Dương Gian Phán Quan

Chương 276 : Hôm Nay Ta Trong Lòng Vui Vẻ

Thế quái nào sư phụ lại để ta nằm đây ?

Hơn nữa , dường như đã trôi qua thời gian khá dài ..

Cao Cường chỉ nhớ rằng khi xuống tầng hầm cung điện , không thể thu viên âm châu kia vào trữ vật giới , mới liều lĩnh phóng ra chân khí bao bọc kín bàn tay rồi chộp bừa lấy .

Ai dè vừa chạm một cái thật nhẹ , âm châu khốn nạn liền như quả bóng nước nổ tung . Sau đó hung hãn vô song đánh úp tới mi tâm hắn , rồi một đường đánh chiếm thức hải .

Xin thề là tình huống diễn ra nhanh khó tả .

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì thế giới tinh thần đã biến thành một mảnh không gian tối thui .

Tiếp theo hắn lâm vào ảo cảnh , phi thường chân thực , cảm giác như thể lạc vào một thế giới khác .

Tại thế giới đó , hắn là một kẻ tính cách tàn bạo , lấy giết chóc làm niềm vui . Những nơi hắn từng đi qua , máu đỏ chảy thành sông , thi cốt chất thành ngọn núi cao sừng sững .

Vấn đề là hắn thấy giết thật đã tay , giết thật vui sướng .

Chẳng cần phải một lời không hợp , chưa ho câu nào hắn cũng giết .

Ghé tửu điếm ăn thấy không ngon , liền tàn sát luôn toàn thành , chó gà chẳng tha .

Có thể nói lúc đó hắn đã mất đi lý trí , không còn phân biệt được đúng sai thật giả . Tóm lại chỉ thiếu chút nữa thì bị chôn vùi trong ảo cảnh , giờ nghĩ mà thấy lạnh hết cả người .

May mắn kịp thời nhớ ra bản thân là ai , nhớ tới quá khứ trải qua , nhớ tới hai vị sư phụ , nhớ tới ông nội , nhớ tới cái đám bằng hữu dở hơi , nhớ tới Lão Hổ và chuột béo láu cá .

Sau đó hắn ngược đường quay lại những nơi đã từng đi qua .

Lần nữa nhìn vào những tác phẩm tanh máu do chính tay mình gây ra và tự hỏi .

Đến khi trong đầu vừa hiện lên suy nghĩ “đây không phải cuộc sống ta mong muốn” , cũng là lúc nghe thấy choang một tiếng , rồi cứ thế chẳng hiểu ra làm sao liền tỉnh dậy luôn ?

Cơ mà không phải hắn tự mình nhớ lại mọi thứ , nguyên nhân là bởi có tác động bên ngoài . Cứ nghĩ tới điều này là Cao Cường lại thấy buồn phiền không biết để đâu cho hết .

Chuyện là trong một dịp đang chém giết hăng say , hắn chợt cảm thấy giữa háng đau đau . Đáng nói là xung quanh không có địch nhân đủ tuổi làm điều này , vậy thì do đâu ?

Không hiểu thấu bộ y tá phục màu hồng xuất hiện trong tiềm thức , kéo theo mọi ký ức ùa về trong đầu .

Vạn phần không muốn đây là sự thật , nhưng sau đó mỗi ngày hắn đều bị búng súng ba lần .

Xin thề với toàn dân , đây đích thị là thói quen xấu của nữ y tá Lệ Hương .

Sợ ta nằm thối thịt hay sao mà phải nhờ cậy nàng tới chăm sóc ?

Mà thôi kệ đi , Cao Cường nhắm mắt nội thị đan điền .

“Cái đê ma ma !!!” – Chưa nhìn vào thì cũng thôi , chứ vừa mới liếc qua một cái hắn liền sợ hết hồn . Không những ngồi phắt dậy , mà còn buột miệng lớn tiếng chửi thề .

Tại sao ư ?

Tại vì Kim Đan của hắn hiện giờ trông méo ma méo mó .

Cái này không phải Kim Đan báo hỏng , mà là bởi đã chạm tới ngưỡng cửa hoá thành Nguyên Anh .

Nằm bẹp dí một thời gian thế mà tu vi bay cao như diều gặp gió ? Bản thân là người trong cuộc nhưng Cao Cường cảm thấy khó tin vô cùng , này cũng quá hoang đường .

Đi hỏi sư phụ .

Cao Cường ngay lập tức xuống giường , bởi nằm thời gian quá dài , hắn vừa đứng dậy là khớp xương liền liên tục phát ra những tiếng lạch tạch như âm thanh nổ bỏng ngô .

Hết cách , trước tiên đi một bài thể dục buổi sáng cái đã .

Gân cốt thư giãn ngon lành , hắn mới từ trữ vật giới lấy ra quần áo .

Nhưng quần áo vừa xuất hiện trên tay , cũng là lúc hắn ngớ người ra , bởi trên ngón tay hắn đang đeo là trữ vật giới của sư phụ . Có chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này ?

Cảm giác không ổn xộc lên đầu , Cao Cường lập tức mặc quần áo , mau chóng xông ra ngoài .

Và rồi chứng kiến tiểu khu toàn những căn nhà khang trang đẹp đẽ , hắn lại càng thêm choáng ngợp .

Gạt bỏ suy nghĩ không đâu ra khỏi đầu , hắn thi triển Quỷ Bộ lao đi như tên bắn . Chẳng mấy chốc liền chạy tới cửa Nhàn Vân Các , nhưng không thấy khí tức sư phụ đâu .

Khí tức của ông nội , Chu lão , mấy người Tống Đại Lực cũng không thấy .

Chỉ còn khí tức của cặp đôi Thạch Trung và Tử Lan .

Không cần phải dùng thần thức dò xét thêm .

Hắn hai mắt chậm rãi khép lại .

Nói chung Cao Cường thừa hiểu sư phụ sẽ không vô duyên vô cớ đưa mọi người rời đi . Thế nhưng hắn vẫn không tài nào gạt bỏ được cảm giác tủi thân trong lòng lúc này .

Lý do gì cũng vậy thôi , cảm giác bị bỏ rơi thật khó có thể nuốt trôi .

Hắn muốn ngốc bên cạnh sư phụ với ông nội thêm vài năm nữa thôi mà cũng không được sao ?

Càng cay đắng hơn khi mà muốn đứng gặm nhấm nỗi đau một chút cũng không yên thân . Đám người qua đường cứ liên tục chỉ chỏ nói hắn bị thất tình các thứ các kiểu .

Chưa ăn miếng ớt nào mà vẫn thấy cay ..

Chẳng lẽ lão tử nhập ma bật đồ sát luôn bây giờ chứ lại ..

Mà lớn tướng rồi , giận dỗi như trẻ con cũng không hay ho cho lắm .

Nghĩ đến đây Cao Cường liền truyền âm :

“Trung ca , ta tiểu Cường , gặp nhau ngoài cửa”

Rất nhanh thì thấy Thạch Trung chạy ra , bên ngoài không tiện nói chuyện nên Thạch Trung ngay lập tức tóm tay hắn kéo thẳng một mạch vào phòng làm việc .

Sau khi rót cho hắn một tách trà , Thạch Trung thở dài nói :

“Tiểu tử ngươi nằm xuống một cái liền là ba năm , mấy người chúng ta lo lắng chết đi được”

“Vấn đề này bỏ qua đi” – Cao Cường xua tay rồi hỏi thăm :

“Trung ca , sư phụ có nhắn nhủ gì với ta không ?”

“Này phải hỏi Lão Phệ” – Thạch Trung khẽ lắc đầu rồi nói :

“Nhàn lão chỉ hỏi xem ta với Tử Lan có muốn đi cùng hay không . Thực ra ta cứ đinh ninh ngươi cũng đã rời đi rồi đấy , phải tới hai tháng trước ngươi tự dưng tiết ra quá nhiều tạp chất . Lão Phệ bận bù đầu không có thời gian , gọi nhờ thuê y tá thì ta mới biết”

Vừa nghe đến hai chữ y tá là hắn liền thấy phía dưới đau đau . Gắng kìm nén xúc động muốn tẩm quất cho Thạch Trung một trận , Cao Cường chìa tay ra và nói :

“Trung ca giúp ta gọi cho Lão Phệ”

Thạch Trung hiểu ý , nhanh chóng bấm điện thoại rồi giao cho hắn .

Bên kia vừa nhấc máy , Cao Cường ngay lập tức nói :

“Phệ Ca , là ta tiểu Cường , cho xe tới Nhàn Vân Các đón ta với”

Dứt lời hắn liền cúp máy cái rụp , kẻo Lão Phệ lại dài dòng lôi thôi .

Nhận lại điện thoại , Thạch Trung quan tâm hỏi thăm :

“Đã có dự tính gì chưa ? Hay ca giúp ngươi làm hồ sơn xin học ?”

Trải qua ngắn ngủi suy nghĩ , Cao Cường lắc đầu nói :

“Qua thêm vài ngày ta sẽ rời thành phố Tân Long , có một việc đã đến lúc giải quyết dứt điểm . Ngoài ra ta dự định đi đây đi đó cho biết , chắc hẳn rất lâu sau mới gặp lại”

“Ngươi muốn đi cũng phải” – Thạch Trung nghe xong liền nghiêm túc dặn dò : “Nhưng đừng có mà quên mấy người chúng ta đấy , nhớ trở về thăm trước khi ta chết già”

“Hắc , ta sẽ luôn ghi nhớ” – Cao Cường bật cười đáp lại , thực sự bó tay với vị lão ca này .

Hai người ngồi tám chuyện nửa giờ thì hắn cảm nhận thấy khí tức Hà Đông tiếp cận . Ngăn cản không để Thạch Trung đứng lên tiễn , sau đó Cao Cường một mình rời đi .

---

Ba năm mới gặp lại , Hà Đông diện mạo không có gì thay đổi , được cái tu vi đã đạt tới Huyền Khí Cảnh . Đáng tiếc là chỉ có một vòng linh văn , hạ phẩm trong hạ phẩm .

Đồng nghĩa với con đường tu hành đã gần như bị đứt đoạn .

Cao Cường không vội hỏi chuyện sư phụ , mà trước tiên hỏi thăm tình hình của Lão Phệ với Hà Đông trong ba năm vừa qua . Biết được vài tin tức cũng khá giật gân .

Nổi cộm nhất là việc trên thế giới đã diễn ra vài vụ đảo chính .

Với vũ khí nóng gây sát thương cực kỳ lớn , cùng sự xuất hiện của những bộ giáp sắt như trong phim khoa học viễn tưởng . Một vài vương quốc bị quậy phá tơi bời .

Có điều rất nhanh thì yên bình trở lại , khả năng đợt đảo chính chỉ là phép thử của phe hiện đại hoá . Tương lai còn diễn ra cảnh khói lửa hay không thì khó nói lắm .

Để cho Cao Cường có chút ngạc nhiên đó là thành phố Tân Long vậy mà thiếu chút diễn ra bạo loạn .

Của đáng tội là chưa kịp ho hoe thì Cấm Quân đã mò tới vùi dập .

Và thế lực đen đủi này chính là Hoàng Gia .

Không còn bị cái đệ nhất gia tộc này ngáng bạc , Lão Phệ phất nhanh như diều gặp gió , vị thế giờ đã khệnh khạng hơn xưa nhiều . Lọt tốp 50 doanh nhân thành đạt .

Cứ nhìn tổng bộ tập đoàn Cường Thịnh là một toà nhà chọc trời trên đường Hoàng Gia liền hiểu Lão Phệ cá kiếm thế nào rồi . Cơ mà khoan đã , Cường Thịnh tập đoàn ?

Lẽ nào từ tên ta ?

Ế , khí tức Lão Hổ với chuột béo ?

Vừa xuống xe , Cao Cường nhạy bén cảm nhận thấy hai luồng khí tức quen thuộc . Liền tóm cổ Hà Đông lôi vào bên trong toà nhà , rồi theo tháng máy lên thẳng tầng 50 .

Dưới cái nhìn trợn tròn cả mắt của nữ thư ký , hắn một cước đạp tung cửa và lớn tiếng hô lên :

“Lão Hổ , chuột béo , hai ngươi dám bỏ ta một mình ở nhà để đến đây chơi đùa sao ?”

“Meo.. Chít..”

“Sưu.. Sưu..”

“Oành..”

Kết quả có thể nghĩ , hai vệt đen liền tông thẳng vào ngực , khiến hắn ngã ngửa giữa cửa . Ngay sau đó là hai cái đầu bé nhỏ mập mạp không ngừng cọ cọ dưới cằm hắn .

“Cái đê ma ma nhà ngươi đấy tiểu Cường , vừa đến liền đạp hỏng cửa phòng làm việc của ca là sao ?”

Lão Phệ huỳnh huỵch chạy ra , đầy bi thương nhìn cánh cửa nát bét mà rống lên .

“Phệ chủ tịch mà phải đau lòng cánh cửa ? Haha” – Cao Cường hai tay nhấc bổng Lão Hổ với chuột béo , vừa vươn mình ngồi dậy , vừa chòng ghẹo Lão Phệ một phen .

Ném cho hắn cái bĩu môi , Lão Phệ phất tay ra hiệu rồi quay người đi về phía bàn tiếp khách .

Cao Cường mau chóng đứng dậy , nhanh chân đi tới .

Nhìn thấy trên bàn có một phong thư , khỏi cần Lão Phệ phải lên tiếng . Hắn thả Lão Hổ với chuột béo xuống ghế , rồi lập tức vươn tay vớ lấy phong thư mở ra xem .

Ra là vậy .

Đọc xong lá thư sư phụ để lại , Cao Cường vô thức nhoẻn miệng cười .

Là hoàng kim chiến giáp nam tử - Lôi sớm thực hiện giao kèo .

Không phải sư phụ cố tình lặng lẽ rời đi .

Thực sự quá tốt rồi .

“Phệ chủ tịch , hôm nay ta trong lòng vui vẻ , liền làm bữa no say tới bến đi nào” – Đem cất phong thư vào trữ vật giới , Cao Cường hướng Lão Phệ cười rạng rỡ và nói .

“Lên Bar ngắm gà thì thế nào ?”

“Riêng hôm nay thì đi đâu cũng được”..