Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 66: Chính thức khởi công.

Cho đến hiện tại, Trương Dương mới chính thức kịp phản ứng, đây là biệt thự từ trên trời rơi xuống ư? Như thế nào giống như đang nằm mơ vậy.

Kiều Hi Nhi nhún vai, hỏi:

- Có vấn đề sao? Hôm trước Thượng Quan giáo sư không phải nói phải giúp cậu tìm nhà sao, chính là nơi này, dù sao hoang phế cũng là hoang phế, chẳng phải sướng cho cậu, mặt khác thuận tiện nói cho cậu biết, bên kia núi chính là chòi canh gác khu này, cho nên phương diện an toàn càng không cần lo lắng, duy nhất phiền toái chính là, siêu thị cách nơi này có một chặng lộ trình, cậu … cần học lái xe không?

- Không phải chứ, căn nhà này cho dù là cho em, em cũng không thể ở nơi này, em còn phải đi học mà.

- Đi học? A, đúng, chị quên ...

Kiều Hi Nhi mang theo Trương Dương đi đến bên cạnh ban công ngắm cảnh, gõ cửa sổ trong suốt, nói rằng:

- Kính chống đạn, nhìn như không có, đối diện chính là nội thành của Thành phố Mai Ninh, ngồi ca nô đi, không đến năm phút đồng hồ.

- Cả kính chống đạn đều dùng tới, đây là biệt thự cho tổng thống nghỉ phép sao?

Trương Dương nhìn theo ngón tay trắng nõn dài nhỏ của nàng, quả nhiên, phía đối diện cách một đoạn biển lấn kỳ thật chính là nội thành Mai Ninh, thoạt nhìn như là gần trong gang tấc.

Trương Dương hồ nghi hỏi han:

- Chẳng lẽ về sau mỗi ngày em đều ngồi ca nô đi qua đó học?

- Đương nhiên không, cậu quên, bên này có phân hiệu của Mai Đại, trung tâm nghiên cứu Bá Hướng dược vật y học của học viện mới hoàn thành cách nơi này cũng chỉ 8 phút đường xe, trước khi thuốc thử Nam Tinh Đảo số 1 ra đời, Trương Dương đáng thương thân mến, tạm thời cũng chỉ có thể ủy khuất cho cậu ở nơi này.

- Vậy biệt thự này về sau thật sự là thuộc về em?

- Ngày mốt giúp cậu công việc chứng nhận bất động sản, như vậy đủ có thành ý không?

- Hắc, nói như vậy, nếu em tìm vài người đến ở cùng, các chị cũng sẽ không ngăn cản đúng không?

Kiều Hi Nhi nghe vậy, xoay người lại, nhìn nhìn Trương Dương, trên mặt lộ ra một nét tươi cười ý vị thâm hiểm:

- Đương nhiên, cho dù cậu muốn nuôi hàng chục người ở biệt thự, cũng sẽ không có người nào quản cậu, cho nên cậu có thể lớn mật yên tâm mà đem tiểu Lộ Lộ nhà cậu tới sống cuộc sống hai người ngọt ngào . . . À, không, chị cũng phải ở đây tạm một thời gian. Nhưng cậu yên tâm, nhà này cách âm hiệu quả vô cùng tốt.

Nàng cúi đầu nhìn đồng hồ tay một chút, nói rằng:

- Thời gian không còn sớm, lúc này Đinh giáo sư cùng Trịnh giáo sư, còn có tổ viên khác của công trình Long Duệ hẳn là đã đến trung tâm nghiên cứu dược vật Bá Hướng, ba mươi ngày sau, Nam Tinh Đảo số 1 phải có mặt tại thế gian, thời gian của chúng ta không nhiều lắm.

- Bọn họ cũng lại đây? Không phải nói hôm nay bọn họ cùng với Hách viện sĩ còn có cả tiến sĩ Hi Nhĩ đồng thời xâm nhập tham thảo công trình Long Duệ của chúng ta sao?

- Công tác nghiên cứu và thảo luận thực sự ngày hôm qua đã tiến hành, hôm nay chẳng qua là quan phương tỏ thái độ một chút mà thôi, cho nên chỉ cần Thượng Quan giáo sư là đến nơi, đừng quên thời gian của chúng ta thiếu hụt đến đáng thương. . . Thật không biết lúc trước sao lại đáp ứng cậu, một tháng hoàn thành công tác chế tạo thử thuốc thử một dược vật kháng ung thư, công việc như vậy, rất khó khăn, tôi nhất định là bị ma quỷ ám ảnh.

Kiều Hi Nhi bất mãn mà lầu bầu, nói.

Nói xong, nàng liếc mắt với Trương Dương một cái, tự cố chậm rãi đi xuống lầu.

Nhìn bóng dáng cao gầy, thấy thế nào, tựa hồ có vẻ có chút cảm giác cô đơn.

- Joyce!

Trương Dương hô tên tiếng Anh của Kiều Hi Nhi.

Cước bộ Kiều Hi Nhi hơi chút hoãn một chút, quay đầu trở về, lại hỏi:

- Làm sao vậy?

- Chuyện tối ngày hôm qua, thực sự xin lỗi!

Vô luận như thế nào, Trương Dương vẫn cảm thấy chính mình thiếu Kiều Hi Nhi một lời xin lỗi, cứ việc hắn không phải cố ý, nhưng hiện tại tạo thành kết cục cho Kiều Hi Nhi có nhà không được về, rốt cuộc vẫn là chính mình sai.

Kiều Hi Nhi nhìn hắn một cái, cười nhún nhún vai, đáp:

- Không giống cậu nhỉ, có cái gì mà xin với chả lỗi, nói đến … để tôi kiếm không một cái giải thưởng Nobel, nếu cậu không ngại thì tốt ...

- Thật sự?

- Thật sự, thực đến không thể thực hơn, thực như đại mimi trên người tôi . . .

- Chị quá tự tin?

- Phì, đừng nói hưu nói vượn, tin hay không một bàn tay tôi biến cậu thành bánh nhân thịt?

Kiều mỹ nữ đạp đạp mà rất nhanh đi xuống thang lầu.

- Đáng tiếc tối hôm qua cậu chỉ gọi điện thoại cho tôi mà thôi, nếu chạy đến tìm tôi, nói không chừng tôi sẽ cảm động, liền lấy thân báo đáp.

- A. . . Quan tâm đến chị không được sao?

Nghe vậy, Kiều Hi Nhi đột nhiên dừng bước lại, làm hại Trương Dương thiếu chút nữa va vào nàng, nàng quay đầu, đôi mắt xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Trương Dương, giống người bán đồ ăn thu được tờ tiền giá trị 100 vậy, tỉ mỉ mà nhìn, nhìn thấy Trương Dương có chút bối rối, nàng đột nhiên nở nụ cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền mờ mờ bình thường tuyệt đối khó gặp.

- Thiệt hay giả?

- Thật sự!

Trương Dương nghiêm trang chững chạc mà nói, đương nhiên hắn biết, chính mình bộ dáng nghiêm trang chững chạc, nàng có lẽ cũng không tin, nhưng lương tâm tự nói với mình, chính mình tựa hồ thật sự có chút thích nha đầu kia.

- Thật hơn cả đại mimi của chị …

- Phì, Trương Dương, cậu thực đào hoa!

Kiều Hi Nhi quay mặt trở về, tốc độ đi xuống lầu nhanh hơn:

- Nếu dám thích tôi, tôi chết cho cậu xem.

- Có nhất thiết thiếu đạo đức vậy không, tôi thích chị, dựa vào cái gì chị phải chết?

- Cậu là tôi, xem cậu có chết hay không.

Trương Dương vươn tay gãi gãi đầu, hình tượng mình trong nội tâm nàng liền như vậy thôi sao.

Đi ô-tô chạy tới tới gần trung tâm nghiên cứu dược vật Bá Hướng, chỉ tốn không đến 7 phút, Trương Dương tính ra, nhiều lắm cũng chỉ 3 - 4 km lộ trình.

Trung tâm nghiên cứu dược vật Bá Hướng ở vào vị trí trung tâm phân hiệu của trường Mai Đại, bên này trường đều là vừa mới hoàn thành không bao lâu, đến bên này học cơ bản cũng đều là tân sinh viên năm 1, năm 2, về lý luận, người nhận ra Kiều Hi Nhi sẽ không quá nhiều.

Nhưng Kiều mỹ nhân vẫn đem áo gió, mũ cũng đeo lên, lại treo đeo cả kính râm, giống một đặc vụ, kéo Trương Dương lén lút mà vọt vào trung tâm nghiên cứu dược vật Bá Hướng.

Phòng thí nghiệm nơi này rõ ràng lớn hơn so với phòng thí nghiệm phân tử tế bào bên trụ sở chính của trường, đi vào, cách cửa thủy tinh trong suốt, liền có thể nhìn thấy hơn mười người áo dài trắng đang bận rộn ra vào.

Sau khi đi qua hai cửa kiểm tra, hai người cuối cùng mới tới phòng thay quần áo trước phòng thí nghiệm, thay quần áo xong, còn phải vào phòng tiếp nhận xử lý vô khuẩn, sát độc bằng đèn tử ngoại, giằng co gần nửa giờ, hai người mới vào phòng thao tác vô khuẩn một mình.

Giáo sư Đinh Bằng Sơn, giáo sư Trịnh Duẫn Thái cùng với hai tiểu mỹ nữ mi thanh mục tú còn có một đôi kính mắt sớm đã ở nơi đó chờ bọn họ, nhìn bọn họ đến, giáo sư Đinh Bằng Sơn liền ngừng lại thao tác đang làm dở, giới thiệu cho Trương Dương từng người trong phòng vô khuẩn.

Người cùng để đuôi ngựa như Kiều mỹ nữ kêu Diệp Tiểu Như, thạc sĩ tế bào sinh vật học, một người khác để tóc dài, hơi chút béo họ Điền tên Điềm, thạc sĩ dược học phân tử Bá Hướng, tuổi hai người thoạt nhìn đều chỉ hơn so với Kiều Hi Nhi 5 - 6 tuổi, gần ba mươi tuổi gì đó. Còn một người đeo kính mắt dày cộp tên Ngô Hạo, cũng là thạc sĩ dược vật học Bá Hướng, tuổi của hắn hơi chút lớn một ít, ba mươi lăm ba mươi sáu, nhìn độ dày kính, cũng biết là một loại người như Lưu Thanh.

Xem bộ dáng bọn họ đều là điển hình những người nghiên cứu khoa học, trong mắt mỗi người tựa hồ cũng chỉ có những đồ vật mắt thường nhìn không thấy sống ở bên trong dụng cụ vô khuẩn kia.

Nhưng sau khi tiến sĩ Đinh giới thiệu bọn họ cho Trương Dương xong, ba người bật người trừng thẳng kính mắt, giống như nhìn thấy gấu trúc quốc bảo, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trương Dương, nếu không phải giáo sư Đinh Bằng Sơn và giáo sư Trịnh Duẫn Thái ở đây, phỏng chừng đã sớm nhào lên đây.

- Trương Dương, bọn họ bốn. . . à, ba người ...

Giáo sư Đinh Bằng Sơn nhìn nhìn, ý là ngoài Trương Dương và Kiều Hi Nhi, chỉ có ba người.

Chương 66-2: Chính thức khởi công. (2)

- Ba người bọn họ, đương nhiên, còn có người phỏng chừng hôm nay còn không tới được, từ hôm nay trở đi chính thức gia nhập tiểu tổ nghiên cứu khoa học công trình Long Duệ, bọn họ đều sẽ được cậu lãnh đạo, có chuyện gì cậu có thể phân phó bọn họ chấp hành.

Ông ta nhìn nhìn Trương Dương, nghĩ nghĩ lại bổ sung nói:

- Đừng ngại, trong lĩnh vực khoa học, không tồn tại vấn đề chênh lệch tuổi tác, trong mắt khoa học gia, Joyce cũng chỉ lớn hơn ba tuổi so với cậu, nhưng cô bé đã là tổ trưởng vài hạng mục nghiên cứu khoa học.

Nghe vậy, Trương Dương gật gật đầu, đáp:

- Dạ, em biết rồi!

Hắn hiện tại, tuy rằng vừa mới cảm thấy có chút là lạ, để một sinh viên chưa tốt nghiệp dẫn dắt ba vị thạc sĩ, như thế nào đều cảm thấy không được tự nhiên, nhưng nghe lời nói của giáo sư Đinh Bằng Sơn, lập tức liền bình thường trở lại.

- Các anh chị, từ nay về sau chiếu cố em nhiều hơn nha.

Trương Dương nhất nhất cùng bọn họ nắm tay, nhưng khi đến Điền Điềm, cô gái bộ dạng rất ngọt ngào này cố ý hỏi thêm một câu:

- Cậu em, có bạn gái hay chưa?

Một bên Kiều Hi Nhi hắc mặt giành trước, đáp:

- Khụ. . . Khụ, Điền sư tỷ, gia súc này là hoa có chủ ha, đừng nghĩ có ý với hắn!

- Ai nha, hóa ra là bạn trai sư muội, chị cũng không dám xuống tay.

Điền Điềm vừa nghe, trên mặt nhất thời lộ ra một tia thất vọng.

Trương Dương nghe thấy mà trợn mắt há hốc mồm, quả nhiên con gái mà chỉ số thông minh thì EQ-Chỉ số cảm xúc ngược lại, tuy rằng người ta là thạc sĩ, nhưng dầu gì cũng là mỹ nữ mà, tuy rằng không có xinh đẹp đến mức yêu nghiệt bằng Kiều mỹ nữ, nhưng đặt ở Mai Đại cũng đủ để kinh sợ một số người, cư nhiên lưu lạc đến nơi thấy đàn ông liền hỏi đối phương có bạn gái hay không.

- Hừ, hắn không phải bạn trai em.

Kiều mỹ nữ ngắm Trương Dương, vội vàng lên tiếng, nàng bĩu môi nói:

- Bạn gái cậu ta phỏng chừng các chị cũng đều biết, hoa hậu giảng đường hóa viện, Hứa Đan Lộ!

- Ồ… là cô ấy à, khó trách!

Điền Điềm cùng Diệp tiểu như đồng thời phát ra một thanh âm bừng tỉnh đại ngộ.

- Nhưng lần này cô bé khẳng định sẽ có đối thủ, Tiểu ma nữ đó còn có thể buông tha hắn mới là lạ.

Điền Điềm lòng có không cam mà nói.

- Ai là Tiểu ma nữ?

Trương Dương nghe ra đến đây, Lộ Lộ trong mắt các nàng phỏng chừng phong bình không ra sao, nhưng cũng khó trách, người bình thường chỉ nhìn ăn mặc cùng phong cách hành sự của Hứa Đan Lộ, mặc cho là ai cũng sẽ không có ấn tượng tốt về nàng, nếu nói cho các nàng, Lộ Lộ còn là một trinh nữ, phỏng chừng bọn họ đều ngã gục.

- Tiểu ma nữ? Hắc hắc.

Điền Điềm nhìn nhìn Diệp tiểu như, lại nhìn nhìn Kiều Hi Nhi, cười đến là cười rung hết cả người.

- Nha đầu kia dám ngày đầu tiên liền không tới, cậu em, tôi nói trước cho cậu nha, đụng tới họ Lưu xinh đẹp đề phòng chút là được rồi.

- Mấy người các cô, nơi này cũng không phải là hiện trường tiết mục làm quen nha.

Giáo sư Trịnh Duẫn Thái nhìn vài người tại kia tán gẫu đến đề tài tình cảm, vội vàng đi tới cắt lời:

- Nhiệm vụ khẩn cấp, trong một tháng từ lý luận thành thực tiễn, rất nước rút, nhưng lý luận Trương Dương cung cấp duy trì đã đầy đủ kỹ càng rồi, từ thân thể tế bào đơn nuôi trồng được tổ hợp tế bào siêu cấp, ức chế gien thực nhập, tổng cộng ba giai đoạn, một giai đoạn mười ngày, nếu là thường ngày, không có 2-3 năm không dám tưởng tượng, hiện tại nếu chúng ta đều nói được, vậy cần chạy đua thời gian . . . Nói này, không có việc gì liền khởi công đi.

Viện sĩ lên tiếng, năm người trẻ tuổi từng người thè lưỡi, vội bắt đầu động tay.

Đối với Trương Dương mà nói, cơ hội vào phòng thí nghiệm hiển nhiên muốn so với 4 người bọn họ ít hơn đến đáng thương, ưu thế duy nhất của hắn đó là có thể đủ cung cấp lý luận, mà Kiều Hi Nhi hiển nhiên là hai thứ cùng kết hợp, cho nên người ta nói nàng là thiên bẩm không có sai.

Không thể không nói tính công tác của loại nghiên cứu khoa học này đối với Trương Dương tuyệt đối là cái công tác có tính tai nạn. Bận một ngày, kỳ thật ngay cả một chút tiến triển đều không có, nhưng trừ hắn ra mọi người lại không hẹn mà cùng nói, tiến triển thuận lợi.

Điều này làm cho Trương Dương bi ai, rõ ràng nuôi cấy ra cái lông mao đều không có, như thế nào mà gọi là tiến triển thuận lợi, nhưng nhìn hai viện sĩ giáo sư Đinh Bằng Sơn và giáo sư Trịnh Duẫn Thái đều lộ vẻ vừa lòng hắn đương nhiên cũng không tiện nói cái gì.

Nhưng đồng thời hắn cũng hiểu được, công tác nghiên cứu khoa học chân chính là buồn tẻ vô vị như thế, rất nhiều người chỉ nhìn những thành công, vinh quang người ta có được sau khi đưa ra thành quả, mà không biết sau lưng ẩn chứa bao nhiêu mồ hôi cùng vô số đêm lẫn ngày không ngủ của bọn họ.

- Buổi tối tiểu Ngô, tiểu Diệp, Điền Điềm ba người tăng ca một chút, giám hộ tiến triển. . .

Trước khi ra khỏi phòng thí nghiệm, giáo sư Đinh Bằng Sơn cố ý phân phó một chút, sau đó lại nhìn Trương Dương và Kiều Hi Nhi hai người:

- Hai người thì sao?

Ý tứ của hắn là, các hai người xong là xong, nhưng ý đồ là có thể ở thì tốt nhất, Kiều mỹ nữ nhìn nhìn Trương Dương, vừa định mở miệng nói, Trương Dương lại giành trước nói rằng:

- Buổi tối. . . Cái này, em còn phải đi làm.

- Đi làm?

Giáo sư Đinh Bằng Sơn cởi một nửa áo dài trắng nhất thời ngừng lại, đám người Kiều Hi Nhi cũng nhất tề ngây người.

Nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc của bọn họ, Trương Dương thấy kỳ quái:

- Rất kỳ quái sao? Tôi đương nhiên cần đi làm, không thì tôi lấy cái gì nuôi sống chính mình?

- Khụ. . . Cũng không phải ý tứ này, nhưng cậu có biết, tổ viên công trình Long Duệ chúng ta mỗi tháng kỳ thật cũng có một khoản tiền trợ cấp, mức không lớn, tạm thời chỉ có chừng hai vạn, nhưng tiền trả sinh hoạt phí hẳn là được rồi.

Giáo sư Đinh Bằng Sơn nhìn nhìn Trương Dương, bổ sung nói:

- Đương nhiên, bao nuôi minh tinh là không đủ.

Hắn nói lời này ý tứ đại khái là, tiểu tử, không phải mới chuyển năm mươi vạn cho ngươi sao, ngươi. . . Cũng quá biết cách moi đấy, nhất định là đi nuôi gái.

Nhưng Trương Dương hoàn toàn không có tâm tư đi lĩnh hội ý tứ trong lời của ông ta, tâm tư của hắn đã hoàn toàn đặt ở hai vạn kia, tiền trợ cấp còn có hai vạn. . . Ối, đây chính là khoản tiền không nhỏ, hiện tại người làm nghiên cứu khoa học không thiếu tiền.

- Trương Dương, cậu làm gì, sao mà tôi không biết?

Trên đường đưa Trương Dương về nội thành, Kiều mỹ nữ nhịn không được mở miệng hỏi.

- Mới vừa tìm được , chưa kịp hội báo với chị.

- Phì …

Kiều Hi Nhi nguýt hắn một cái, cuối cùng có chút không cam lòng, lại hỏi:

- Là công việc như thế nào, tôi cũng nhàn đến hoảng đây, giới thiệu một chút đi, tôi cũng đi làm, kiếm khoản thu nhập thêm.

- Hừ . . .

Đến phiên Trương Dương vẻ mặt hắc lại mà nhìn chằm chằm nàng:

- Nhân viên phục vụ Khách sạn, không bao ăn không bao ở, có làm hay không?

- Đừng nói với ai khác tôi quen cậu!

Kiều mỹ nữ đột nhiên gia tốc.

Qua một lát, nàng lại quay đầu lại, nói rằng:

- Không đúng, sao tôi cảm thấy có chút kỳ quái. . .

Nàng đột nhiên đem ánh mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm Trương Dương nói:

- Cậu nhất định là coi trọng cái vị đại mimi ở chỗ Lễ tân đúng hay không?

- Khụ. . . sức tưởng tượng của chị quá phong phú đấy? Lại nói người ta cũng không phải lễ tân, quản lý phòng hành chính, quản lý hiểu không?

Trương Dương không nói gì mà chỉ chỉ con Hphone nàng đặt ở trên xe, đánh lạc hướng của nàng :

- Điện thoại kêu kìa, giúp chị nhận nha!?

Trương Dương chú ý thấy, lúc này Kiều Hi Nhi đã đổi vỏ IP từ màu trắng đổi thành màu đen, không hổ là kẻ có tiền.

Kiều Hi Nhi nghiêng đầu liếc biểu hiện số gọi đến, chu miệng nói rằng:

- Tiểu tử thối, Thượng Quan giáo sư, cho ngươi nhận hộ, ông ta khẳng định cho rằng tôi lên giường với cậu!

Chính cô ta tự nhận điện thoại, đơn giản nói vài câu, rất nhanh liền cúp điện thoại, sau đó ném IP sang một góc, thản nhiên mà nói rằng:

- Ngày mai tổ nghiên cứu khoa học cùng với một vài xí nghiệp hợp tác chính thức ký hợp đồng, bảo chúng ta cùng đi tham gia, đương nhiên, đây chính là cơ hội tốt cho bọn họ tuyên truyền …

- Ký hợp đồng?

Trương Dương không khỏi vừa nhíu mày, à, thiếu chút nữa quên việc này, Thượng Quan giáo sư gọi điện thoại đến cũng thật đúng lúc.

..