Đấu Thần Đại Lục

Chương 3: Đánh Thì Đánh

Diệp Phong cuối cùng đi đến một lò rèn xin việc. Bên trong nhiệt độ nóng kinh khủng, mười mấy trung niên nam nhân thân hình vạm vỡ cơ bắp cuồn cuộn, mồ hôi vã ra như tắm đang hùng hục làm việc. Thấy Diệp Phong đứng ở ngoài cửa, ông chủ lò rèn liền đi ra hỏi

"Tiểu tử, ngươi đến đây có việc gì?"

"Ta....ta muốn xin việc!" - hắn lúng túng nói

"Xin việc? Hahahaahaaa............. lão phu hai mươi năm trong nghề đây là lần đầu thấy một tiểu tử nhỏ tuổi như ngươi xin làm thợ rèn đấy!" - lão chủ tiệm cười khoái chí

Ông chủ lò rèn cũng giống như những người kia, thân hình cao lớn vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, tuổi ngoài bốn mươi, thân trên để trần.

"Theo ta!" - ông chủ tiệm rèn nói

Ông chủ tiệm rèn dẫn Diệp Phong đến một vị trí sâu bên trong, ông lấy ghế cho Diệp Phong đứng lên. Trước mặt hắn là một khối sắt lớn và hai cây búa, ông chủ nói

"Nếu như ngươi đập được tới khi khối kim loại này phát ra quang mang thì ta sẽ nhận ngươi!"

Ông chủ lò rèn trước tiên làm mẫu cho Diệp Phong, hai búa trong tay ông như đang nhảy múa vậy, Khối kim loại rất lớn theo thời gian nhỏ dần đi. Chỉ trong một canh giờ, khối kim loại lớn giờ đã bị đập nhỏ bằng nắm tay, tỏa phát quang mang. Ông chỉ cất miếng kim loại đi rồi lấy ra một khối kim loại lớn khác và nói

"Bây giờ tới lượt ngươi!"

Ông chủ lò rèn đứng một bên quan sát thấy Diệp Phong vẫn chưa đập cái nào "Tiểu tử này không nhẽ muốn bỏ cuộc?", một người thợ mới hoàn thành xong công việc đi đến đứng cạnh ông chủ, hắn nói

"Ông chủ à, mười ngàn cái đừng nói với một đứa trẻ, đối với chúng ta cũng là quá khó khăn a. Ta thấy ông làm vậy là hơi quá rồi!"

"Ta chỉ muốn xem quyết tâm của cậu ta đến đâu thôi. Mười ngàn cái này ta không ép nó hoàn thành toàn bộ"- ông chủ nói

Diệp Phong hai tay cầm hai chùy, hít một hơi thật sâu, ánh mắt cũng thay đổi, liên tiếp nện xuống khối kim loại một cách nhịp nhàng. Ông chủ lò rèn thấy Diệp Phong rất nhanh một lúc đã đập được hơn năm mươi cái, sức lực vẫn còn nguyên vẹn, trên người một giọt mồ hôi cũng không có liền vô cùng kinh ngạc. Hai cây búa trong tay Diệp Phong như thể đang nhảy múa, từng phát từng phát rất chính xác

Một canh giờ trôi qua, Diệp Phong rất nhanh đã đập được hơn một trăm cái. Hai búa trong tay hắn vừa linh hoạt vừa chính xác, khối kinh loại bị thu nhỏ dần, quang mang đã dần xuất hiện.

"Không thể nào! Với người mới thì thường phải đập hơn một ngàn cái thì quang mang mới dần xuất hiện, nó đập mới hơn một trăm cái làm sao có thể?" - người thợ kia kinh ngạc nói

"Hắn chính là dùng kỹ thuật ban nãy ta làm mẫu cho hắn. Tuy rằng nó còn vụng về và chậm hơn so với ta nhưng mới chỉ nhìn qua một lần đã làm được như vậy, thiên phú của hắn thật là biến thái a!" - Ông chủ lò rèn nói

Hai canh giờ sau, khối sắt lớn đã được Diệp Phong tôi luyện thành một khối sắt không rõ hình thù nhưng nó cũng nhỏ như bàn tay và phát ra quang mang. Diệp Phong mồ hôi vã ra như tắm, quần áo ướt sũng

"Thế nào? Như vậy là tôi được nhận?" - Diệp Phong vẻ mặt đầy tự mãn

"Đúng, ngươi được nhận. Từ mai đến đây học việc." - ông chủ nói

"Hê hê.................." - Diệp Phong cười

Diệp Phong từ chỗ lò rèn trở về đang muốn đi tắm nhưng trên đường lại bị Trương Tuấn Kỷ chặn lại gây sự.

"Ngươi với Hiên Hiên là thế nào hả? Nghe nói ngươi ngày nào cũng dính lấy nàng" - Tuấn Kỷ nói

"Ta với nàng thế nào cũng đâu có liên quan tới ngươi?" - Diệp Phong trả lời

"Hừ, nói hay lắm! Có gan thì cùng ta đánh một trận!"

"Đánh thì đánh! Ai sợ ngươi?" - Diệp Phong nói

Đấu Trường chỗ ngồi đã hết, trên võ đài hai thiếu niên bằng tuổi nhau, một tên tóc đen, một tên tóc vàng, tên nào cũng rất soái, tên nào cũng có một lượng người hâm mộ không nhỏ

"Tiểu tử ngươi hôm nay xem ta dạy dỗ ngươi thế nào!" - Tuấn Kỷ chỉ tay vào mặt Diệp Phong

"Ngươi là người của Huyền Vũ Tông thì sao chứ? Bổn thiếu gia không sợ ngươi!" - Diệp Phong nói

"Nói hay lắm! Lát nữa bị ta đánh cho khóc gọi mẹ thì đừng có trách!" - Tuấn Kỷ trừng mắt

"Diệp Phong! Ngươi nhất định đánh tên vô liêm sỉ đó khóc gọi mẹ cho ta!" - Hiên Hiên từ khán đài nói lớn

"Hiên Hiên! Sao nàng lại cổ vũ cho hắn?" - Tuần Kỷ hỏi

"Hừ, cái tên mặt dày nhà ngươi từ bé đã bám theo ta. Nếu không phải nể mặt Huyền Vũ Tông thì ta đã sớm đánh cho ngươi một trận rồi, giờ còn hỏi tại sao à? Diệp Phong, giết hắn cho ta!" - Hiên Hiên nói

Trọng tài là một trung niên lão sư tuổi ngoài bốn mươi, dáng người cao gầy, mặc quần áo giảng sư (giáo viên). Trọng tài lão sư tuyên bố

"Trận đấu bắt đầu!"

Tuấn Kỷ toàn thân phát ra một cỗ thần khí kinh người, áo hắn nổ tan thành từng mảnh để lộ ra cơ bụng sáu múi. Sau lưng Tuấn Kỷ xuất hiện hai cái cánh hồn màu cam, mỗi cái có bốn viên ngọc biểu thị bốn ngàn năm. Diệp Phong tay trái long hóa, vảy rồng màu đen được bao bọc bởi dị hỏa màu đen. Tay Phải hiện ra bỉ ngạn kiếm, hắc sắc ánh sáng như muốn nuốt chửng hào quang. Diệp Phong sau lưng cũng là hai cái cánh hồn màu cam.

Diệp Phong tay trái cầm bỉ ngạn kiếm, hắc sắc ánh sáng cộng hưởng hắc sắc dị hỏa tạo nên cộng hưởng khiến hắc sắc dị hỏa lan tỏa bao bọc toàn bộ thanh kiếm, đồng thời phát ra hắc sắc ánh sáng vô cùng cường đại. Diệp Phong bộ dạng lúc này tựa như tử thần chuẩn bị hành quyết, mắt nhìn Tuấn Kỷ thần thái lạnh lùng.

Tuấn Kỷ sau quanh người đều có năm cái huyền địa khiên chuyển động xung quanh bảo vệ. Tuấn Kỷ chỉ tay về phía Diệp Phong, trước tay hắn hình thành hàng ngàn mũi tên làm từ đất có hoa văn kỳ dị cứng cáp chẳng kém kim cương. Tuấn Kỷ sử dụng chính là Đệ Tam Thần Kỹ - Huyền Địa Vạn Tiễn

Hàng ngàn mũi tên bay về phía mình nhanh như điện xẹt vậy mà Diệp Phong bình tĩnh lạ thường. Hắn dùng Đệ Nhất Thần Kỹ - Thần bộ, hàng ngàn mũi tên trước mặt hắn như đang bị tua cực chậm vậy.

"Ầm..ầm..ầm...", hàng ngàn mũi tên bay vào rào chắn bảo vệ của võ đài mà tan biến. Thiếu Thiên vẫn đứng đó không chút thương tích nào cả, hắn xưa nay đối với cùng tuổi chỉ thua mình Hiên Hiên bởi cái chiến kỹ điều khiển trọng lực của nàng.

Diệp Phong hai tay cầm kiếm, hắc sắc dị hỏa lại càng cường đại. Hắn lao đến, hắn bật lên cao rồi chém xuống vẽ thành một đường hỏa kiếm bay đến Tuấn Kỷ. Tuấn Kỷ vội vã tập hợp toàn bộ lá chắn lại thành một cái lá chắn lớn vô cùng kiên cố nhưng bị đường kiếm của Diệp Phong chém qua chẳng chút khó khăn. Đường kiếm chuẩn bị chạm mặt Tuấn Kỷ thì Diệp Phong hô

"Thu!"

Đường kiếm lập tức tan biến, Tuấn kỷ thì sợ hãi vô cùng, toàn thân run rẩy, xém chút là tè ra quần. Trọng tài lão sư tuyên bố

"Diệp Phong chiến thắng!"

"Hoan hô!" - cả khán đài vỗ tay tán thưởng

Diệp Phong chính là song sinh chiến hồn, hai chiến hồn này lại chính là chiến hồn dung hợp cộng hưởng nên sức mạnh vô cùng cường đại, Tuấn Kỷ vừa rồi không thể chặn được đường kiếm của hắn là chuyện thường tình...