Dương Gian Phán Quan

Chương 234 : Phong Cách Sư Tử Hà Đông

Cứ như thể hôm nay là ngày họp phụ huynh , và hai người họ là hai đứa học trò tinh nghịch .

Bởi vì biết ở nhà có cha mẹ đang cầm chổi ngồi chờ , thành ra cả hai trong lòng ngập tràn bất an .

Nhất là trời tối đen như mực , kết hợp với không gian tĩnh mịch chẳng có nổi dù chỉ một tiếng côn trùng . Lâu lâu gió thổi cành lá xào xạc nghe mà rợn cả tóc gáy .

Cơ mà đâu có cần đặt bẫy với dụ Hắc Hổ ra khỏi hang ? Vậy thì việc quái gì phải rón ra rón rén ?

Nghĩ tới đây Cao Cường liền vỗ vỗ Tiêu Diễm Phượng và nói :

“Chúng ta chỉ việc xông vào đè đầu Hắc Hổ kia ra mà đánh , không cần phải dè chừng này nọ đâu”

Tinh thần tập trung cao độ , tự dưng bị vỗ lên người , muốn không giật mình cũng khó . Quăng cho hắn một cái trừng mắt phẫn nộ , xong Tiêu Diễm Phượng mới hỏi :

“Vậy kế hoạch tác chiến như thế nào ? Là đồng loạt xông lên vây đánh , hay một người đánh tỉa ?”

Sớm cân nhắc từ trước , Cao Cường lập tức nói ra kế hoạch :

“Cùng lúc xông lên , tách ra làm hai hướng , luân phiên công kích đánh cho nó hết đường xoay sở”

Tiêu Diễm Phượng chỉ khẽ gật đầu đáp lại , mà không có hỏi thêm gì . Cao Cường hiểu ý lập tức gia tăng tốc độ , theo sau đó hai người liền lao vun vút trong màn đêm .

---

Vỏn vẹn chưa đầy một phút , trước mặt hai người là một ngọn núi .

Dưới chân núi có một cửa hang khá rộng lớn , từ bên trong toả ra khí tức vô cùng cuồng bạo hiếu chiến .

Khí tức ngang ngược không coi ai ra gì này tất nhiên là của Hắc Hổ , và có lẽ bởi nó chọn nơi đây làm hang ổ , mới khiến cho ngọn núi cùng với trăm mét xung quanh không có nổi một nhánh cây ngọn cỏ .

Ngay đến cỏ cây cũng không muốn gần gũi thân cận ? Hắc Hổ này tính khí bực nào khó ưa ?

Nghĩ nhiều hại não , hắn quay sang gật đầu với Tiêu Diễm Phượng , rồi cả hai cùng nhau xông thẳng tới .

Hai người chỉ vừa bước chân vào khoảng đất trống , từ trong hang ngay lập tức vọng ra tiếng hổ gầm , khủng bố tới nỗi ngọn núi rung lắc ầm ầm .

Trong khi Tiêu Diễm Phượng di chuyển dạt sang phía bên tay phải , thì Cao Cường tiếp tục xông thẳng và liên tục vung tay phóng ra Thiên Lôi Phù .

Hắn ra tay với tốc độ cực nhanh , gói gọn trong có một hơi thở mà thôi , từ hàng chục lên đến hàng trăm tia chớp tím oanh kích thẳng tới cửa hang .

Tiêu Diễm Phượng vừa di chuyển vừa quan sát , cảm giác như đang nhìn một đàn rắn độc ùa về hang , bỗng chốc toàn thân lông tóc dựng đứng .

Tương tự lúc bị hắn đánh vào cái mông , thực sự là tê dại muốn chảy cả nước .

“Oành.. Oành.. Oành..”

Không cho Hắc Hổ có thời gian để phản ứng , hàng trăm tia chớp đã oanh tạc bừa bãi vào trong hang , theo đó ngọn núi rung lắc lại càng dữ dội .

Tất nhiên không thể thiếu được tiếng hổ gầm càng thêm phần điên cuồng bạo nộ .

Hắc Hổ chui rúc trong hang kêu gào như chó sủa ông ổng , thời cơ quá tốt để bào mòn khí lực của nó . Cao Cường là tuyệt đối sẽ không lãng phí .

Bởi vậy dư âm của đợt oanh kích thứ nhất còn chưa qua đi . Đã lại có thêm hàng trăm tia chớp tím ngắt nối đuôi nhau ùn ùn phóng vào trong hang .

Tiếp tục là một tràng tiếng nổ đinh tai nhức óc , kèm với Hắc Hổ khí tức bùng lên mãnh liệt .

Và khi Cao Cường vung tay phóng tới đợt thứ ba Thiên Lôi Phù , cũng là lúc một bóng đen từ trong hang lao vọt ra với thứ tốc độ nhanh chóng mặt .

Bóng đen này đương nhiên chính là Hắc Hổ với toàn thân phun trào nồng đậm hắc khí . Chỉ để lộ ra có cặp mắt đỏ ngầu cùng hàm răng sắc nhọn .

Hắc Hổ xông ra không phải để đứng chơi đùa , nói đúng hơn là nó không hề dừng lại dù chỉ một tíc tắc .

Nó hoá thân thành một vệt đen di chuyển theo hình zic zac .

Với tốc độ nhanh khủng khiếp , nó dễ dàng né tránh hàng trăm tia chớp oanh kích đến .

Và chỉ trong nháy mắt , Hắc Hổ đã hiện thân ngay trước mặt Cao Cường , với một cái hổ trảo đánh tới .

Chưa kịp thích ứng tốc độ của nó , Cao Cường theo phản xạ ngã ngửa người về sau , may mắn lắm mới tránh thoát được cảnh bị đánh cho nát đầu .

Nhưng lồng ngực thì lĩnh trọn một trảo nặng tựa vạn cân , chiếc áo đang mặc nổ tung thành bụi phấn .

“OÀNH.. OÀNH..”

Sau hai tiếng va đập nặng nề nối tiếp vang lên , Cao Cường phần lưng nện mạnh xuống đất , đánh ra một hố trũng nứt nẻ lan rộng tới hơn mười mét .

Lồng ngực đau nhức , khí huyết nhộn nhạo , mặc dù rất muốn phun một ngụm máu cho với bớt khó chịu , nhưng khổ nỗi không có thời gian dư thừa .

Chính xác là lưng vừa tiếp đất , hắn đã phải vung tay trái đập mạnh , như con cuốn chiếu lăn vài vòng . Nhờ vậy mới tránh thoát một trảo tiếp theo .

Không quản đất đá bắn trúng mặt đau đớn ra làm sao .

Hắn tay trái lần nữa đập mạnh xuống đất , thân thể bay vọt lên không trung . Tay phải thì nhắm Hắc Hổ mà quăng ném tới một đống Thiên Lôi Phù .

Hắn thao tác quá nhanh , và bởi không chủ động né tránh nên Hắc Hổ phải hứng chịu toàn bộ tia chớp oanh kích tới , có điều nó không hề hấn gì .

Đơn giản vì hắc khí nồng nặc bao phủ bên ngoài cơ thể , đã thay nó ngăn cản hết thảy tia chớp .

Tuy nhiên cũng chính vì thế mà nó bị đứng khựng lại tại chỗ .

Để rồi khi Hắc Hổ vừa muốn nhào tới tát chết cái nhân loại nhỏ bé kia , cũng là lúc nhận thấy nguy hiểm cận kề , khiến nó hoảng sợ xù hết cả lông .

Hắc Hổ cũng không hiểu bị người tiếp cận từ khi nào , chỉ thấy ánh sáng đỏ rực bao phủ , kèm với nhiệt độ nóng bức khiến nó phi thường khó chịu .

Đứng ngay sát Hắc Hổ lúc này chính là Tiêu Diễm Phượng , toàn thân hoả diễm bốc cháy phừng phừng , có điều nét mặt thì lại hoàn toàn trái ngược .

Khuôn mặt băng sương lạnh lẽo đến cùng cực .

Không để cho Hắc Hổ nửa xu cơ hội làm ra phản ứng . Tiêu Diễm Phượng ánh mắt chiếu xạ hàn quang , nhanh như chớp vung tay đánh ra một quyền .

“OÀNH..”

Nàng ta một quyền thô bạo muốn chiếm hết phần của thiên hạ , đánh xuyên qua tầng hắc khí nồng nặc , cứ thế nện thẳng xuống đỉnh đầu của Hắc Hổ .

Đánh cho cái đầu hổ to lớn liền chôn vùi trong đống đất đá .

Chưa dừng lại ở đó ..

“Ngươi lại dám đánh hắn ?”

Tiêu Diễm Phượng gầm lên đầy giận dữ , tiếp tục vung tay nện mạnh xuống một quyền . Dáng vẻ thậm chí còn thô bạo hơn so với một quyền trước đó .

“OÀNH..”

Hắc Hổ khốn khổ , ngay cả kêu “ngao ngao” một tiếng cũng không kịp , chưa gì đã lại ăn thêm một quyền như trời giáng , đầu hổ vùi xuống càng sâu .

Càng đau đớn hơn khi mà Tiêu Diễm Phượng cơn giận chưa hề nguôi ngoai .

Nàng ta như thể bật chế độ Repeat vậy đó .

“Ngươi lại dám đánh hắn ?” – Sau một tiếng gầm lớn , là một quyền thô bạo nện xuống .

“OÀNH..”

“Ngươi lại dám đánh hắn ? Ngươi lại dám đánh hắn ? Ngươi lại dám đánh hắn ? …”

“Oành.. Oành.. Oành.. …”

Cái này chính là phong cách sư tử Hà Đông mà cổ nhân vẫn thường nhắc tới đúng không ?

Nói chung một khi nữ nhân nổi giận thì trời đất cũng phải run rẩy . Cao Cường âm thầm đưa ra nhận định , vừa không ngừng lau gạt mồ hôi lạnh trên trán .

Sau này phải hết sức cẩn thận , chứ lấy phải sư tử Hà Đông là tàn phế một đời trai luôn đấy .

Cùng trung nhận định với hắn còn có trung niên nam tử đang với sư phụ ẩn nấp trên cành một cây cổ thụ . Có điều gã này còn nghĩ thôi không lấy vợ nữa .

Cảm nhận Hắc Hổ khí tức lay lắt như ngọn nến trước gió , lão giả biết nó xong đời . Liền vươn tay tóm lấy bả vai đệ tử , và cứ thế lôi hắn rời khỏi nơi này .

Cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm biến mất , Cao Cường hai mắt híp lại thành đường thẳng .

Thực tế là vừa ra khỏi cửa hang , hắn đã phát hiện đang bị người theo dõi .

Khó chịu là điều hiển nhiên , nhưng chưa rõ đối phương gốc rạ . Hơn nữa bọn họ dường như không ác ý , cho nên hắn mới giả bộ như chẳng hề hay biết .

Căn bản sớm phản ứng chưa hẳn đã tốt , dễ khiến Tiêu Diễm Phượng với ngốc tử bọn họ lo lắng , lúc đó tâm trí đâu ra mà rèn luyện các thứ được nữa ?

Mà hiện giờ có nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì , Cao Cường liền gạt bỏ chuyện này ra sau đầu .

Đúng lúc này Tiêu Diễm Phượng lại gần hắn , trên tay nàng ta nắm lấy một viên cầu đen xì bóng loáng . Không khó để nhìn ra là thú đan của Hắc Hổ .

Thần thức toả tới hỗ trũng , nhìn thấy đầu hổ bị nện cho nát bươm , hắn khẽ thở dài cảm khái .

Người ta vì hồng nhan mà phẫn nộ , điên cuồng đánh chết địch , cái này bực nào oai phong hiển hách . Trong khi đó hồng nhan lại thay ta giết địch .

Thoáng chút đắn đo , Cao Cường gãi đầu gãi tai cười nói :

“Ngươi vừa cứu mạng ta . Hay là ta liền lấy thân báo đáp ngươi ?”

“Cốp” – Đáp lại liền là Tiêu Diễm Phượng vung tay ném thẳng viên Hắc Hổ thú đan vào giữa trán hắn . Xong xuôi nàng ta thu hồi tay , tức giận nhìn hắn quát hỏi :

“Đừng tưởng không lộ ra sơ hở mà qua mắt được ta . Ngươi cái này tiểu tử rõ ràng cố tình để Hắc Hổ quất trúng . Lý do là gì ? Bởi có người lạ mắt giám sát chúng ta ?”

Nữ nhân này sao giống con giun bò trong bụng ta vậy ? Cao Cường nghe mà kinh hãi gần chết , ngay cả đau đớn bởi giữa trán bị thú đan nện trúng cũng không màng tới .

Thoáng chút cười khổ , Cao Cường đành phải giải thích :

“Có hai người theo dõi chúng ta ngay từ lúc rời khỏi hang động . Ta giữ kín bởi vì không muốn ngươi phải lo lắng . Mặc cho đầu ngốc hổ đánh trúng đúng là ta cố tình , cái này bần cùng bất đắc dĩ mới phải làm . Để thử xem hai kẻ lạ mặt kia có vì thế mà lộ diện hay không thôi”

Ngồi xuống cạnh hắn , Tiêu Diễm Phượng buồn bực nói :

“Chuyện đã rồi liền cho nó qua đi , lần sau ngươi còn dám làm cái trò ngu ngốc này thì đừng có trách ta . Thà để lão nương đánh ngươi tàn phế suốt đời năm trên giường , còn hơn để kẻ địch đánh chết tươi . Ngươi phải nhớ cho kỹ những lời ta nói ngày hôm nay đấy nhé”

Nghiêm túc hơn bao giờ hết , Cao Cường trầm giọng hỏi :

“Đánh ta tàn phế xong rồi ngươi có chịu trách nhiệm không ?”

Theo phản xạ tự nhiên , Tiêu Diễm Phượng liền gật đầu .

“Àiiiiiiii..” – Cao Cường thở dài một hơi , sau đó khẽ nói :

“Nhưng mà ta đây không hề muốn . Ngươi liền chết tâm đi !”

Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Tiêu Diễm Phượng , hắn bật dậy chạy tới hố trũng thu lấy thi thể Hắc Hổ . Rồi cứ thế vừa cười oang oang , vừa cắm đầu cắm cổ chạy .

“LÁOOOOOO.. XƯỢCCCCCC.. Ngươi đứng lại đó cho lão nương”

Tiêu Diễm Phượng mau chóng đứng dậy truy đuổi theo hắn . Nàng ta gầm một tiếng vang vọng núi rừng , so ra còn dữ dội gấp tỉ lần cái lúc vung tay đánh chết Hắc Hổ .

Cao Cường sẽ đứng lại sao ? Hắn không có ngu !..