Dương Gian Phán Quan

Chương 221 : Yêu Râu Xanh

“Nhỏ có một giọt mà ngâm mất nhiều thời gian như vậy ?”

Khẽ lắc đầu , Tiêu Diễm Phượng leo lên yên sau và nói :

“Ta không hạ mê dược , mà Huyền tỷ cũng biết chút ít về tu sĩ . Yên tâm , ta không nhắc tới ngươi”

Mỗi tối phải chạy tới hạ mê dược , sau đó len lén giúp Huyền tỷ ngâm thuốc , Cao Cường cứ nghĩ đến là thấy phiền hết cả người luôn .

Nói chung xử lý gọn gàng như Tiêu Diễm Phượng là ổn thoả , thuận tiện cho cả ba bên , quan trọng hơn là khỏi cần lãng phí thời gian .

“Vậy cũng tốt , đa tạ” – Cao Cường mỉm cười gật đầu đáp lại một tiếng , sau đó nổ máy cho xe chạy đi .

Tất nhiên không thể thiếu được Tiêu Diễm Phượng một phen quàng tay ôm chặt , và thế là hai cái khối mềm mềm không ngừng cọ cọ .

Trong đầu muốn không nhớ tới hình ảnh tím xuyên thấu gì kia cũng vô cùng khó làm , và lẽ đương nhiên mũi hắn liền giật lên giật xuống .

Thẳng thắn để mà nói thì đàn ông đàn ang , thằng nào chả có máu dê trong người .

Thế nhưng Cao Cường quan niệm có dê cũng phải là một con dê đầy trách nhiệm , tuyệt đối không làm con dê ăn xong chùi mép phụ tình nọ kia .

Mà đã dính tới hai từ trách nhiệm thì không hề tốt làm . Cần phải nghiêm túc nhìn nhận , tránh trường hợp với sai đối tượng lại làm khổ nhau cả đời .

Công nhận Tiêu Diễm Phượng cái gì cũng có , đủ xinh đẹp , đủ nóng bỏng , và thực lực cũng đủ cường . Là đối tượng mà đầy kẻ sẵn sàng tán gia bại sản luôn đấy .

Nhưng vấn đề là hắn không thấy rung động , lại càng chẳng thấy cảm giác nhớ nhung xao xuyến gì .

Nói trắng ra , Tiêu Diễm Phượng không phải đối tượng hắn muốn chịu trách nhiệm .

Bởi vậy để tốt cho cả hai , trước khi ra khỏi doanh trại hắn liền thẳng thắn yêu cầu Tiêu Diễm Phượng ngừng lại ngay cái việc gần gũi quá trớn .

Hắn với thái độ phi thường nghiêm túc , nói bằng giọng điệu vô cùng thành khẩn .

Và thế là Tiêu Diễm Phượng được thể chê bai mắng nhiếc hắn một phen . Cái gì mà hắn sức chịu đựng quá kém cỏi , sau này lỡ gặp phải nữ nhân lòng dạ ác độc các thứ blo bla nghe chóng hết cả mặt . Để rồi sau cùng nàng ta vẫn chứng nào tật đấy .

Tóm lại là lấy cớ huấn luyện cho hắn chai lì các kiểu , không lo bị nữ nhân làm hại . Nghe là biết điêu toa luôn rồi , nhưng thôi , muốn sao thì tuỳ ý .

Dù sao lão tử cũng chẳng thiệt thòi gì , các ngươi công nhận không ?

“Tích.. tích..” – Đúng lúc này bộ đàm Tiêu Diễm Phượng treo bên hông lại vang lên tiếng chuông .

Khỏi cần phải đoán cũng biết là có án vụ , hơn nữa còn liên quan tới phương diện ma quỷ . Bởi vì từ khi Cao Cường gia nhập , án vụ loại này auto trút lên đầu tiểu đội số ba .

Treo bộ đàm trở lại hông , Tiêu Diễm Phượng nhỏ giọng dò hỏi :

“Ngươi nghĩ là quỷ hay do con người làm ra ?”

“Cái này hiện giờ không thể nói” – Cao Cường nhún vai đáp lại :

“Trước đây một số vụ ta đinh ninh là do quỷ hồn làm , đến khi điều tra mới vỡ lẽ hung thủ là con người . Kinh khủng ở chỗ những kẻ đó lây dính oán khí còn nồng nặc hơn cả quỷ . Nói chung với trí tuệ vượt trội , đôi khi con người làm ra những việc đáng sợ hơn quỷ hồn nhiều”

“Nghe giống tác phong của ai đó” – Tiêu Diễm Phượng cười nói :

“Ta nghe nói tối qua có người tức giận vì hồng nhan mà đánh nổ đầu của sáu gã hắc bang . Sau đó là chạy ngược chạy xuôi đánh tàn phế hai gã lắm tiền nhiều của . Cái này hành vi kể ra hung tàn cũng không thua kém gì đám quỷ hồn đâu nhỉ ? Ngươi nói có đúng không ?”

“Kẻ nào cung cấp tin tức ?” – Cao Cường tức giận liền lớn tiếng :

“Ta rõ ràng còn đánh nổ đầu một gã tu sĩ Hoàng Khí cảnh nữa . Ngươi trở về phải khiển trách cái kẻ đưa tin đi nhé , để hắn làm ăn ẩu tả như thế là không được đâu đấy”

“Nha , lại còn dám huênh hoang trước mặt lão nương ?” – Tiêu Diễm Phượng nghe xong liền cười lạnh , hai bàn tay đồng loạt thi triển ra ám chiêu , phi thường âm hiểm .

Vùng eo liên tục bị cấu véo , Cao Cường đầy bất đắc dĩ thở dài :

“Ài , ngươi tốt nhất nên ngừng ngay những hành động dễ gây hiểu lầm này đi a . Tuổi này của ta là hay ăn dưa bở lắm đấy , đừng để ta phải nghĩ ngươi có ý đồ xấu với ta”

Cao Cường cứ tưởng nói ra những lời này , Tiêu Diễm Phượng nghe xong liền kẹp cổ mắng chửi gì đó . Nhưng không , nàng ta lần nữa ôm thật chặt , thẹn thùng nói ra :

“Ta đúng là có ý đồ xấu với ngươi đây này . Đang tính kế ăn ngươi bằng sạch đấy”

Làm ơn đi , ngươi giả bộ thẹn thùng thì nói lời gì đó nghe nó dịu dàng thuỳ mị một chút có được không ? Chứ ngươi tuyên bố xanh rờn bá đạo như thế này thì .. Cao Cường ta đây không còn gì để mà nói .

---

Nửa giờ sau , Cao Cường cho xe rẽ vào một ngôi làng khá gần chợ Tây Biên .

Ngôi làng này có tên gọi chính thức là gì thì từ lâu đã chẳng thấy ai nhắc tới , chỉ biết rằng hiện giờ nó luôn được gọi là làng xóm trọ nghèo .

Trước đây một vài đồng nghiệp trong “team bốc vác” cũng trọ ở ngôi làng này , chỉ là tình hình trị an hơi phức tạp , sau phải chuyển chỗ .

Đích đến của hai người cũng không phải là vào tận trong khu trọ , mà là bãi tập kết rác chồng chất như vài ngọn núi nằm tại ngay đầu làng .

Khứu giác nhạy bén quá cũng khổ , Tiêu Diễm Phượng vừa che mũi vừa nói :

“Thật biết lựa chọn địa điểm gây án , không có đồng nát vào bới rác thì đố ai phát hiện khác thường”

Tiêu Diễm Phượng nói không sai chút nào , nơi này hôi thối cứ phải gọi là kinh dị . Vả lại có ngửi thấy mùi khác thường thì người ta trước tiên sẽ cho rằng là chuột hoặc xác chết của loài động vật nào đó . Chứ làm gì có ai nghĩ tới trường hợp xác người phân huỷ .

Cao Cường vừa cho xe dừng máy , một binh lính trẻ tuổi lập tức lại gần nói :

“Xin lỗi hai vị , nơi này hiện tại đã được phong toả , không phận sự xin mời rời đi cho”

Ra ngoài không mặc đồng phục Cấm Quân , có bị xua đuổi là rất bình thường . Cũng không thể cậy quyền nạt nộ vớ vẩn , cả hai liền đưa ra thẻ quân nhân .

Nhìn chữ CQ to lù lù trên thẻ , binh lính trẻ tuổi ngay lập tức nhường đường :

“Mời hai vị thủ trưởng vào , vừa rồi có chỗ mạo phạm xin hai thủ trưởng bỏ quá cho”

Cao Cường chỉ tay vào chiếc hai kỳ dế nhũi dựng đó , nghiêm giọng dặn dò :

“Cả gia tài của ta đó , nhớ trông coi cho cẩn thận . Có một vết xước liền hỏi tội ngươi”

Dứt lời liền cùng Tiêu Diễm Phượng tiến nhập bãi rác , bỏ lại sau lưng nhóm binh lính mặt mũi ngơ ngác .

Đi được một đoạn , Tiêu Diễm Phượng mới nhỏ giọng dò hỏi :

“Ngươi thù ghét gì mà làm khổ bọn họ thế ? Có cái xe nát bươm mà cả gia tài nỗi gì ?”

Tiện tay đưa cho nàng ta chiếc khẩu trang , hắn nhún vai nói :

“Làm khó như thế hắn mới không sợ bóng sợ gió , chứ vỗ vai mềm mỏng thì chưa chắc”

Nghe xong Tiêu Diễm Phượng liền bĩu môi tỏ vẻ không tin , sau đó mới chịu đeo khẩu trang vào . Thực sự nơi này mùi quá tởm , mà nữ nhân là chúa ghét mùi hôi hám . Tên láo xước này cư xử rất không tệ nha , cũng biết quan tâm tới cảm nhận của người khác .

Phát hiện nhàn nhạt âm khí phiêu đãng , Cao Cường liền hạ thấp giọng nói :

“Là quỷ hồn làm , chỉ hi vọng sót lại chút đồ đạc của nó , chứ không thì khó mà lần ra”

“Đồ đạc ? “ – Nghĩ tới một thứ , Tiêu Diễm Phượng ánh mắt cổ quái khẽ hỏi :

“Ngươi là định dùng dịch gì gì đó của nó để truy tung hả ? Cái này có thể được sao ?”

Dịch gì gì đó ? Da mặt không ngừng giật giật , Cao Cường buồn bực trả lời :

“Quỷ nó hút âm khí , chứ có giải toả sinh lý đâu mà phun dịch ? Ta tìm thứ đồ khác”

“Không phải đâu ?” – Tiêu Diễm Phượng ánh mắt nồng đượm hoài nghi nói :

“Ngươi cái này giai tân đồng tử , như thế nào biết phun dịch ? Hay xem thứ bậy bạ ?”

Cái này kiến thức học sinh cấp hai đã được học rồi a . Cơ mà rất có khả năng Tiêu Diễm Phượng chưa từng cắp sách đến trường , nói ra không khéo lại khiến nàng ta tủi thân đấy .

Cao Cường dứt khoát chịu thiệt một lần , tuỳ ý nàng ta trêu chọc thoải mái đi .

Chẳng mấy chốc hai người đi tới hiện trường phát hiện thi thể . Hiện có hơn ba mươi binh lính kèm với mười nhân viên ngoại vi của Cấm Quân đang phong toả chốt chặn nơi đây .

Được cái nhóm nhân viên ngoại vi này mấy hôm trước vừa gặp tại công viên , liền khỏi cần trình giấy tờ . Và cũng chính người hôm đó dẫn đường nhận trách nhiệm đứng ra báo cáo :

“Hai vị thủ trưởng , qua khám nghiệm tử thi thì nạn nhân đã chết được ba ngày . Đã xác định danh tính là người thuê trọ tại trong làng , mất tích từ hơn ba ngày trước . Mặc dù nguyên nhân cái chết hơi đáng sợ , nhưng tiền bạc tư trang đều mất hết , nếu không liên quan xin hai vị bỏ quá”

“Có liên quan” – Hiểu ý người này là gì , Cao Cường mỉm cười hạ thấp giọng trấn an một câu .

Không chút nghi ngờ lời hắn nói , người này nghe xong khe khẽ thở phào , thuận tiện thủ thế mời rồi nhanh chóng vượt lên trước dẫn đường .

Chỉ sau có vài bước chân , hai người liền được tận mắt chứng kiến thảm cảnh của nạn nhân .

Nạn nhân là nữ giới , chết trong trạng thái không một mảnh vải che thân . Cơ thể đầy vết dày vò bầm tím , bộ vị gán mác 18+ biến dạng hoàn toàn . Nhưng nguyên nhân trực tiếp dẫn tới cái chết thì lại là lồng ngực bị xé toạc ra , và trái tim cũng đã bị móc đi mất .

Chẳng cần lồng ngực bị xé mở thế này đã phải gánh chịu đau đớn vô cùng . Nhưng khuôn mặt của nạn nhân lại không hề hiển hiện lên điều đó . Nói đúng hơn thì đây là khuôn mặt đang đứng trên đỉnh của “hạnh phúc” , không có nổi lấy nửa xu đau đớn .

Tức giận đến cơ thể phát run , Tiêu Diễm Phượng lạnh giọng khẽ hỏi :

“Láo xước , là thứ gì gây ra thủ đoạn kinh tởm này ?”

“Là yêu râu xanh” – Không chút chậm chễ , Cao Cường thành thật nói .

“Nghiêm túc chút” – Tiêu Diễm Phượng tức giận quay sang lườm hắn .

Lão tử khi nào đùa giỡn ? Bất đắc dĩ , Cao Cường đành phải giải thích :

“Phạm tội hiếp dâm , xuống kia có thành quỷ cũng không được đặt tên . Hết cách , ta đành gọi theo kiểu của dương gian cho nó tiện đường phân biệt”

Gật đầu coi như đã chấp nhận , Tiêu Diễm Phượng phất tay thúc dục :

“Vậy cần thứ gì thì tìm đi , ta muốn mau chóng xử lý thứ này , càng nhanh càng tốt”

Yêu râu xanh , thứ ngu ngốc nhà ngươi tự cầu nhiều phúc đi thôi !!! Cao Cường vừa tiến lại gần thi thể nạn nhân , trong đầu vừa âm thầm suy nghĩ ...