Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 50: Nếu ta không thích, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Kiều Hi Nhi hét lên một tiếng, theo bản năng mà vươn tay che váy.

Không nghĩ tới động tác e lệ này của nàng lại làm cho hai tên du côn kia càng thêm hưng phấn, trong đó một tên vừa thấy một kích thất thủ, lập tức định ôm nàng, muốn giữ chặt Kiều Hi Nhi, tốc váy vên, hưởng thụ một phen.

Nhưng tay hắn còn chưa đụng tới Kiều Hi Nhi, liền phát hiện cổ tay của mình đột nhiên bị người nhẹ nhàng nhéo, hắn chuyển nhãn vừa nhìn, hóa ra là tên thư sinh kia.

-Ha ha, anh bạn hữu, tay anh định làm gì vợ tôi đây?

Trương Dương ra vẻ sợ sệt, ánh mắt có chút trốn tránh mà nhìn tên du côn kia cuồn cuộn, tựa hồ muốn nói, đại ca, đây là của ta, ngài giơ cao đánh khẽ đi.

-Ha ha, vợ của ngươi à?

Tên du côn kia bị nắm tay, không giận mà cười, một tay kia chỉ vào Kiều Hi Nhi, cười nói:

-Không tồi, vợ của ngươi rất được, để các huynh đệ đỡ cơn nghiện tay động một chút nhé!?

-Phì, lưu manh, tránh qua một bên.

Kiều Hi Nhi chỗ nào có thể chịu được, không đợi Trương Dương lên tiếng, há mồm liền mắng, đồng thời trừng mắt nhìn Trương Dương, liếc mắt một cái, bà chị là vợ ngươi lúc nào?

-Ha ha! Ôi mặt còn biết xấu hổ nữa, hôm nay anh đây không chỉ muốn sờ, còn sẽ cưỡng hiếp em có tin hay không?

Tên du côn vừa thấy Kiều Hi Nhi nổi giận liền vui vẻ, mặt đen quay đầu lại nhìn nhìn bàn chơi bi-a phía sau hắn vài tên du côn khác đang chơi bi-a, thì thầm nói:

-Các huynh đệ thế nào, nàng này đủ dùng không?

Kiều Hi Nhi vừa nhìn lại, theo một tiếng gọi của tên du côn này, chung quanh vài tên lưu manh không ngại ngần bật người xoa tay, chậm rãi vây lại đây, ngăn chặn đường đi trước sau Trương Dương và nàng.

May là Kiều Hi Nhi lớn mật. Nhưng lúc này nàng cũng có chút luống cuống thất thần, Trương Dương tuy rằng thoạt nhìn bộ dạng cao cao, nhưng nào có thể là đối thủ của đám lưu manh này.

Nàng nhìn Trương Dương, liếc mắt một cái, phát hiện vẻ mặt Trương Dương không kém là bao nhiêu so với nàng, hoang mang rối loạn, Trương Dương chỉ sợ sẽ ném nàng một mình ở trong này mất!Kiều Hi Nhi tin tưởng, có lẽ đợi những tên du côn kia uy hiếp thêm một chút, không hề nghi ngờ hắn sẽ làm như vậy.

Tên đáng chết, nếu không phải hắn mang mình tới chỗ này nói cái gì mà muốn tìm linh cảm, cũng không đến mức lưu lạc đến hoàn cảnh loại này.

Nhưng buồn bực thay, cái tên du côn bị Trương Dương bóp tay kia đột nhiên giật cánh tay một cái, muốn rút tay từ trong tay Trương Dương ra, sau đó lại đi sờ mó Kiều mỹ nữ, kết quả hắn phát hiện, tay mình giống như không thể động đậy.

-Đó là vợ tôi, chỉ có thể tôi được sờ, tại sao có thể cho các anh sờ chứ?

Trương Dương cười hì hì nhìn chằm chằm tên kia, lười biếng mà nói rằng.

Tên du côn kia ngẩn ngơ, lại dùng thêm sức, phát hiện vẫn là không giật tay ra được, lúc này hắn nóng nảy, người này có chút quái lạ, hắn vội quay đầu hô:

-A, có người gây chuyện!

Nói xong, một cước liền đá hướng Trương Dương, nhưng chân vẫn chưa hoàn toàn nâng lên, Trương Dương đã muốn giống như quỷ mỵ dán đến trước người hắn, ấn tay hắn một cái, cả người tên kia liền trực tiếp ngã ầm trên mặt đất, cánh tay khửu tay co thành một cái bánh quai chèo, đau đến trực tiếp hét lên.

Trương Dương lại nhẹ nhàng ấn tay, vặn nhẹ, "rắc" một tiếng, cánh tay tên du côn kia liền trực tiếp trật khớp.

-Anh hùng cứu mỹ nhân, trừng trị bại hoại, thưởng điểm hệ thống tích phân, hiện tại tích phân của bạn là bốn mươi bốn điểm, danh hiệu là thanh niên đầy hứa hẹn. . .

Trương Dương vui vẻ, chiêu này quả thực hữu hiệu!

Kháo!

Đám du côn tỉnh ngộ, vây lại đây xem, có người cầm cán gậy bi-a, có người cầm ghế nhựa, có người trực tiếp bàn tay trần, năm sáu người đồng loạt dũng mãnh hướng về Trương Dương.

-Dám tìm việc ở chỗ của đại gia, muốn chết!

Trong tiếng kinh hô của Kiều Hi Nhi, có ít nhất năm tên du côn nhằm phía Trương Dương, mà ngay khi Kiều Hi Nhi sợ tới mức nhắm lại hai mắt, Trương Dương đã động thủ, hắn cướp cái gậy bi-a tên du côn vừa đến gần đang cầm, một cái quay, để chiếc gậy vào trọn trong tay, đánh cho tên đó trực tiếp đau đến cong hạ thắt lưng.

Cái tên cầm ghế dựa kia còn thảm hại hơn, hắn lấy chính là cái loại ghế bằng, 4 chân là bằng sắt, nhìn giống như đánh được Trương Dương, nhưng thực tế chính là hắn lao đến, mà Trương Dương chỉ nhẹ nhàng một cái, đồng thời kéo vùng khửu tay cánh tay của hắn, cả người hắn liền trực tiếp ngã sấp xuống, còn ngã lên ghế trên.

Còn lại ba người đều là tay không có đeo găng tay, nhìn thấy cảnh này, trực tiếp sợ mà choáng váng, không đợi Trương Dương tiến lên, từng người co chân bỏ chạy.

Trương Dương nhìn thấy bọn họ chạy, đau lòng đến không chịu được, nhưng Kiều Hi Nhi bên người, hắn lại không tiện đuổi theo, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn ba tên trốn.

-Hừ, các ngươi không trượng nghĩa chút nào, nhìn thấy đồng bọn bị đánh, ít nhất phải đến chi viện một tay chứ, cho dù không giúp vội không thể chạy, trở lại, mau trở lại.

-Cậu không bệnh chứ? Đám người kia là muốn đánh cậu đấy.

Kiều Hi Nhi thấy một màn như vậy, trực tiếp phát điên, cư nhiên còn có người sợ đối thủ chạy trốn.

Mà trên mặt đất ba tên du côn thì nhìn Trương Dương kêu gào, không nói gì mà lắc lắc đầu, người này, rõ ràng là cố ý dẫn heo đi giết hổ, bọn họ thừa dịp Trương Dương không chú ý, một đám nhanh chóng té chạy bảo toàn tính mạng.

Nhìn thấy lũ du côn đều chạy, Trương Dương không khỏi có chút thất vọng, lúc này mới kiếm được ba điểm thôi, như thế nào bỏ chạy rồi, muốn kiếm đủ năm mươi điểm, ít nhất cũng phải làm lại bốn lần.

-Chúng ta đi nhanh lên đi.

Nhìn thấy Trương Dương nhìn chung quanh lưu luyến không rời, tựa hồ đang tìm mục tiêu, Kiều Hi Nhi gần như điên rồi. Nếu nàng biết cái chỗ này loạn như vậy, liền không cùng người này đến đây, cái gì mà tìm linh cảm, rõ ràng là tới tìm chết.

-Chờ thêm một lát đi.

Trương Dương nhìn bóng lưng vài tên du côn biến mất, lòng có chút không cam mà đáp.

Tuy rằng chạy mất ba người, nhưng đích xác cũng cần kiếm ba điểm tích phân, Trương Dương làm sao có thể bỏ qua như vậy.

Đồng thời cũng chứng minh một sự kiện, chiêu số chính mình nghĩ ra có thể dùng, trước tiên dùng Kiều mỹ nữ đi hấp dẫn lũ háo sắc, chờ bọn họ động thủ, lại ra tay giáo huấn bọn họ. Tuy rằng giáo huấn một tên mới được một điểm, nhưng nơi này đánh đám háo sắc kia tìm điểm, quả thực là thiên đường.

Kiều Hi Nhi đương nhiên không biết trong lòng hắn tính toán gì, kéo Trương Dương, chết sống đòi rời khỏi.

-Ai nha, bà chị, hình như em có linh cảm.

TrươngDương nặn ra sát khí.

Quả nhiên, hắn vừa nói, Kiều Hi Nhi bật người quên hết đám háo sắc kia đến chín từng mây.

-Thật sự?

-Vâng, việc này không nên chậm trễ, em phải nhanh chóng đem những gì nghĩ ra được ghi lại.

Trương Dương vội vàng đi đến một quán ăn bán lẻ bên cạnh, tìm ông chủ mua bút cùng vở, thực chăm chú viết viết vẽ vẽ.

Kiều Hi Nhi vốn không chút hoài nghi, nhưng sau lại nhìn thấy bộ dáng không yên lòng của Trương Dương, tiến lên nhìn, thiếu chút nữa tức điên, hóa ra Trương Dương đang vẽ vớ vẩn.

Nhưng không đợi nàng bão nổi thành công, chỗ ngoặt đầu đường bên kia đột nhiên lại trào ra một đoàn người cầm đao chém, hướng về phía hai người bọn họ đây.

Một người mới vừa rồi bị Trương Dương đánh điên cuồng hét lên:

-Hùng ca, ngay ở kia.

Trương Dương há mồm trợn mắt nhìn chằm chằm vào số vũ khí. Không ngờ thế nào mà tự mình lại chọc phải tổ ong vò vẽ. Đây là suy nghĩ ban đầu của hắn, mà theo bản năng nấp phía sau lưng của Kiều Hi Nhi.

Ngược lại lúc này Kiều Hi Nhi lại giữ được bình tĩnh mà lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.

Trương Dương khuyên nhủ cô ta nói:

-Cô nương, vô dụng thôi, cảnh sát không nhanh như vậy đâu, mau chạy đi.

Trương Dương suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói rằng:

-Chị đi trước đi, tôi sẽ ngăn bọn họ lại.

Nói xong hắn ta chạy vọt tới lấy cây gậy ở bàn bi-a trước mặt. Hắn ta tin rằng, muốn ngăn họ lại một lúc thì Kiều Hi Nhi rời đi hẳn không thành vấn đề.

Nhưng khiến cho hắn phải mở rộng tầm mắt chính là Kiều mỹ nhân này lại không đi mà cũng cầm quả bi-a xăm xăm đi đến bên cạnh hắn nói rằng:

-Chị cũng không phải là bình hoa, nếu như cậu có việc thì phải để tôi và Thượng Quan giáo sư chết đuối trong nước bọt.

Chương 50-2: Anh chọc vào tổ ong vò vẽ rồi.

-Hùng ca, cái này Trương Dương có chiêu gì vậy, anh chính là lời khuyên tốt cho bọn em, chúng ta có điểm tựa tốt rồi.

-Xin đấy, cô chỉ có thể gây trở ngại chứ giúp được gì!

Trương Dương không nói gì mà đảo cặp mắt trắng dã. Nếu không có Kiều Hi Nhi ở đây thì tốt xấu gì hắn cũng có thể ứng phó được một chút nhưng có cô ta ở đây thì cái này lại càng thêm khó.

Đang nói chuyện, đám đông đã chạy vọt tới trước mặt, đại khái có khoảng 17, 18 người trong đó ít nhất là có 6 tên cầm đao, đều là những kẻ cơ bắp cuồn cuộn vừa nhìn đã thấy cực kỳ lợi hại.

Để cho Trương Dương cảm thấy ngoài ý muốn chính là A Cẩu lúc sáng bị hắn đánh. Tay trái y băng vải tay phải cầm ống túyp thoạt nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp.

A Cẩu cũng nhìn thấy Trương Dương.

Sau khi hắn nói xong, người có mặt chữ điền kia phất tay khiến cho mọi người yên tĩnh trở lại rồi say đó nhìn chằm chằm vào Trương Dương và Kiều Hi Nhi trong chốc lát, sau đó sắc mặt có hơi thay đổi, cau mày nói:

-Các bạn là sinh viên đại học Mai Đại?

Trương Dương gật đầu không nói thì chó cũng biết.

-Nếu là sinh viên thì nên lấy việc học làm trọng, nhưng các bạn lại không ở trong trường mà học cho tốt còn chạy đến chỗ này làm gì?

Trương Dương ngẩn người ra, đây là lần đầu tiên bị một người bắt nạt, giáo huấn về chuyện học hành. Thế giới này bị điên mất rồi, đúng vậy, mình không có việc gì thì chạy đến đây làm chi?

Nhưng Trương Dương còn hơn khối người đặc biệt là trong nhóm người náo loạn kia muốn thử lòng người. Chuẩn bị đem tên cả gan này đi chém không ngờ là ông chủ của mình lại tự nhiên đi nói chuyện học tập gì với đối phương của mình, đây là loại rắc rối gì thế không biết?

-Anh Hùng, chớ có nhiều lời với bọn chúng, thẳng tay phế hắn đi.

A Cẩu kia cũng là người nóng nảy, y bị tống tiền 7 vạn đồng. Y đau lòng mất một ngày liền, bây giờ vất vả lắm mới có thể trở về được không ngờ sao anh Hùng lại còn làm cho đối phương.

Cái người mặt chữ điền kia được gọi là anh Hùng hảo hán trừng mắt liếc nhìn A Cẩu một cái rồi vươn tay đẩy hắn một cái lảo đảo.

-Anh động vào huynh đệ của tôi thì hôm nay ít nhất hãy nói cho tôi cho tôi một người.

Hùng Ca nhìn Trương Dương chằm chằm, nói một cách không nhanh không chậm:

-Tôi nghe nói anh thực sự có thể đánh được, như vậy tôi và anh sẽ cũng tỉ thí một chút, nếu anh có thể thắng tôi thì chuyện hôm nay và chuyện cũ coi như qua. Còn nếu như anh thua, thì anh phải nhận lỗi trước huynh đệ của tôi, thế nào?

Trương Dương vừa nghe chuyện tốt này, tuy trong lòng cũng không để ý gì nhưng vẫn sảng khoái đồng ý.

-Được, cứ theo như lời anh nói nhưng tôi có một thỉnh cầu.

Trương Dương nhìn nhìn Kiều Hi Nhi bên cạnh, nói rằng:

-Trước hết tôi muốn các anh hãy phóng thích bạn tôi đã.

Hùng ca có chút sửng sốt một chút, sau đó gật đầu đáp:

-Không thành vấn đề.

-Không được, tôi không thể để mặc cậu được.

Mỹ nữ Kiều mặc kệ, kéo cánh tay Trương Dương không chịu buông. Trương Dương không còn cách nào với cô ta, vẻ mặt của Hùng ca bên kia thì đang đen lên, y do dự một chút rồi nói rằng:

-Trương Dương, tôi đồng ý với anh, dù anh thắng hay thua tôi cũng sẽ không để cho người khác động vào cô bé này, như vậy là được rồi chứ?

-Được, tôi tin anh.

Bỗng nhiên Trương Dương có chút hiểu ý này. Người trước mắt này vì sao lại phát hiện ra một khí chất đặc biệt. Nếu như không đoán sai xuất thân của người này, hơn nữa còn không phải là giống bộ đội. Ánh mắt của y và vết thương trên tay đều mang theo sát khí. Thậm chí, Trương Dương không một chút nghi ngờ, người này có thể đã giết người.

Hắn tin là lời của đối phương đủ để tín nhiệm, cho nên hắn đã đồng ý. Chỉ cần đối phương bằng lòng buông tha Kiều Hi Nhi thì hắn cũng có thể lỏng tay hơn.

Ông chủ muốn đích thân ra tay giáo huấn Trương Dương, mặc dù có chút không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn nhượng bộ đánh trống để hai người buông tay.

Hai người dọn trận xong cũng không có nói nhiều mà trực tiếp ra tay, một dậm chân cơ thể giống như một mũi tên lao thẳng về phía Trương Dương, nắm đấm hung ác bổ nhào về phía Trương Dương.

Hai mắt của Trương Dương híp lại, khí thế của Hùng ca khác hẳn đám kia. Vừa ra tay đã biết đối phương là cao thủ tuyệt đối, không dài dòng nhiều.

Trương Dương cũng không có chọi với đá, với lực lượng của đối phương hắn mà đấu lại thì chỉ có thảm hại thôi.

Lúc chính tay Hùng ca đâm đến, dường như Trương Dương trượt qua lòng bàn tay của hắn đồng thời co rụt quyền lại.

-Không tồi.

Hùng ca kia mỉm cười giống như là không thèm để ý, trong lòng cũng thầm sợ hãi. Tiểu tử này nhìn thì có vẻ như không để ý nhưng ra tay thì cực kỳ xảo quyệt. Cái này nếu như Trương Dương không được huấn luyện đặc biệt thì không có cách nào mà đối

Hai người, một người sai ở phía sau, rất nhanh lại cùng chần chừ ở một chỗ. Hai bên lại tiếp tục hủy đi 10 chiêu. Hùng ca, kinh ngạc phát hiện ra chính mình tuy trốn tránh đối phương nhưng lại chũng các chiêu của mình. Lúc còn trong bộ đội đặc chủng vùng Tam Giác Vàng học bảy, tám năm còn chưa bằng một đệ tử, cái này quá kỳ lạ.

Hai người càng đánh lâu thì sắc mặt của Hùng ca lại càng khó coi. Y phát hiện khuyết điểm duy nhất của Trương Dương lúc này chính là không đủ lực lượng nhưng kỹ thuật đánh nhau của hắn thì hơn hẳn mình.

Đương nhiên, nếu y nương tay với Trương Dương thì chưa chắn hắn cũng đỡ đòn làm như vậy chẳng qua là có chút phiêu lưu hơi lớn.

Nhưng bây giờ, trong tình huống này, muốn ung dung thu phục Trương Dương thì còn là vấn đề rất lớn, đánh tiếp thì lại càng khó coi.

Cho nên, đột nhiên y đánh là một chưởng mạnh, Trương Dương lui lại mấy bước, vươn tay ra ngăn nói:

-Thôi, hôm nay mọi người không thể phân biệt được thắng thua.

Trương Dương sửng sốt, hắn hiểu được cái này là Hùng ca có ý để lại một tay, nếu không thì mình không đi tiêu thì cũng bị tàn phế. Nghe được đối phương hào phóng như vậy, trong lòng thấy rất kỳ lạ nhưng hắn cũng vội tươi cười nói:

-Đa tạ Hùng ca đã thủ hạ lưu tình.

-Tôi tên là Trần Thiên Hùng, từ nay về sau nếu có người gây phiền toái với anh thì cứ đọc tên tôi, có lẽ cũng sẽ có tác dụng đấy.

Tên mặt chữ điền nhìn liếc mắt Trương Dương một cái rồi thản nhiên nói.

Những tên bên cạnh A Cẩu trợn tròn mắt, cái này Hùng ca không thích hợp, không phải là muốn đánh nhau sao, sao lại biến thành gọi nhau huynh đệ với đối phương thế này?

A Cẩu to gan, vừa định mở miệng thì lại bị Trần Thiên Hùng lườm một cái:

-Nhiều chuyện!

Trương Dương nhìn đối phương buông tha mình dễ dàng như vậy, e là sẽ xảy ra chuyện. Saukhi cảm ơn TrầnThiên Hùng liền vội vàng kéo Kiều Hi Nhi nhanh chóng dời khỏi Phố Tiên Thủy.

Bọn họ vừa mới đi, rốt cục thì A Cẩu cũng không nhịn được liền mở miệng nói:

-Hùng ca, chính là bị cướp mất bảy vạn…

-Bảy vạn? Ngớ ngẩn thật, bảy vạn đã là gì? Coi như học phí đi, hơn nữa tiền đến từ đâu, ngươi còn không biết lấy về thế nào sao?

Trần Thiên Hùng nhìn thấy bóng Trương Dương từ xa rồi nhìn chằm chằm vào đám người A Cẩu, lớn tiếng nói rằng:

-Từ nay về sau không có việc gì thì đừng có trêu chọc y, đã có người khuyên bảo sau này còn xảy ra chuyện gì thì đừng có trách tao trở mặt.

Lời này của y vừa nói ra, người bên cạnh đã thở dài một hơi. Bọn họ theo Trần Thiên Hùng lâu như vậy mà cho tới giờ cũng chưa nhìn y lại thận trọng đến mức như thế. Chẳng lẽ sau lưng Trương Dương này lại có một chỗ dựa vững chắc nào sao?

Đám người này nín thở một lúc lâu cuối cùng thì cũng hỏi thầm A Cẩu hỏi:

Trần Thiên Hùng nhìn hắn một cái, trên mặt lộ ra một tia cười khổ, thản nhiên nói rằng:

-Trương Dương này có chiêu gì thì cũng không quan trọng, quan trọng hơn chính là cô gái xinh đẹp bên cạnh hắn kia.

..