Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 329: Hoàng đế triệu kiến

Nhã Phi không ngẩng đầu lên, chỉ nói:

- Chàng tới đây không chỉ để im lặng ngắm ta đấy chứ.

- Ai biểu nàng đẹp, dù nhìn cả đời cũng không đủ.

Tiến vào gần bàn làm việc Nhã Phi, Cơ Huyền ngọt ngào nói.

Đem bút đặt xuống, Nhã Phi gẩng đầu ánh mắt lấp lánh, giọng điệu ngây ngô hỏi:

- Ta thật sự đẹp như vậy sao.

- Tuyệt đối, kể cả trong Lạc Nhạn quốc nàng cũng là đứng đầu.

Cơ Huyền gật đầu như gà mổ thóc. Bỗng Nhã Phi mắt nheo lại giống con hồ ly, giọng nói lại mềm mại hơn:

- Nếu thế sao ta nghe được một tin đồn là tên tặc tử hôm nay bị sắc đẹp của Hoa quý phi mê hoặc không ngại ngần dối đầu với cả đế quốc bắt người đi. Thậm chí còn trước mặt nhiều người công khai xé quần áo của quý phi để giở trò đồi bại.

Cả người Cơ Huyền giống như bị điểm huyệt, lưng thấy hơi lạnh. Vội hẵn giọng:

- Điều này hoàn toàn là bịa đặt, mọi hành động của ta hoàn toàn không có ý định đen tối. Những tên nhiều chuyện không biết sự tình mới thêu dệt lên việc này.

- Vậy sao, thế sao người của Như Ý lâu cũng có báo về như giống thế. Còn có bằng chứng quay được nữa.

Nhã Phi không nhanh không chậm lấy ra một viên ngọc châu, ngọc châu sáng lên hiện cảnh Cơ Huyền xé áo Hoa quý phi còn tuyên bố hùng hồn trước mặt đám đông.

Bằng chứng rõ ràng trước mắt, Cơ Huyền cảm thấy đầu đầy mồ hôi lạnh. Hắn thầm chửi rủa mười tám đời nhà tên nào có năng xuất như vậy, còn quay lại cảnh đấy. Giờ thì có nhảy xuống dưới sông cũng chẳng thể nào rửa được nỗi oan ức này.

Đương nhiên thì nghiệp này một phần cũng do Cơ Huyền gây ra, giờ thì chỉ có thể trách mình khi đấy hành động bồng bột quá mà thôi.

Nhã Phi thấy sắc mặt Cơ Huyền biến đổi không ngừng, nàng tiếp tục hỏi:

- Không biết so với đệ nhất mỹ nữ Hoa quý phi thì ta có đẹp hơn không.

- Đẹp, đẹp. Nàng đẹp hơn.

Cơ Huyền vội vàng khen và ngay sau đó hắn ta cảm thấy hối hận vì không nhận ra đó là câu hỏi bẫy. Nhã Phi khoanh tay trước ngực, giọng nói khó nhận ra cảm xúc tiếp lời:

- Vậy là chàng cũng thấy Hoa quý phi xinh đẹp rồi, thả nào lợi dụng thời cơ xé quần áo của Hoa quý phi. Đúng là khẩu vị “lớn” nha.

Đầu Cơ Huyền cảm thấy nhức hết cả lên, quay một đi quẩn lại Nhã Phi vẫn có thể nói lại sự tình đấy, hắn hận không thể mọc ra mười cái miệng mà giải thích cho Nhã Phi hiểu ra sự thật.

Nhã Phi ngồi nhìn Cơ Huyền vò đầu bứt tai muốn tìm cách giải thích mà không tìm được lời phù hợp, nợ nụ cười lớn. Người đàn ông của nàng đáng yêu vô cùng.

- Haha, được rồi không trêu chàng nữa. Sự tình chàng muốn tìm hiểu như nào rồi.

- Lần này cũng may có nàng, từ Hoa quý phi ta cũng có một ít tin tức vừa đủ dùng.

Cơ Huyền đem sự tình nói lại cho Nhã Phi một lần, đồng thời kể qua một số thông tin của Hoa quý phi ra. Như Ý lâu buôn bán thông tin, mà quá khứ Hoa quý phi lại là một điều bí mật, cung cấp cho Nhã Phi tin tức này có lẽ sẽ có một số kẻ muốn mua. Dù sao cũng không thể lão bà mình thiệt được.

- Vậy tiếp theo chàng tính làm như thế nào.

Nhã Phi hỏi.

Cơ Huyền nói:

- Ta trước sẽ tìm hiểu về cấu tạo của hoàng cung trước, sau nghĩ cách danh chính ngôn thuận đi vào hoàng cung nhân cơ hội thăm dò thêm một lần vị trí của Hoa quý phi, các hộ vệ xung quanh,….. Chờ đủ thông tin mới lên kế hoạch sau.

- Vào hoàng cung danh chính ngôn thuận, xem ra ông trời cũng giúp chàng một tay rồi. Nhìn xem đây là thứ gì.

Nhã Phi vừa nói vừa lấy một cái lệnh bài bằng ngọc ra đặt lên trên bàn, tấm lệnh bài phát ra ba động năng lượng đặc biệt, năng lượng này là truyền từ chữ Lạc được khảm ở trên lệnh bài thể hiện sự vô cùng đặc trưng. Đặc trưng của hoàng thất.

- Là hoàng thất gửi lệnh bài này tới chỗ ta?

Cơ Huyền khó hiểu hỏi.

Nhã Phi giải thích:

- Là đích thân Lạc Phá Thiên đưa lệnh bài tới cho chàng, nhưng khi đấy chỉ có Tiểu Vũ ra nhận. Lạc Phá Thiên để lại lệnh bài cho Tiểu Vũ cùng lời: Hẹn Vân huynh đệ giờ Thìn gặp mặt có việc gấp, ta sẽ đến đón.

- Sự việc gấp? Sự tình gì đích thân Lạc Phá Thiên phải chuyển lời tới ta nữa? Có lẽ nào là sự tình hôm qua!

Sắc mặt Cơ Huyền thoáng chốc biến đổi, có lẽ nào hoàng thất truy ra hung thủ là hắn. Không thể nào, hắn đã biến ảo cả khí tức lẫn dung mạo, đấu khí chỉ dùng hệ lôi, tới Tam Thiên Lôi Động còn không dám dùng.

Nhã Phi phủ định, nói:

- Chàng đừng nghĩ nhiều, hôm qua chuyển lời là trước khi chàng gây ra náo động. Hơn nữa ta đã phái thuộc hạ ngụy tạo giúp chàng rồi, chàng không cần lo lắng.

Nghe vậy, lòng Cơ Huyền nhẹ hơn không ít. Có Nhã Phi ở sau lưng âm thầm trợ giúp hắn, hắn vô cùng yên tâm.

- Vậy rốt cuộc sự tình gì mà Lạc Phá Thiên tới tìm ta vậy?

Trong khi Cơ Huyền đang suy nghĩ thì thị nữ Nhã Phi tiến vào nói:

- Hội trưởng, công tử. Điện hại tới thương hội đang chờ ở trong phòng khách quý.

Cả hai người nhìn nhau, vậy mà đã tới hẳn nơi này rồi. Không biết có sự tình gì gấp gáp tới độ như vậy. Nhã Phi khoắt tay nói:

- Được rồi ta sẽ tới ngay.

Thị nữ lui ra bên ngoài. Cơ Huyền nói:

- Lạc Phá Thiên đã tới đây tìm ta, thì ta sẽ ra gặp hắn xem hắn muốn nói gì.

- Ta đi cùng chàng, ta là chủ của thương hội, là người hoàng thất tới thì ta cũng cần ra mặt cấp cho đối phương mặt mũi.

- Vậy cùng đi.

Hai người đi cùng nhau tới phòng khách, Lạc Phá Thiên đứng dậy chào hỏi:

- Vân huynh đệ, Cơ hội trưởng.

- Điện hạ.

Cơ Huyền cùng Nhã Phi đồng loạt thi lễ. Lạc Phá Thiên xua tay nói:

- Nhị vị không cần khách khí.

- Ta còn có việc trước, chỉ đi qua bái phỏng điện hạ.

Nhã Phi biết Lạc Phá Thiên tới tìm Cơ Huyền liền tìm cớ rời đi.

Lạc Phá Thiên ánh mắt ám muội nhìn bóng lưng Nhã Phi, cười đầy thâm ý nói:

- Thả nào đêm qua tới tìm Vân huynh đệ lại không có nhà, nô tài bải huynh đệ đang ở thương hội bàn việc làm ăn. Hóa ra là bàn việc làm ăn này là phương diện khác.

Hiểu ý tứ trong lời nói, Cơ Huyền đương nhiên vẫn cần biện giải theo thủ tục:

- Điện hạ hiểu nhầm, Cơ hội trưởng gọi ta đến là trao đổi về kiện đồ vật ở đấu giá hội. Vì khi đấy trời đã tối nên mới ngỏ lời mời ta ở lại một đêm. Chúng ta quả thực không có gì.

- Ta hiểu, Vân huynh không cần giải thích. Dù danh tiếng Cơ hội trưởng không quá tốt, nhưng để có thể thể lọt được vào mắt xanh Cơ hội trưởng theo ta biết những thanh niên tài tuấn ở khắp đế đô này có dốc hết tâm sức của cải cũng chẳng hề nhận được một cái nhìn của cô ấy. Vậy mà Vân huynh đệ có thể qua đêm tại nơi này, đúng thực là khiến ta có phần bội phục.

Ánh nhìn Lạc Phá Thiên với Cơ Huyền giờ tăng thêm một bậc, trước hắn chỉ muốn thu người này dưới chướng. Nay với tầng quan hệ với Huyền Thiên thương hội thì xứng đáng để hắn ta lôi kéo về phe. Hắn nói tiếp:

- Nhưng đáng tiếc là Vân huynh đệ hôm qua có náo nhiệt riêng của bản thân, chắc không biết náo nhiệt của đế đô lớn thế nào.

- Ồ, hôm qua có náo nhiệt lớn vậy sao? Không lẽ đó là lý do điện hạ tới tìm ngay giữa đêm khuya?

Cơ Huyền giả bộ không biết gì hỏi.

- Cũng chẳng có liên quan gì, náo loạn hôm qua có chút liên quan tới hoàng thất thôi, nếu có hứng thú huynh đệ có thể tự nghe ngóng rất nhiều người biết. Ta nói ra có phần mất mặt.

Sự tình hôm qua Lạc Phá Thiên không thể tự mình nói ra được, ai bảo hoàng thất bị mất mặt, đành uyển chuyển giải thích.

Cơ Huyền hỏi:

- Vậy sự tình quam trọng gì làm phiền điện hạ hai lần tới tìm ta?

Sắc mặt Lạc Phá Thiên trở nên nghiêm túc hơn chút nói:

- Thực ra lần này ta tới theo khẩu dụ do phụ hoàng truyền, muốn triệu huynh đệ vào cung.

- Vào cung!

Nội tâm Cơ Huyền dâng lên nhiều cảm xúc, từ thắc mắc tới mong chờ. Đây hẳn là cơ hội mà Nhã Phi nói tới, không biết lý do hoàng đế mời hắn vào cung làm gì nhưng hắn sẽ không bỏ qua.

Không thấy Cơ Huyền nói gì, Lạc Phá Thiên nghĩ đối phương có phần e sợ, liền giải thích:

- Vân huynh đệ yên tâm, phụ hoàng muốn gọi huynh đệ vào cung không phải ý xấu. Thêm nữa ta sẽ cùng vào, Vân huynh đệ không cần quá lo lắng.

Cơ Huyền lấy lại tinh thần, thuận theo ý, giọng nói mang theo ngập ngừng:

- Có điện hạ bảo đảm thì ta không chần chừa thêm, không biết bao giờ có thể gặp được hoàng đế bệ hạ vậy.

- Càng sớm càng tốt, chi bằng chúng ta lập tức vào cung. Ý Vân huynh đệ thế nào?

Lạc Phá Thiên nói.

- Tất cả nghe theo điện hạ.

- Thế liền cùng đi.

Nói xong, Lạc Phá Thiên đem theo Cơ Huyền rời khỏi Huyền Thiên thương hội tiến về hoàng cung...