Đưa Nước Việt Vươn Tầm Thế Giới (Phần 1)

Chương 369: Đối Lập

Chẳng phải Dương Tuấn Vũ tự đắc nhưng là người có trong mình một trí tuệ nhân tạo tới từ tương lai, hắn rất hiểu cấp độ sức mạnh hiện tại của mình đang đứng ở đâu. Cấp độ bá tước tuy không phải không có nhưng đạt tới cảnh giới sức mạnh này ở độ tuổi còn trẻ như hắn chẳng có mấy ai làm được, vậy mà giờ đây hắn đang gặp một kẻ như vậy.

Mới đầu là chiến đấu vì trả thù cho đồng đội, sau đấy càng đánh càng hăng, càng đánh càng sung, cảm giác đánh ngang tay thực sự rất phấn khích.

Tên Âu Chí Quốc này cũng không phải hạng xoàng xĩnh, dường như hắn không phải chỉ biết đánh đấm mấy động tác đơn giản mà còn có một bộ võ cấp độ không thấp.

- Triệu Cơ, em có nhận ra hắn đang sử dụng môn võ gì không? Sao thế võ của hắn thật kỳ lạ, anh chưa gặp bao giờ.

Triệu Cơ cũng ngạc nhiên:

- Trong ký ức lưu trữ của em cũng không hề có hình ảnh của môn võ này. Điều đó có thể khẳng định một là nó không mạnh nên ít người học, hai là nó là môn võ thất truyền về sau này, bà là môn võ này do hắn tự sáng tạo ra.

- Nếu thật sự là do hắn tự sáng tạo ra môn võ này thì nói hắn là thiên tài cũng chẳng sai. Là người được em dạy cho không ít công phu, anh rất hiểu muốn tự mình tạo ra một thứ mới mẻ không hề dễ, nhất là võ học.

- Vâng. Những môn võ mà em dạy anh làm gì có môn nào không phải là do các bậc cao nhân sáng tạo rồi trải qua bao nhiêu đời học tập, mài dũa, sáng tạo và bổ sung? Thế mà giờ cũng chỉ giúp anh đánh ngang tay với hắn, thậm chí còn có lúc chịu thua thiệt. Thôi anh tập trung vào đi, lại trúng vài đòn kia kìa. Cứ thế này thua đừng khóc gọi em.

- Haha. Được rồi, anh không yếu kém đến thế.

Dương Tuấn Vũ lại vừa bị Âu Chí Quốc đá một cú vào thắt lưng. Cú đá này cũng không nhẹ, tới khi sức mạnh ngang cơ, trúng một đòn sẽ thấm một đòn.

Âu Chí Quốc càng đánh càng điên, hắn nhiều khi bất chấp trao đổi không đỡ đòn mà thay vào đó là

tấn công ăn miếng trả miếng. Đột nhiên nhận thấy cánh tay trái đối thủ có vẻ ra lực yếu hơn, rõ ràng đã bị thương từ trước mà chưa khỏi hẳn, Âu Chí Quốc nhếch mép nở nụ cười tà ác.

Liều mình ăn cú đá của Dương Tuấn Vũ vào mạn sườn, hắn cắn răng đấm vào tay trái Dương Tuấn Vũ, thấy đối thủ rụt tay lại, bàn tay hắn cực nhanh mở ra, hắn chuyển từ đấm sang chặt.

“Bịch”

Dương Tuấn Vũ trúng đòn đau, đôi lông mày nhăn lại thành rãnh sâu, hắn thoáng lùi lại một chút.

Vương Bạch và đám huynh đệ ở dưới cố gắng căng mắt quan sát trận chiến gam go này, chợt thấy đội trưởng lùi lại, cánh tay trái vết thương chưa lành sau một cú đánh mạnh đã bắt đầu chảy máu trở lại.

Vương Bạch chửi:

- Khốn kiếp, tất cả là tại lần đó. Mà tên Âu Chí Quân kia rõ ràng chơi thủ đoạn.

Cao Tiến thở dài lắc đầu:

- Thủ đoạn? Trong chiến đấu ai thắng người đấy có quyền được nói. Nếu là cậu, cậu có đánh vào điểm yếu của đối thủ không?

- Nhưng. ..

Cao Tiến mở lời cắt ngang:

- Nhưng cái gì. Nếu là cậu, khi đó cậu cũng sẽ làm như vậy, vì anh em, đôi khi đừng nói một miếng thịt, kể cả chặt một cánh tay, hi sinh cả mạng sống cũng không phải không được. Chẳng qua người đó có xứng đáng để cậu phải đánh đổi thế không mà thôi.

Và đối với đội trưởng, anh ấy thấy cậu xứng đáng thì anh ta cứu, việc sau này làm thế nào là do chính bản thân cậu quyết định. Nếu hôm nay đội trưởng thua vì mang vết thương đó trên người thì tôi tin cậu ấy cũng không trách móc gì Vương Bạch cậu cả.

Vương Bạch nắm chặt tay, hắn lẩm bẩm cái gì đó rồi đôi mắt mở lớn tiếp tục quan sát trận đấu

đang diễn ra đến hồi gay cấn.

- Đối thủ nhận ra điểm yếu của anh rồi. Giờ tính sao đây?

Dương Tuấn Vũ thở dài:

- Chuyện xấu nhất cũng đã tới. Nhưng cứ để hắn đắc ý thêm chút nữa đi, chưa tới cuối cùng chưa biết ai ăn ai.

Tay phải cực nhanh xé mảnh áo buộc chặt lấy tay trái (garo) để tránh mất nhiều máu, cuộc chiến này bắt buộc hắn phải tốc chiến tốc thắng nếu không garo quá lâu sẽ làm thiếu máu, hoại tử bàn tay trái thì được không bằng mất.

Sau khi quan sát kỹ lưỡng hắn nhận ra Ki màu đen kia của Âu Chí Quốc có tác dụng tương tự Ki của hắn, chỉ là có chút khác biệt đối lập, cùng là cường hóa ý chí chiến đấu nhưng tên kia lại thành kẻ khát máu, điên dại, còn hắn chỉ đơn thuần là sục sôi ý chí.

Tác dụng chúc phúc lại được thay bằng nguyền rủa làm vết thương nặng càng thêm nặng, nếu không phải Ki ánh sáng có tác dụng thanh tẩy thì chắc vết thương hắn không phải chỉ chảy máu mà đã thối rữa hoại tử rồi.

Thậm chí hắn còn có cảm giác, Ki màu đen kia đang rất phấn khích khi tiếp xúc với Ki hệ ánh sáng, nó như đang “ăn” Ki của Dương Tuấn Vũ, dù hiện tượng này xảy ra chậm chạm nhưng hắn có thể

khẳng định là có.

- Chẳng lẽ đây là Ki hệ bóng tối, kẻ thù không đội trời chung với Ki hệ ánh sáng?

Triệu Cơ cũng đồng ý, cô nói:

- Đúng vậy, về bản chất nó khá đối lập nhau. Ánh sáng bản chất là những đợt sóng hạt quang tử chuyển động (photon) được phát ra từ các vì sao có nguồn năng lượng lớn. Còn bóng tối là do sự biến mất của các hạt quang tử.

Trong vũ trụ, phần được chiếu sáng chỉ chiếm một phần cực nhỏ, còn lại là một màn đêm tối tăm, và khi người ta phát hiện ra hố đen, thì các nhà khoa học cho rằng đây chính là mồ chôn của ánh sáng. Không chỉ ánh sáng, mọi vật chất lọt vào đó sẽ biến mất.

Sức mạnh của hắn cũng có chút tác dụng như vậy, chỉ là không biết ngoài Ki hệ ánh sáng thì sức mạnh của hắn có tác dụng hấp thu các hệ Ki khác không. Nếu có thì đây đúng là một tên biến thái, à, phải nói kẻ làm chủ mưu có hệ Ki này mới chính là tên cực kỳ nguy hiểm mới đúng.

Dương Tuấn Vũ cũng mường tượng ra kẻ đứng sau màn này mới là kẻ có sức mạnh đáng sợ, nhưng việc của hắn hiện tại là làm cách nào để xử lý tên này mới là thứ cần phải làm.

- Không có vũ khí thật bất tiện a. Ơ khoan. Thử cái này xem sao.

Dương Tuấn Vũ vừa than vãn thì chợt có suy nghĩ thú vị lóe lên.

Tay phải đột nhiên sáng bừng lên, rồi luồng ánh sáng đấy cứ tiếp tục ngày càng lớn dần, và dài ra, cuối cùng dài tới 3m3 mang hình ảnh của một chiếc Thương.

“Thương Ánh Sáng”.

Dương Tuấn Vũ thầm phấn khích, không ngờ lúc không có thứ gì trong tay hắn lại nghĩ ra cái cách này, đúng là trong cái rủi có cái may.

Mới đầu ngọn thương còn nhấp nháy chưa rõ ràng vì việc điều khiển một lượng Ki luôn chảy ra liên tục để duy trì hình dáng vũ khí không phải là chuyện đơn giản. Cũng may trong những ngày tháng lúc trước luyện tập “Tia sáng Plasma”, khả năng điều khiển Ki của hắn đã được nâng cao lên không ít, nên dù cấp bậc sức mạnh không tăng tiến bao nhiêu nhưng với lượng Ki ổn định hắn đã có thểm làm được nhiều thứ, và mới nhất chính là một loại vũ khí được làm hoàn toàn từ Ki.

Nhìn cây thương tuy còn chưa rõ hoa văn mà khá giống một thanh thương sắt thô, nhưng cảm giác gắn bó dùng da thịt này còn thích thú hơn việc cầm một thanh thương thật.

Tất nhiên việc này cũng đốt Ki không kém, vì thế hắn chỉ thoáng vui mừng rồi nhanh chóng lao về phía đối thủ.

Âu Chí Quốc thoáng bất ngờ, nhưng rồi hắn chợt nhe răng cười:

- Haha. Ngươi cũng khá lắm. Cứ tưởng phải kết thúc nhạt nhẽo rồi chứ, được, ta sẽ chơi với ngươi thêm chút nữa.

Từ tay phải của hắn cũng rất nhanh được bao phủ bởi một lớp khói đen, sau đấy một chiếc Hắc Đao lớn được hình thành.

“Thì ra mình chỉ là kẻ đi sau, chiếc đao của hắn còn rõ cả hình dạng và hoa văn rồi chứ. Khỉ thật.”

Đúng vậy. Thứ đồ chơi này Âu Chí Quốc đã có từ lâu rồi, hắn còn tạo ra các hoa văn hình ma quỷ dữ tợn trên đó khiến người khác nhìn vào sẽ cảm thấy lạnh sống lưng.

Nhưng không vì thế mà nhụt chí. Dương Tuấn Vũ rất tự tin vào tài năng và chiêu thức thương pháp của mình. Nói về các môn võ thế kỷ 22 thì có lẽ hắn mới chính thức học được bộ thương pháp này và tập luyện nó đến mức thành thục, hiện giờ có lẽ đã có thể phát huy được 50% sức mạnh của bộ thương này.

Đừng nghĩ 50% là con số nhỏ, bản thân bộ thương pháp này là do một Thiếu Soái sức mạnh cấp độ Thân Vương vẫn còn sử dụng làm công pháp chiến đấu thì đủ hiểu mức độ bá đạo của nó lớn như thế nào.

Cuộc chiến đấu vốn quy định không được sử dụng vũ khí nhưng đây rõ ràng là do nguồn sức mạnh của họ tạo nên vì thế ban trọng tài cũng không có quyền cho dừng trận đấu.

- Thú vị.

Doãn Trung San ở trên đài cao nhìn xuống nở nụ cười thích thú nhìn hai tên nhóc bên dưới. Cho tới hiện tại hắn đã rất hài lòng với biểu hiện của hai kẻ này.

Lê Quân cười khổ:

- Không ngờ nước ta lại có hai nhân tài xuất chúng như vậy. Hai đứa cháu ta Bích Thanh và Bích Ngân từ nhỏ ham học võ, lại được rèn luyện bài bản mà không ngờ lại không bằng hai kẻ ở dưới kia. Đúng là giữa chăm chỉ và thiên tài vẫn còn một khoảng cách lớn.

Doãn Trung San khinh bỉ:

- Không phải hai đứa đó kém cỏi mà là do phương pháp dạy của ông chưa đến nơi đến chốn. Ta đã nói giao chúng cho ta dạy mà ông không nghe giờ còn than thở cái gì?

Lê Quân mặt già hơi đỏ, ông ho khan mất tiếng:

- Khụ khụ. Cháu ta cành vàng lá ngọc, yểu điệu thục nữ một thân con gái, đem cho tên quái vật ngươi đào tạo thì nó thành quỷ hay thành người còn chưa biết. Ta đâu có ngu. Mi thử hỏi xem ở đây bao nhiêu lão tướng có ai dám giao cháu cho ngươi dạy dỗ không? Không phải con cháu ngươi, ngươi đâu có xót...