến khi gặp mặt cô mới tin tưởng anh, tin rằng tình cảm của anh đối với Lập Y là chân thành.

Cô vẫn còn nhớ lời của Vương Lâm Phong: Tôi cũng không biết tôi thích cô ấy ở điểm nào nữa.

A Phân vẫn còn nhớ rất rõ vẻ mặt cười khổ của anh. Đúng là để tìm một điểm nổi bật của Lập Y là rất khó, anh ta chính là điển hình của câu nói: yêu một người thì không cần bất kỳ lý do gì.

Lập Y đang không biết A Phân sẽ nói gì với mình. Đột nhiên A Phân hét lớn: “Vậy phải đãi một nồi lẩu cực cay và cực lớn.”

Sau khi ăn xong nồi đại lẩu ngay cả hơi cũng không thở nổi nữa, phải nói rằng sức ăn của hai người con gái này đúng là hơi đáng sợ. A Phân xoa xoa cái bụng no căng của mình, cô nàng mè nheo: “Tiểu Y mình không ăn nổi nữa! Ngày mai phải bay rồi, nhà này giao lại cho cậu.”

Lập Y ngước mắt, ném ánh nhìn chán chường vào A Phân: “ Cái đồ lười này.”

Sáng hôm sau khi thức dậy trong bụng vẫn còn cảm giác no, không muốn ăn sáng. Công việc của Lập Y hiện nay còn không nhiều, trước giờ cô luôn chăm chỉ như vậy mà. Để có thể an nhàn mà ăn tết thì bây giờ phải cực lực làm việc. Năm nay mấy đứa cháu cũng lớn rồi, phải lì xì cho chúng nữa, Lập Y đột nhiên cảm thấy thương cái túi tiền của mình quá. Từ khi vào làm nhân viên chính thức của VP mức lương của Lập Y vẫn dặm chân tại chổ, mặc dù lương của nhân viên phát triển khá cao nhưng không được tăng lương vẫn là một uất ức của cô.

Đến trưa Đồng Đồng lại lôi kéo cô xuống nhà ăn. Mặc dù không đói lắm nhưng cũng phải ăn chút gì đó.

Không phải vì Lập Y là nhân viên của VP mà cô thiên vị cho nhà ăn của tập đoàn này. Nhưng là tín đồ của thức ăn Lập Y không hết lời khen ngợi thực đơn của nhà ăn. Thức ăn rất nhiều mà lại hợp khẩu vị, đầu bếp thì dễ tính, nói chung không còn gì để chê hết.

Lập Y đang ăn cô nghe thấy mọi người bàn tán xôn xao về việc gì đó, ngước lên cô thấy Vương chủ tịch đang bước tới, tay còn cầm một khay cơm nữa. Lập Y rất đổi bất ngờ, mọi người đều tương truyền rằng từ trước đến nay chưa từng thấy chủ tịch bước xuống nhà ăn. Nhưng trước mặt cô là con người bằng xương bằng thịt kìa.

Vương Lâm Phong đặt khay cơm ngay trước mặt Lập Y, cô nhìn anh rồi lại nhìn mọi người xung quanh. Loạn rồi…

Lập Y vừa ăn vừa hỏi: “Anh cũng xuống nhà ăn cơ à?”

Vương Lâm Phong không tỏ ra khó chịu khi nghe cô hỏi như vậy, anh điềm nhiên trả lời: “Với cương vị là một chủ tịch anh phải có trách nhiệm thu thập ý kiến của nhân viên.”

Nghe lý do đầy tính trách nhiệm của anh thì cô cũng không còn gì để nói. Lập Y thản nhiên ăn tiếp, thấy cô cứ ăn mà không để ý gì đến mình Vương Lâm Phong cảm thấy khó chịu. Anh hỏi: “Cơm ở nhà ăn này ngon lắm à?”

Nghe anh hỏi về đồ ăn Lập Y sáng mắt, cô gật gật đầu tỏ ý đồng tình. Vương Lâm Phong hụt hẫng, lúc nào cũng để ý đến ăn, cô rõ ràng đang làm lơ một người đàn ông nấu ăn cực ngon trước mặt.

Vương Lâm Phong giật lấy miếng thịt trong khay cô, ăn rất hài lòng. Anh nhếch môi cười: “Em yên tâm, sau này em gã cho anh rồi, anh sẽ nấu em ăn.”

Nếu cô nói bản thân không cảm động khi nghe câu này thì lòng dạ thật quá sắt đá rồi.

Lập Y cười rất vui, anh tiếp tục giật lấy miếng thịt trên đũa cô cho vào miệng. “Em đi khắp cái đất nước này tìm xem có người đàn ông nào hoàn mĩ như chủ tịch của em không.”

Anh không chỉ biến thái, cầm thú mà còn là một kẻ rất tự luyến.

Đột nhiên cô nhớ đến việc lần trước đã hứa với Bạch Dương sư huynh về việc sẽ đãi anh ấy ăn một bữa, đến giờ cũng đã lâu rồi. Chiều hôm nay cũng không bận việc gì. Lập Y lên tiếng: “Chiều nay anh không cần chờ em, em có hẹn đi ăn với sư huynh rồi.”

Vương Lâm Phong lập tức xù lông, anh nhai ngấu nghiến miếng thịt trong miệng như là đang trút giận lên nó.

“Anh cũng muốn đi.” Vương Lâm Phong buông đũa nở nụ cười yêu nghiệt.

“Em cứ cảm thấy dạo gần đây anh hơi…đeo bám em đấy!” Lập Y rất to gan, ngay cả câu đó cô cũng dám nói.

Còn về phần Vương Lâm Phong anh ấy tỏ thái độ như đó là điều hiển nhiên. “Anh bây giờ là của em rồi, không bám theo em… anh sẽ cảm thấy lạc lõng.” Lại giở ra khuôn mặt tủi thân. Cô thầm than: Mặt dày đến thế là cùng.

Lập Y cảm thấy có thêm một người cũng không sao, nhưng đó là hai kẻ thù truyền kiếp, nếu ở chung một chổ sợ rằng sẽ có chuyện sảy ra thôi. Vì để bảo vệ bản thân và có một bữa ăn ngon, Lập Y phải để tên mặt dày này ở nhà thôi.

Đối diện với sự tra tấn và đeo bám từ sau bửa ăn trưa đến ba giờ chiều, Lập Y sắp chịu không nổi nữa rồi. Cô tắt điện thoại, tắt cả QQ, nếu không, tin nhắn sẽ kêu lên liên hồi...