Dương Gian Phán Quan

Chương 247 : Tỉnh Rồi

Con ngươi đen láy liếc trái liếc phải như thể đang xem pha so vợt đầy gay cấn trong trận đấu bóng bàn .

Tình hình là một tuần qua , Cao Cường với Tiêu Diễm Phượng rèn luyện khắc khổ hơn hẳn .

Thậm chí có hôm còn luyện quyền thâu đêm suốt sáng , không thèm nghỉ ngơi .

Mà nỗ lực tu luyện cũng được thôi , như Tiêu Diễm Phượng lúc này đánh ra hoả quyền tung bay đầy trời thì chẳng có gì để bàn cãi .

Chứ còn Cao Cường cứ đứng múa tay lờ đà lờ đờ như cụ già tập dưỡng sinh , thực sự quá mức kỳ cục , lãng phí thời gian vô ích a .

Như hồi trước hắn rèn luyện bộ pháp , chân đi cà nhắc mất có hai hôm . Sang ngày thứ ba là nhịp bước bắt đầu vào phom luôn rồi .

Lần này mò mẫm một tuần rồi mà vẫn còn múa dưỡng sinh ? Bộ ba HKT càng xem càng thấy khó hiểu , hoài nghi hắn tu luyện gặp phải sai lầm ở đâu đó .

Bất chợt nhận ra điểm khác thường , Hoàng Đại Hùng hạ giọng khẽ nói :

“Lúc nãy hắn đánh ra mười ba chưởng , giờ chỉ còn mười một . Chiêu số gần như tương đồng nên khó phân biệt , để ý từng chi tiết nhỏ mới thấy được”

Hoàng Đại Hùng tuy hơi ngốc nghếch một chút , nhưng trên phương diện tu luyện võ kỹ thì Đỗ Khải với Lâm Tiểu Tùng phải thừa nhận thua hắn cực xa .

Bởi vậy Hoàng Đại Hùng vừa dứt lời , cả hai liền quan sát cẩn thận hơn .

Đúng thật Cao Cường đánh ra mười một chưởng , kéo dài suốt nửa giờ thì giảm xuống chỉ còn mười .

Đỗ Khải và Lâm Tiểu Tùng lúc này liền hướng Hoàng Đại Hùng bật ngón tay cái . Sau đó cả ba ngồi căng mắt ra mà nhìn , rất muốn biết con số cuối cùng .

Rèn luyện suốt bốn năm tiếng đồng hồ , có chút mệt nên Tiêu Diễm Phượng tạm ngừng lại . Vừa lau gạt mồ hôi trên trán , vừa liếc mắt nhìn xung quanh .

Sớm đã đoán ra Cao Cường đang làm gì , nên Tiêu Diễm Phượng không mấy ngạc nhiên . Nhưng trông thấy bộ ba HKT ngồi đần một chỗ thì có hơi bực .

Mau chóng tiến lại gần , Tiêu Diễm Phượng hai tay chống nạnh , trừng mắt quát :

“Ba đứa ngốc các ngươi cứ ngồi săm soi hắn làm gì hả ? Nửa tháng nữa là tới Vương Đô quậy phá rồi , dành nhiều thời gian mà rèn luyện nâng cao đi”

Đỗ Khải với Lâm Tiểu Tùng im như thóc , Hoàng Đại Hùng đành phải mở miệng :

“Chúng ta phát hiện láo xược hắn giảm dần chiêu số , tò mò mới ngồi nhìn xem . Hi vọng học hỏi được chút gì đó , đáng tiếc nhìn không ra ngô khoai”

“Các ngươi đúng thật là” – Có chút ngán ngẩm , Tiêu Diễm Phượng hạ giọng nói :

“Láo xược hắn tâm tư dở hơi khác thường , các ngươi theo kịp làm sao được . Đừng có lãng phí thời gian vô ích , tự mình rèn luyện theo khả năng thôi”

“Đội trưởng nói không sai” – Thở dài đầy tiếc nuối , Hoàng Đại Hùng thật thà nói :

“Ta có cảm giác hắn sẽ thành công luyện ra chưởng pháp gì ghê gớm lắm . Giá như tính cách ẩm ương một chút thì tốt , có thể xin hắn chỉ điểm cho”

“Các ngươi đã đủ chưa ?” – Nhịn không nổi nữa , Cao Cường liền lớn tiếng quát :

“Lão tử đang lù lù ngay trước mặt mà cứ bô bô nói xấu như vậy là sao ? Vuốt mặt phải nể mũi chứ ?”

“Tập trung vào việc của ngươi” – Tiêu Diễm Phượng trừng hai mắt , đanh đá nói :

“Rèn luyện võ kỹ lại còn phân tâm hóng hớt thì bao giờ mới hoàn thiện ? Tự kiểm điểm bản thân đi”

Điển hình nữ nhân không nói lý chính là đây chứ đâu ? Tránh trường hợp nàng ta gán cho cái danh hiệu nhỏ nhen , Cao Cường dứt khoát ngậm miệng .

Rất nhanh hắn một lần nữa tập trung vào công việc vẫn đang dang dở . Với hai tay đều đặn chậm rãi phách chưởng , còn trong đầu thì không ngừng lồng ghép những hình ảnh chiêu thức lại vào với nhau . Vừa so sánh cân đối , vừa chỉnh sửa từng chút .

Bộ chưởng pháp này thực ra là cốt phù , xuất hiện trên xương bàn tay trái trong lúc hắn đột phá Kim Đan .

Có điều trước tiên hắn phải rèn luyện và lý giải được nó , thì mới có thể vận dụng .

Mạnh yếu ra làm sao chưa rõ , chỉ biết nó là cốt phù loại hình công kích .

Tưởng chừng sẽ rất khó khăn , nhưng khi tiến hành rèn luyện , Cao Cường gần như ngay lập tức nhìn ra điểm mấu chốt , qua đó lồng ghép chiêu thức lại .

Hắn dám chắc khi rút gọn chỉ còn một chiêu , cũng là lúc nắm giữ mai cốt phù này .

Đáng nói là khi chiêu số giảm càng nhiều , hắn có cảm giác khá kỳ lạ .

Tương tự như tìm hiểu võ kỹ ngộ ra Ý , ảo diệu vô cùng .

Tập trung tinh thần để cảm nhận , Cao Cường phát hiện mỗi khi phách chưởng , bàn tay khua khoắng trong không khí mà như đang nhúng trong nước .

Rõ ràng chẳng có nửa xu khái niệm gì về không gian , nhưng vẫn khiến không gian hơi chút nhộn nhạo . Cái này đem ra kể , chắc sẽ bị cười cho thối mũi .

Mất rất nhiều thời gian , Cao Cường mới hiểu tình huống này là bởi mỗi chưởng đánh ra có sự tương trợ của linh khí thiên địa , hình thành sự quấy nhiễu lên một phạm vi không gian nhất định .

Có phát hiện mới này , hắn thử vận dụng tinh thần ý niệm câu thông , xem có thể khống chế quấy nhiễu theo ý muốn hay không . Thánh họ , đánh bậy đánh bạ thế mà thành công mới sợ chứ .

Ngặt một nỗi phạm vi khống chế phi thường nhỏ hẹp , được một mét xung quanh thân thể hắn mà thôi . Khẳng định cần một quá trình rèn luyện dài hơi thì mới có thể mở rộng phạm vi ra được .

Và thế là Cao Cường càng thêm chú tâm rèn luyện .

Nhưng là chú tâm lồng ghép hình ảnh , bởi hắn muốn sớm hoàn thiện chiêu số cốt phù .

Không rõ đã trải qua bao lâu thời gian , Cao Cường chỉ biết bản thân có chút thấm mệt . Nhưng chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là hoàn thiện rút gọn chiêu số , mệt mỏi liền có cũng như không .

Hai bả vai bắt đầu tê rần , đến nỗi gần như không còn cảm giác .

Hai chân cũng đã mỏi nhừ , may mà còn có thể đứng lắc lư tại chỗ .

Mệt mỏi rã rời nhưng không sao , bởi thời khắc mà hắn mong đợi đã đến .

Nói chung là dám Fell The Beats , thì sẽ có lúc chạm được tới sự thăng hoa .

Từ mu bàn tay trái truyền tới cảm giác ấm áp , Cao Cường mở miệng hét lớn một tiếng , tiếp đó vung tay toàn lực nện xuống đất một chưởng . Một chưởng như thể trút hết muộn phiền mệt mỏi .

“OÀNHHHHHHHHHH..”

Sau một tiếng nổ vang dội , Cao Cường ăn phải lực phản chấn bắn vọt lên không trung . Trước khi rụng xuống đất liền đã hôn mê ngon lành , không còn biết trời đất trăng sao ở đâu nữa luôn .

Cao Cường nào biết rằng một chưởng này của hắn , khiến năm người khác muốn khóc .

Chính xác là một chưởng vỗ xuống , kéo theo phạm vi trăm mét quanh hắn bị lôi điện oanh tạc .

Thê thảm nhất là bộ ba HKT , lúc này đang nằm co giật đùng đùng . Quần áo rách te tua , toàn thân đen xì như hòn than . Và miệng mũi với hai lỗ tai thì không ngừng xì ra khói .

Tiêu Diễm Phượng đỡ hơn chút , quần áo tổn hại không nhiều , nhờ là hoả hệ tu sĩ nên cũng không bị cháy xém lung tung . Nhưng lôi điện giật cho thiếu chút tê chảy nước .

Cuối cùng chịu tội là Nhàn lão , bởi hắn đã ba ngày liền múa chưởng nên phải chạy xuống xem thế nào . Phát hiện hắn đụng chạm tới khía cạnh hay ho , mới mải mê dõi nhìn .

Mải tới nỗi cảm nhận thấy lôi điện bạo động thì quá muộn rồi , bộ đồ vải nâu liền báo hỏng . Thiếu chút nữa tồng ngồng trước mặt mấy người khác , may mà kịp thời rời khỏi .

Sau khi thay bộ đồ vải nâu mới , Nhàn lão liền xuống lại . Vừa nhấc bổng Cao Cường lên , vừa hướng Tiêu Diễm Phượng bọn họ hỏi thăm tình huống :

“Mấy đứa không sao đấy chứ ? Nếu thấy không ổn thì nói để ta còn pha thêm vài thùng thuốc ngâm”

“Ta không việc gì” – Run run ngồi dậy , Tiêu Diễm Phượng lắc đầu nói .

“Vậy nghỉ ngơi đi” – Nhàn lão khẽ gật đầu đáp lại , sau đó nhanh chóng mang Cao Cường rời khỏi .

“A U Ơ..” “Ú À A..” “Ò Ú A..” – bộ ba HKT đồng thanh ú ớ kêu lên , khoé mắt cả ba có chút ẩm ướt .

“Kêu cái gì mà kêu ?” – Tiêu Diễm Phượng quay sang trừng mắt quát :

“Cao Cường hắn cạn sạch chân khí , đánh ra có bao nhiêu sát thương đâu ? Bớt làm trò ăn vạ đi”

Nói dứt lời nàng ta liền trở về lều lán của mình , mặc kệ bộ ba HKT nằm đó nước mắt tuôn ồng ộc .

Đội trưởng cũng quá là không có tình người đi , chúng ta bị đánh cho toàn thân khét um lên rồi đây này . Bộ ba HKT trong lòng liên tục kêu gào kể khổ .

---

Ánh nắng chiếu qua khe cửa sổ , lôi kéo Cao Cường ra khỏi giấc ngủ say .

Theo thói quen , hắn như chú mèo vươn vai duỗi thẳng mình , rồi mới ngồi dậy và xuống giường .

Thân thể không có chút nào khó chịu , thậm chí còn nhẹ nhõm thoải mái hơn lúc bình thường . Chứng tỏ nhục thân của hắn cường đại hơn trước chút .

“Ọc.. ọc.. ọc..”

Đúng lúc này bụng réo ầm ầm , Cao Cường liền đi đánh răng rửa mặt . Sau đó chạy như bay xuống dưới nhà ăn , chưa vào tới cửa đã lớn tiếng hô to :

“Lực Caaaaaa !!! Ta đói quá , xem thiết kế cho ta một mâm cỗ đầy đi”

“Tiên sư nhà ngươi” – Nhàn lão đang ngồi ăn phở gà , liền phi chiếc đũa và mắng :

“Mới sáng ra đã hô to gọi nhỏ cái gì ? Lớn rồi , phải biết giữ ý chứ ?”

“Đệ tử hết cách rồi” – Cao Cường vừa xoa trán vừa ngồi xuống ghế , cười khổ nói :

“Cảm giác đói bụng quá đáng sợ , khó chịu hơn cả đối diện cái chết”

“Àiiiii…” – Bất chợt Nhàn lão đánh cái thở dài thườn thượt , rồi đầy tiếc hận nói ra :

“Ngoài kia có biết bao nhiêu hoàn cảnh , khi đói chẳng có gì để ăn”

Vừa có cơ hội liền tiêm nhiễm ? Cao Cường ngay lập tức nhún vai , cười cười nói :

“Lão Phệ vẫn đang chăm chỉ làm thiện nguyện , sớm sẽ ổn cả thôi”

“Giúp người làm niềm vui” – Nhàn lão vẫn chưa từ bỏ ý định , giọng điệu đầy ẩn ý :

“Nếm trái ngọt do chính tay mình trồng ra , bao giờ cũng ngon hơn”

“Cái này liền không đúng” – Không chịu thua , Cao Cường nghiêm túc phản biện :

“Đám bạn của ta hồi nhỏ , nhà đứa nào cũng trồng đầy cây trái . Chúng nói ăn chán ngấy , không ngon bằng sang hái trộm vườn nhà ông hàng xóm”

Nhàn lão nghe mà trên trán nổi đây gân xanh , không phải trời đánh tránh miếng ăn thì cho hắn cái bạt tai nổ đom đóm mắt luôn rồi đấy . Thật tức chết .

Đúng lúc này Tống Đại Lực bưng lên một mâm đầy đồ ăn , vừa đặt lên bàn vừa nói :

“Nhóc mèo ngươi nuôi ăn khoẻ không kém gì chủ . Hôm qua nó ăn sạch một con cá ngừ hơn 300kg”

“Lão Hổ tỉnh rồi sư phụ ?” – Cao Cường quay phắt sang hỏi Nhàn lão .

“Vừa mới tỉnh hôm qua” – Nhàn lão khẽ gật đầu , mỉm cười nói thêm :

“Chẳng hiểu vì sao nó lại tỉnh sớm hơn dự tính . Ngoại hình sau tiến hoá có một chút biến đổi nho nhỏ , đáng mừng là nó có cùng hệ thuộc tính với ngươi”

“LÃOOOOO.. HỔỔỔỔỔ..”

Không chút nghĩ ngợi , Cao Cường liền ngửa cổ lớn tiếng kêu gọi .

“CHÁT~~~”

Kết quả có thể nghĩ , Nhàn lão rốt cuộc quăng cho hắn cái bạt tai ...