Dương Gian Phán Quan

Chương 238 : Buông Lỏng Áp Chế Còn Cần Kích Thích

Tiêu Diễm Phượng ngày ngày vẫn ngồi dưới thác nước luyện thể .

Bộ ba HKT vẫn tách ra tìm đám yêu thú làm phiền .

Còn hắn thì truy lùng đám thợ săn .

Thực ra đừng lầm tưởng hắn hành động vì nền hoà bình thế giới gì đó . Chẳng qua là tìm kiếm đối thủ , trải nghiệm càng nhiều chiến đấu sinh tử mà thôi .

Hơn nữa Cao Cường cũng cẩn thận suy nghĩ lại rồi , cứ khư khư ôm lấy quan điểm cứng nhắc , sẽ chỉ khiến bản thân hắn khó hoà hợp với tu hành giới .

Không thứ gì có thể ngăn cản bước tiến của ta , dù là suy nghĩ của chính ta cũng không thể . Nghe có vẻ dở hơi dở hồn , nhưng Cao Cường khá là ưng ý .

Cho nên thỉnh thoảng hắn liền len lén chạy đi tìm yêu thú , luyện tay nhiều đến nỗi trữ vật giới đã hết luôn chỗ chứa . Thử hỏi nghĩ cho đại cục ở điểm nào ?

Xin lỗi chứ , đám thợ săn có khi còn chẳng làm ra nhiều tội ác bằng hắn .

---

Hôm nay trời vừa sáng , liền thấy Trịnh Kiệt cùng với sư phụ của gã chạy tới thác nước .

Qua giới thiệu thì sư phụ của Trịnh Kiệt tên gọi là Trịnh Thiên , hiện đang nắm giữ chức vụ đường chủ Bảo Lâm phân bộ trú đóng tại rừng Đông Hải Lâm .

Nghe xong cả đội cứ ngỡ thày trò bọn họ còn có một tầng quan hệ máu mủ ruột thịt .

Nhưng không , theo nguyên lời Trịnh lão kể lại thì thực ra khi xưa hay đi đây đi đó . Thấy đứa bé lam lũ ngây ngốc xó chợ , thương cảm mới đem về nuôi .

Rồi đặt cho cái tên là Trịnh Kiệt .

Mà thôi , dẹp chuyện gốc gác của Trịnh Kiệt sang một bên .

Sở dĩ thày trò bọn họ xuất hiện , là bởi nhóm Cao Cường nhảy nhót tại Đông Hải Lâm đã được 31 ngày , cũng có nghĩa hôm nay là ngày kết thúc đặc huấn .

Trợn mắt nói thẳng ra là biết Nhàn lão đến đón toàn đội , liền chạy tới vấn an một câu . Thuận tiện tận mắt nhìn đám ôn thần rời đi , vậy mới yên tâm được á .

Chẳng hiểu yêu thú chết nhiều thì có bị trừ lương hay không mà phải sốt sắng thế ?

Mà thôi , người ta lịch sự tới đưa tiễn , nghĩ nhiều mà làm gì .

Sau đó toàn đội liền cùng với thày trò bọn họ đi ra bìa rừng , cũng không phải đợi chờ gì lâu cho cam , khoảng 3 phút gì đó là Nhàn lão hiện thân luôn rồi .

“Sư phụ”

“Nhàn lão” “Nhàn lão tiền bối”

Cả đám người đồng loạt lên tiếng chào hỏi , Nhàn lão liền khẽ gật đầu đáp lại , xong là đưa mắt quan sát Cao Cường cùng với đồng đội của hắn một phen .

“Không tệ” – Nhìn chán chê một hồi , Nhàn lão mới mỉm cười nói :

“Đã hình thành một điểm huyết sát chi khí , phần nào ra dáng tu sĩ thực thụ . Chỉ có điều nhìn các ngươi lành lặn thế này , xem ra độ khó chưa đủ lớn . Đánh xong giải đấu , nếu còn muốn đặc huấn thì cứ nói , không thiếu nơi cho các ngươi ăn chơi nhảy múa”

Lành lặn ?

Bộ ba HKT nghe xong liền rưng rưng nước mắt .

Cả tháng nay bọn họ bị đám yêu thú dí cho chạy tung tăng khắp dãy núi , thương tích đầy mình đây này . Không chăm chỉ ngâm nước thuốc thì giờ đã tàn phế rồi ý chứ .

Cơ mà ăn với bị rượt đuổi cũng không tệ , vả lại đánh đấm thoải mái chẳng cần lăn tăn . Khác biệt với tại thành phố , nhấc tay lên là nơm nớp lo sợ sẽ làm đổ nhà ai đó .

Bộ ba HKT liếc mắt nhanh chóng hội ý .

Và rồi Hoàng Đại Hùng là đại diện đứng ra nói :

“Nhàn lão , nếu không phiền toái thì xin ngài cho chúng ta được tiếp tục đặc huấn”

Tiêu Diễm Phượng cũng ngay lập tức lên tiếng :

“Nhàn lão , nếu được thì cho ta đi nữa . Ta không muốn bị ngốc tử bọn họ vượt mặt”

Cái lý do dở hơi như vậy mà cũng nói ra được ? Định đè đầu cưỡi cổ ngốc tử bọn họ đến hết đời chắc ? Cao Cường có chút bó tay nhìn thoáng qua Tiêu Diễm Phượng .

Nghe xong hai người phát biểu , Nhàn lão liền mỉm cười gật đầu :

“Hiện tại thứ mà các ngươi cần nhất là tu luyện trong môi trường hoàn cảnh phù hợp . Có nghĩa sẽ phải chia tách mỗi người đi một nơi , không còn đồng đội thân thiết bên cạnh sánh vai tác chiến . Trở về hãy suy nghĩ cho thật kỹ , sau giải đấu nói với ta cũng chưa muộn”

Chắc hẳn nguyên nhân là vì mỗi người chủ tu một hệ thuộc tính khác nhau .

Trải qua quãng thời gian gần một tháng rèn luyện riêng lẻ , cả nhóm cũng đã hiểu thực lực mỗi cá nhân có sự ảnh hưởng và tầm quan trọng như thế nào đối với đoàn đội .

Hơn nữa , còn có tương lai phát triển sau này .

Viễn cảnh mỗi người đi một phương chỉ là chuyện sớm muộn .

Khi đó phải một mình đương đầu với mọi thử thách là điều không thể nào tránh khỏi .

Tóm lại cần chuẩn bị hành trang cho thật tốt , và xương phải đủ cứng thì mới bước ra xã hội được .

Nói chung không vướng tham dự giải đấu Cấm Quân thì cả nhóm đã xin đi đặc huấn ngay và luôn đấy . Đáng tiếc , lúc này đây chỉ có thể chờ đợi là hạnh phúc thôi a .

Không ai ý kiến gì thêm , Nhàn lão liền quay sang nhìn Trịnh lão đầu và nói :

“Lần trước thấy ngươi khí tức quen quen , lão phu trở về ngẫm nghĩ lại mới nhớ ra được . Chậc chậc , không ngờ tiểu tử thò lò mũi xanh nay đã là lão đầu hom hem”

Thò lò mũi xanh ? Trịnh Kiệt ánh mắt cổ quái liếc nhìn sư phụ .

Không trước mặt nhiều người thì Trịnh Kiệt đã ăn cái bạt tai vang dội rồi đấy . Trịnh lão đầu trừng mắt lườm đệ tử một phát , sau đó mới hướng Nhàn lão chắp tay cung kính nói :

“Nhàn tiền bối , lần trước ta muốn cùng tiền bối nhiều vài câu mà không dám . Hôm nay biết tiền bối tới , nên ta có cho người chuẩn bị sẵn mâm rượu thịt . Chi bằng tiền bối cùng với đám nhóc nán lại dùng bữa , thuận tiện chúng ta ôn lại chút chuyện xưa thế nào ?”

“Phải đợi dịp khác thôi” – Chỉ tay tới Cao Cường , Nhàn lão lắc đầu và nói :

“Đệ tử ta áp chế tu vi ít nhất đã ba ngày rồi . Giờ lão phu muốn đưa hắn đến nơi phù hợp để độ kiếp”

Cao Cường đúng là từ ba ngày trước tích luỹ tới cực hạn , sắp áp chế không nổi . Khí tức tiết hết ra ngoài nên ai cũng biết việc hắn đã đạt đến biên độ đột phá .

Ban nãy còn định hỏi xem tiểu tử này vì sao không đột phá luôn đi , giờ mới biết là đợi đến nơi phù hợp . Trịnh lão đôi chút tiếc nuối , khẽ phát ra tiếng thở dài .

Đúng lúc này Nhàn lão ném tới cho Trịnh lão một chiếc trữ vật giới và nói :

“Duy trì con đường ngươi theo đuổi là không sai , nhưng mắc kẹt tận mấy trăm năm thì nên cân nhắc lại . Trong giới chỉ có vài món hoả hệ thuật pháp , xem hay bỏ liền tuỳ ngươi”

“Đa tạ Nhàn tiền bối chỉ điểm” – Trịnh lão vội vàng chắp tay cung kính nói .

Đơn giản xua tay đáp lại , xong Nhàn lão liền nhìn qua Trịnh Kiệt và quát :

“Tiên sư cha nhà ngươi , ăn cái gì lớn lên mà cứ ỏn à ỏn ẻn thế hả ? Không ngông cuồng táo bạo thì còn gì là hoả hệ tu sĩ ? Ngươi nhớ cho kỹ , ngọn lửa cường đại là ngọn lửa nói không với theo đóm ăn tàn . Thà bùng lên dữ dội xong vụt tắt , tuyệt đối không cháy lay lắt qua ngày”

Mặc kệ Trịnh Kiệt đứng đó với khuôn mặt ngơ ngác , dứt lời Nhàn lão liền hướng Trịnh lão khẽ gật đầu . Xong là lập tức mang theo nhóm Cao Cường rời khỏi .

“Sư phụ” – Thật lâu sau Trịnh Kiệt cẩn thận dò hỏi :

“Bởi vì ta không đủ ngông cuồng táo bạo nên thỉnh thoảng ngài mới đuổi ta ra ngoài ?”

Đi tới vỗ nhẹ lên vai hắn , Trịnh lão mỉm cười nói :

“Ngươi không thiếu sự ngông cuồng , chỉ là bị hoàn cảnh nơi đây gò bó đè nén tính cách , khiến ngươi trong mười năm qua tu vi không chút tiến bộ . Tuổi trẻ nên xông xáo đi đây đi đó mới tốt , sau này gần đất xa trời như lão già ta đây thì muốn ngốc ở một xó cũng không vấn đề gì”

Nghe xong Trịnh Kiệt phi thường nghiêm túc nói :

“Vậy ta liền chạy ra ngoài một chuyến , thuận tiện cưới vợ , mang về cho ngài đống lớn đồ tôn”

Không còn lời nào để mà nói , Trịnh lão dứt khoát cho hắn cái bạt tai , xong liền quay người đi thẳng .

“Sư phụ , làm gì tự dưng lại đánh ta ?” – Trịnh Kiệt buồn bực rống một tiếng , nhanh chóng đuổi theo .

---

Kết thúc đặc huấn trông cả đám khí thế hiên ngang là vậy .

Nhưng chỉ sau một giờ xuyên toa hư không , kẻ nào kẻ nấy mặt mũi trắng bệch . Nằm sấp như con nhái mà thở hổn hển , ngay cả nửa xu khí phách cũng chẳng còn .

Lần trước xuyên có nửa giờ đã phê pha gần chết , lần này xuyên luôn một giờ sao chịu nổi ? Về thành phố phải chạy đi mua mấy vỉ thuốc chống say tầu xe mới được a .

Nhất định phải mua ngay .

Cả đội nằm đó âm thầm tự nhủ .

Sau hơn mười phút , cả đám mới lần lượt chống tay ngồi dậy . Cao Cường không thèm đếm xỉa mặt mũi , liền hướng Nhàn lão mếu máo :

“Sư phụ , hay lần sau chúng ta ngồi máy bay đi . Ta còn chưa ngồi đồ chơi đó bao giờ”

Vung tay cách không gõ cho hắn một cái vào trán , Nhàn lão trợn mắt lên hỏi :

“Tiểu tử ngươi nghĩ thứ đồ chơi đó lượn lờ trên bầu trời hải vực mà được sao ? Hãng hàng không nào dám cho máy bay bén mảng ra đây để ngươi mua vé ngồi ?”

“Hắc , đệ tử quên khuấy đi mất” – Cao Cường ngay lập tức cười trừ chữa thẹn .

Không muốn cùng với hắn dài dòng lôi thôi , Nhàn lão vung tay nhè nhẹ phất lấy một cái .

Còn đang ngồi xoa xoa trán , Cao Cường liền được nếm trải cảm giác sải cánh tung bay như loài chim . Tốc độ bay phi thường nhanh , hệt như sao xẹt trên bầu trời .

Bay lượn rất phiêu đấy .

Thế nhưng đích đến lại là .. núi đá ..

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA… Sư.. OÀNH!!!”

Cao Cường còn chưa kịp hô xong “sư phụ cứu mạng” , thì đã đâm cái “oành” vào đỉnh núi . Va chạm không hề nhẹ , nhìn ngọn núi rung cứ ầm ầm là hiểu rồi đấy .

Tiêu Diễm Phượng , Hoàng Đại Hùng , Đỗ Khải , Lâm Tiểu Tùng : “…”

Ngọn núi ở khoảng cách 3 dặm , góc độ từ mặt đất lên đỉnh cứ cho thêm 1 dặm nữa . Nháy mắt ném bay 4 dặm , hắn va vào núi sẽ không tan xương nát thịt chứ hả ?

Chứng kiến bọn họ mặt mũi trắng bệch pha thêm chút tái xanh , Nhàn lão bình thản nói :

“Tiểu tử này xương cứng hơn các ngươi tưởng nhiều . Có va mạnh gấp bội cũng không vấn đề gì đâu . Với lại hắn áp chế đã ba ngày , va mạnh mới dễ buông lỏng”

Buông lỏng áp chế tu vi còn cần kích thích ?

Nhàn lão sẽ không chém gió đấy chứ ?

Khẳng định là không , cứ nhìn lôi điện tích tụ đỉnh núi là hiểu , lại thêm mây đen đang ầm ầm kéo đến trên bầu trời nữa . Nhàn lão ra biện pháp chuẩn không cần chỉnh .

WTF , Cao Cường hắn đột phá kiểu quần gì mà dễ dàng quá vậy ?

Tiêu Diễm Phượng , Hoàng Đại Hùng , Đỗ Khải , Lâm Tiểu Tùng : “…”..