Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 41: Đồ con điếm.

Phòng ký túc xá của Hứa Đan Lộ tính cả chính cô ta tổng cộng sáu người, trong đó một người thường ở ngoài trường, còn lại bốn người, hai người quan hệ tốt với Hứa Đan Lộ, hai người khác quả thực coi Hứa Đan Lộ thành thù địch.

Theo quan điểm Hứa Đan Lộ mà nói, nàng cảm thấy đây là đương nhiên, bởi vì hai người này và nàng không hợp. Đều là những người cực xấu, điển hình là ục ịch, da đen, cho dù dùng dù đồ trang điểm tốt đi nữa cũng vẫn xấu ục ịch và đen xì.

Người xấu ục ịch và mỹ nữ hoa hậu giảng đường vốn đã chênh lệch, hơn nữa ngày thường Hứa Đan Lộ ăn diện lại thời thượng và gợi cảm, nam sinh theo đuổi nàng đủ để nhồi kín hồ Mẫu Đơn.

Nếu so sánh, từ năm 2 đến năm 4 hai người đó cũng chưa người nào muốn theo đuổi thì họ thù hận nàng đương cũng là bình thường.

Nhưng nàng tự hỏi ngày thường ở trước mặt họ, cũng không có ý kỳ thị họ, ngược lại là hai người bọn họ, một ngày một đêm châm chọc khiêu khích, khi Bạch Lượng Phong theo đuổi nàng, còn không ngừng truyền bá tin tức nàng ABC ở ký túc xá.

Mà hiện tại, nàng cùng Bạch Lượng Phong không còn quan hệ, lập tức lại bắt đầu công kích nàng mang nón xanh cho Bạch Lượng Phong (cắm sừng!).

Hơn nữa nói đến cực kỳ khó nghe, khó nghe đến nỗi Hứa Đan Lộ phát điên.

Hứa Đan Lộ mới vào ký túc xá, hai người liền đen mặt lên, chặn tại cửa, không cho Hứa Đan Lộ vào ký túc xá:

- Thực xin lỗi, ký túc xá 407 không chào đón cậu!

Nói rất cứng rắn, thật giống như ký túc xá là nhà của họ.

Hứa Đan Lộ ngẩn người, một lúc lâu mới kịp phản ứng:

- Dựa vào cái gì?

- Dựa vào cái gì? Chỉ cần dựa vào những gì cậu lăng nhục thanh danh ký túc xá chúng ta, hiện giờ người ở bên ngoài đều đang truyền lưu, cậu đang ngoại tình. Chiếm lấy Bạch Lượng Phong không nói, bây giờ còn thông đồng tiểu tử Trương Dương. Ký túc xá 407 chúng tôi không chứa người này!

- Cậu nói tôi ngoại tình?

Mặt Hứa Đan Lộ khó coi lên, đem ba lô ném vào trong ký túc xá, vén lên tay áo cười lạnh nói:

- Cho dù tôi ngoại tình thì thế nào? Quản được à?

Nàng không thấp, hơn nữa mang một đôi giày cao gót, khi nói chuyện với hai người không đủ 1.5 m mà nói, cảm giác áp bách mười phần.

- Tôi muốn nhúng tay vào đấy, thế nào?

Một người xấu ục ịch bật người lên, cầm lấy chổi ký túc xá làm bộ sẽ đánh Hứa Đan Lộ.

Một người cùng phòng đi với Bạch Lượng Phong thăm cha của Hứa Đan Lộ vội vàng lại đây khuyên can, nhưng lại bị một người xấu ục ịch khác ngăn trở:

- Lý Cúc, hôm nay cậu đừng ngăn cản, người nào cản trở tôi sẽ đánh!

Nói xong, hai người vây đánh Hứa Đan Lộ, người tên Lý Cúc thấy tình thế không ổn, vội vàng che chắn cho Hứa Đan Lộ chạy ra cửa ký túc xá. Hai người xấu ục ịch kia cũng không biết ăn cái gì liền đuổi theo ra, cuối cùng ở vườn hoa dưới lầu ngăn chặn được Hứa Đan Lộ, các loại ô ngôn uế ngữ phô thiên cái địa.

- Không biết xấu hổ, ăn trong nồi, nhìn trong bát!

- Mất nết, cha còn sắp chết, còn có tâm trạng thông đồng cùng giai!

Hứa Đan Lộ vốn cho là nàng bị người mắng còn không hề gì, vừa nghe đến ngay cả cha của nàng đều bị mắng, liền dựng lông, lập tức cởi giày cao gót vọt đi lên.

Lúc này bác gái quản ký túc xá chạy tới, hơn nữa có mấy người khuyên can, cuối cùng tách ba người ra.

Nhưng nói là tách ra, miệng lại quản không được, song phương bắt đầu dùng miệng, hai người xấu ục ịch vốn là chiếm cứ thượng phong, sau đó không biết chỗ nào lại đi ra một đống đồng minh rõ ràng là sớm có chuẩn bị, vây quanh một mình Hứa Đan Lộ công kích, thậm chí là đem đường lui của nàng cũng chặn lại.

- Đồ đê tiện, con điếm, không biết xấu hổ!

- Ai nha, nghe nói, cô ta lừa Bạch Lượng Phong mười vạn, nghe nói là cho cha của nó chữa bệnh, kết quả tiền vừa đến tay, liền lập tức ngoại tình!

- Nghe nói nó còn cùng Lý Đại Cương phụ đạo viên của trường học trước kia đã bị khai trừ có quan hệ ấy, trách không được tuyển lớp nó có thể qua.

- Nghe nói nó ở khách sạn cùng Bạch Lượng Phong làm XX nhiều lần, còn kễnh bụng …

- Đúng vậy, đúng vậy, cái cậu Trương Dương kia nhất định là bị lừa …

- Ai da, nhất định là báo ứng mà, trách không được ba của nó bị cái loại bệnh này.

- Tôi còn nghe nói. . .

- Được rồi, ngươi còn nghe nói cái gì? Không tồi, bổn cô nương là tao bao, kia thì thế nào? Các ngươi một đám xấu, hắc, ải, béo, các ngươi ngay cả tao tư cách đều không có, bổn cô nương tìm được cao phú soái, các ngươi tìm được sao?

Hứa Đan Lộ cười lạnh, trong trường học, nữ đồng học có mâu thuẫn rất bình thường, nhưng có mâu thuẫn cũng không đến mức đột nhiên có một đống người cùng tới vây chính mình, nàng nhìn nhìn người chung quanh, tuyệt đại đa số đều là người chính mình không biết, điều này thuyết minh, đối phương là có ý định.

Người đi đầu nàng không rõ lắm, nhưng thực rõ ràng khẳng định cùng hai người xấu ục ịch trong ký túc xá có liên quan, cho nên nàng lập tức tát các nàng hai cái, bắt đầu phản kích.

- Quách Xuân, bộ dạng cậu béo còn chưa tính, nhưng bộ dáng giống heo nhất còn tự xưng thon thả cái này thật ghê tởm, cho dù là heo, tôi cũng chưa thấy một con heo hai trăm cân!

- Còn cậu, La Phượng, tôi đã thấy nhiều người xấu, nhưng còn chưa thấy người nào xấu giống như cậu đâu. Cậu là cái loại người xấu đến ngay cả người nào XX với cậu đều sẽ thấy cậu xấu. . .

Quách Xuân cùng La Phượng vừa nghe, bật người phát điên, kéo bác gái quản ký túc xá ra, điên cuồng nhằmphía Hứa Đan Lộ, hai người đều để móng tay, lúc này đều nhô ra, mục tiêu nhắm thẳng vào mặt cùng tóc của Hứa Đan Lộ, đây là chiêu đánh nhau tất nhiên của con gái.

Nhưng hai người chạy đến một nửa, ngay khi sắp kề bên Hứa Đan Lộ, đột nhiên gian phát hiện thân thể mình đều bay lên không.

Hai người đạp chân, phát hiện mũi chân với không tới đất.

Sau đó các nàng mới phát hiện, mình bị người ta kéo áo, xách lên, lơ lửng giữa không trung.

- Ở đâu lại có người quái dị, dám trêu chọc bạn gái của tôi?

Trương Dương híp hai mắt, cười tủm tỉm mà xách hai người xấu ục ịch đến trước mặt Hứa Đan Lộ, ném trên mặt đất, sau đó phủi phủi hai tay, giống như đụng phải cứt chó, dùng sức lau vài cái trên quần áo, mới đi đến bên cạnh Hứa Đan Lộ, nhìn đám nữ sinh đến vây rất đông, thản nhiên mà nói rằng:

- Lão tử vốn không đánh nữ nhân, nhưng trêu chọc người con gái của lão tử, lão tử nhất định đánh.

- Trương Dương?

Trong đám người, không ít nữ sinh lập tức nhận ra tiểu tử bộ dạng cao cao đẹp trai, trông sáng sủa trước mắt này.

- Không sai, tôi chính là Trương Dương, là đối tượng mà Hứa Đan Lộ ngoại tình trong lời đồn.

Trương Dương vươn ra một tay, ôm Hứa Đan Lộ thân mình còn đang run rẩy vào trong ngực:

- Bạn trai chính thức của cô ấy!

- Không biết xấu hổ, Hứa Đan Lộ rõ ràng là bạn gái của Bạch Lượng Phong!

Một trong hai người xấu ục ịch, La Phượng xoay người đứng lên, lớn tiếng nói.

- Tôi không phải! Cậu mới là.

Không đợi Trương Dương trả lời, Hứa Đan Lộ mang theo tiếng khóc nức nở, mắng lại.

- Chính là cô, chẳng lẽ Bạch Lượng Phong nói láo sao?

Quách Xuân hát đệm, nói.

Trương Dương vươn tay vỗ nhẹ nhẹ sau lưng Hứa Đan Lộ, thấp giọng an ủi:

- Lộ Lộ, trước tiên em nghỉ một lát, đừng cùng đám xấu ục ịch đó nói chuyện, như vậy sẽ tổn hại sự xinh đẹp của em!

Sau đó ngẩng đầu, nhìn nhìn La Phượng một cái, cười tủm tỉm mà nói rằng:

- Cô chính là Phượng tỷ muội trong lời đồn đúng không? Cô không phải nói Lộ Lộ nhà tôi là bạn gái Bạch Lượng Phong sao? OK, tôi cho cô nửa giờ, gọi cậu ta tới nơi này, để bản thân cậu ta chính mồm nói.

Chương 41-2: Tắt điện thoại rồi.

- Được, anh cho là tôi không dám sao?

La Phượng lập tức lấy điện thoại di động ra, bắt đầu ấn điện thoại, sau còn cố ý mở loa nói ngoài, để tất cả mọi người ở đây có thể nghe được.

- Alo, là anh Lượng Phong à? Em là La Phượng đây!

- Ờ, chuyện gì?

Điện thoại đầu kia thanh âm rõ ràng là mang theo chán ghét.

- Là như vậy, chúng em đã giúp anh ngăn chặn Hứa Đan Lộ.

La Phượng làm bộ như nũng nịu nói rằng.

- Hả …

- Bây giờ anh có thể lại đây một chuyến hay không, thật không biết xấu hổ, Hứa Đan Lộ không thừa nhận là bạn gái của anh đâu, cũng không thừa nhận mượn anh mười vạn.

- Khụ. . . Khụ, phải không đó, các em xử lý là được rồi, hiện tại anh có chút bận.

- Không được, anh không xuất hiện, người khác không tin đâu, chúng em chờ anh đến, được không?

La Phượng cơ hồ là dùng giọng cổ họng hát một bài. Người chung quanh, chẳng những là Trương Dương, cho dù quân đồng minh của nàng, cũng nghe được một thân nổi da gà, thiếu chút nữa nôn ra bữa sáng.

Bên kia Bạch Lượng Phong đại khái cũng thấy ghê tởm, qua một hồi lâu mới lấy ngữ khí cực không tình nguyện nói rằng,

- Ừ, được rồi, vậy chờ anh một lát.

- Vâng, nhanh lên đi, anh Lượng Phong.

La Phượng nói tới chỗ này, đắc ý giơ di động hướng lên không trung, quơ quơ về phía Trương Dương, sau đó mới bổ sung một câu với microphone trên điện thoại di động:

- Anh cần phải nhanh lên, không thì tên Trương Dương kia chạy đi mất!

- Trương Dương?

Đầu bên kia di động, loảng xoảng một tiếng, hình như là cái gì rơi rụng trên sàn nhà, yết hầu Bạch Lượng Phong giống như bị chặn một con cua lớn, nửa ngày không hé răng.

- Đúng vậy, chính là cái tên đoạt bạn gái của anh, Trương Dương, ha ha, hắn buồn cười tới mức độ nào anh biết không? Còn gọi anh lại đây tự mình thừa nhận nói con điếm kia là bạn gái của anh đây. Nhanh lên đi, anh Lượng Phong, đừng làm cho chúng em phải chờ lâu nha!

Điện thoại bên kia trầm mặc.

- Anh Lượng Phong ơi?

Trầm mặc!

- Anh Lượng Phong?

Trầm mặc như trước!

Vẫn là trầm mặc, sau đó truyền đến một tràng tiếng tút tút dồn dập, điện thoại tắt.

Trên mặt La Phượng có chút xấu hổ, nhưng vẻ mặt ngạo nghễ, thu di động trở về, sau đó nhìn chằm chằm Trương Dương, nói rằng:

- Anh Lượng Phong nhất định là nghe được cậu cũng ở đây, tức giận đến ngay cả nói đều nói không nên lời, trực tiếp chạy tới, cậu chờ bị đánh đi.

- Phải không, tôi rất sợ hãi.

Trương Dương thật cẩn thận mà giúp Hứa Đan Lộ lau đi nước mắt trên mặt, một bên cười tủm tỉm mà nhìn chằm chằm La Phượng hồi đáp:

- Nhưng cô bảo cậu ta nhanh lên, Lộ Lộ của tôi thật sự là không có nhiều thời gian như vậy để nghe hai người quái dị mắng!

- Ngươi …

Hai người quái dị rõ ràng là mắng các nàng, La Phượng cùng Quách Xuân tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, nhưng nhìn thấy Trương Dương nhìn như cười tủm tỉm, lại lộ ra ánh mắt hung quang, liên tưởng đến cảnh tượng vừa rồi dễ dàng xách hai người lên, không khỏi rùng mình một cái, không dám nói thêm cái gì.

- Ngươi chờ đấy đi!

Hai người tràn ngập lửa giận, cuối cùng hóa thành bốn chữ này.

Trương Dương cười cười, không để ý các nàng.

Thời gian từng giây từng phút đi qua, người vây xem càng tụ càng nhiều, người thì quen, không quen, bắt đầu mọi nơi nghe được, vừa nghe thấy ngọn nguồn sự tình, càng nhiều người hiểu chuyện lại xúm lại đây.

Mười phút sau, Bạch Lượng Phong không có xuất hiện!

Sắc mặt La Phượng có chút khó coi nhìn về phía ánh mắt nghi ngờ chung quanh giải thích:

- Anh Lượng Phong tự mình lái xe, nhất định là kẹt xe.

Hai mười phút trôi qua, Bạch Lượng Phong vẫn không có xuất hiện, lúc này La Phượng cũng nóng nảy. Bạch Lượng Phong thuê một căn nhà bên ngoài trường nàng có biết, khoảng cách trường học không quá năm phút đồng hồ đường xe, hai mươi phút đi đường, có vẻ quá dài.

Cho nên có chút bất an, nàng thử một lần nữa bắt đầu gọi điện thoại, kết quả làm cho nàng thiếu chút nữa khóc lên chính là, Bạch Lượng Phong tắt điện thoại.

Nhìn chung quanh một đôi mắt khác thường, nàng cùng Quách Xuân hai người nặn khuôn mặt tươi cười, giải thích:

- Vừa rồi hẳn là ở trên lớp, hiện tại đã tan học, sẽ không vượt quá năm phút ... Không, sẽ không vượt qua mười phút khẳng định chạy tới.

- Mười phút? Cô khẳng định?

Trương Dương cười tủm tỉm hỏi han.

- Tôi khẳng định! Có bản lĩnh, anh chờ đó cho tôi, tôi bảo anh Lượng Phong mang thêm những người khác đến.

Trong lòng bàn tay La Phượng đầy mồ hôi, ngoài miệng lại còn ương ngạnh.

- Được.

Trương Dương nhún vai, đưa Hứa Đan Lộ đến một bàn đá bên cạnh đó, cho nàng ngồi đó nghỉ ngơi.

Hứa Đan Lộ có chút lo lắng mà nhìn nhìn hắn, thấp giọng nói rằng:

- Bạch Lượng Phong lâu như vậy không tới, có phải đi tìm xã hội đen hay không? Hay là, chúng ta đi trước đi?

Trương Dương nhìn nàng, mỉm cười, vươn tay vỗ vỗ bả vai của nàng nói:

- Em yên tâm, có anh ở đây.

Bạch Lượng Phong không có tới, đúng như Hứa Đan Lộ đoán, thực có thể là đi tìm bọn xã hội đen. Nhưng đám A Cẩu mới bị chính mình đánh cho, thật không biết nếu hắn muốn đi tìm, còn có thể tìm ai.

Từ lúc giáo huấn được A Cẩu, hắn tràn ngập tin tưởng đối với thuật đánh nhau kịch liệt cao cấp của mình học, hắn tin tưởng hiện tại cho dù người luyện võ như Bạch Cương, cũng sẽ không phải là đối thủ của mình. Giờ phút này, hắn ngược lại chờ đợi hai huynh đệ kia cùng tới, vừa lúc đánh bọn họ một trận, giải thoát ác khí trong lòng, nói không chừng còn có thể được điểm hệ thống tích phân.

Nhưng hiện tại nhìn khắp nơi, hai tên đó cũng chưa lộ diện, điều này không khỏi làm hắn rất là thất vọng.

Mười phút lại qua, một số người mới vừa tan học nghe thấy tin đồn, cũng tụ lại lại đây, trong lúc nhất thời, dưới lầu thành người ra vào tấp nập, bọn họ mỗi người một câu phán, chờ Bạch Lượng Phong và Trương Dương quyết đấu.

Nhìn thấy người càng ngày càng nhiều, Quách Xuân cùng La Phượng ngược lại nóng nảy, các nàng đương nhiên hy vọng giờ phút này Bạch Lượng Phong từ trên trời giáng xuống, dạy cho Trương Dương một bài học, nhưng hiện tại nhìn bộ dáng này, chuyện này giống như có chút huyền hoặc.

- Này, người quái dị, anh Lượng Phong của cô đâu?

Trương Dương cũng có chút mất kiên nhẫn, cho dù Bạch Lượng Phong đi tìm người đi, cũng không nên lâu như vậy, trước sau đã một giờ, chẳng lẽ còn muốn hóa trang nữa?

Quách Xuân nhìn nhìn La Phượng, đột nhiên có loại xúc động muốn chết, nàng hung hăng mà trừng mắt nhìn La Phượng một cái, thấp giọng hỏi:

- Thế nào, còn không liên hệ được sao?

- Tớ làm sao biết được, anh ấy . . . anh ấy tắt điện thoại.

Quách Xuân nóng nảy:

- Tên Vương bát đản đó không phải là đùa giỡn chúng ta chứ? La Phượng, đều tại cậu, Bạch Lượng Phong đó là cậu đi liên lạc, anh ta không tới, tớ không để yên cho cậu.

- Hứ, là cậu nói muốn tìm Bạch Lượng Phong mà, bây giờ còn trách tớ?

Hai người ngươi một lời ta một ngữ bắt đầu oán giận nhau, sau khi nhìn thấy chung quanh những ánh mắt mang theo hồ nghi, hai người không tự chủ được mà bắt đầu lui cước bộ vào trong ký túc xá.

Đám người không khỏi nở nụ cười lớn, rồi sôi nổi phát ra tiếng cười nhạo chói tai, xấu hổ làm cho Quách Xuân cùng La Phượng hận không thể tìm cái lỗ chui xuống. Về phần quân đồng minh của các nàng, sau khi nhìn thấy loại cảnh tượng như vậy, tất cả cũng đều trầm mặc.

Trương Dương lôi kéo tay Hứa Đan Lộ, chậm rãi đi đến chỗ hai người bọn họ, trước mặt hơn trăm người vây xem, không hề kiêng kỵ mà lôi kéo Hứa Đan Lộ xiết chặt, hai mắt nhìn nàng, khẽ mỉm cười:

- Lộ Lộ, trước mặt nhiều người như vậy, anh hỏi em một câu được không?

Hứa Đan Lộ hiển nhiên còn có chút như nằm mộng, nàng nhìn hai người vừa rồi gắt gao thù địch mình mà hiện tại mang theo cái đuôi vẫy vẫy, một câu cũng nói không nên lời, trong lòng oán khí đã sớm tan thành mây khói, hoặc là nói, chưa từng có vui nào giống giờ phút này. Hiện tại đột nhiên nghe được Trương Dương hỏi như vậy trước nhiều người như vậy, nàng không nghĩ nhiều, không ngừng gật đầu:

- Vâng!

- Em đồng ý làm bạn gái của anh không?

..