Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương

Chương 54. Một thiếu nữ đỏ mặt

Thất gia ngã vào bụi cỏ bên bờ, mặc cho bùn đất dính lên gò má mềm mại, không nhịn nổi thở dốc từng hơi. Nàng mặc Kỳ Trang ‘Thủy Yêu’, vốn không sợ du hành trong nước. Nhưng vừa kịch chiến xong đã đào mệnh, lại chạy cả canh giờ, mệt mỏi kiệt lực cũng bình thường.

Chợt thấy ánh trăng bị một bóng hình che đậy, Thất gia ngước mắt xem, không nhịn được lắp bắp kinh hãi.

Vậy mà Hồng Cửu mặt không hồng thở không gấp, hô hấp không loạn chút nào.

Thấy hắn uy vũ ngang tàng, một bộ nữ trang, độc lập dưới ánh trăng. Gió đêm thổi cho váy hồng đào rung động phần phật. Khuôn mặt như điêu khắc từ cẩm thạch thâm trầm như nước, nhìn về phương xa, không biết đang suy nghĩ triết lý vô cùng thâm ảo gì.

Trong đầu Thất gia như nổ tung, các mạch suy nghĩ ùn ùn kéo đến, sững sờ nửa ngày không nói được một câu, dứt khoát úp mặt xuống đất.

Nàng không biết, để đuổi kịp nàng, Hồng Cửu cũng chịu không ít đau khổ.

Vì truy tìm Kỳ Trang của Huyết ma đột nhiên hiện thế, Hồng Cửu nhờ các loại quan hệ, tìm tòi các loại môn đạo. Nhưng Kỳ Trang của Huyết ma vô cùng quý giá, bình thường lưu truyền trên thị trường đều đáng giá ngàn vàng. Đa số đều vào bảo khố Dạ La bảo. Xuất hiện trang bị mới tất nhiên khác thường, chủ đồ cũng nhất định cẩn thận, manh mối há lại dễ tìm. Cho nên bận rộn hơn nửa ngày vẫn không thu hoạch được gì.

Nhưng lúc Hồng Cửu ăn mì với Võng Lượng bị phái đi thủ bến tàu, chợt nghe thấy nàng hùng hùng hổ hổ nói một câu: “Mẹ, thủ ở đây lâu như vậy, Thẩm Y Nhân quên lão tử à? Người ta đã trộm tiền đi còn bắt lão tử thủ bến tàu làm gì. Trộm cũng không phải cá, còn có thể bơi ra sao?” Vừa nói còn dùng đũa gõ bàn.

Tâm trí nhị đương gia đột nhiên thông suốt, đột nhiên nhớ ra Kỳ Trang của Huyết ma có một series trong nước —— ba món Hồ Tinh, Thủy Yêu, Hải Quái —— đều có dị năng. Lập tức liên hệ vụ án Vĩnh Hanh tiền trang và Kỳ Trang của Huyết ma với nhau.

Vĩnh Hanh án không hỏi cũng biết là tiểu quận vương sai người làm. Vội vàng đến Bắc Chiến Thiên vương phủ, tra được Thất gia ra ngoài mấy ngày nay chưa về, chắc hẳn còn có mưu đồ. Lại vội vàng đi suốt đêm đến Vĩnh Hanh tiền trang ở Trấn Giang, dựa vào chu ti mã tích mất trộm tiền bạc, rốt cuộc tìm được tung tích của Thất gia.

Đến đây tốn ròng rã ba ngày.

Nhị đương gia vốn định trở về, ai ngờ lại gặp phải điểu sự Thất gia bị đánh lén.

Nhị đương gia là nhân vật vô cùng anh hùng. Tính cũng không tính, quay người rời đi.

Nhưng hình ảnh đúng lúc duỗi tay tập kích gấu ngày đó đột nhiên hiện lên trong đầu, chân to tiêu sái đã có thêm một phần ràng buộc. Lúc này, Thất gia lại đến một khắc tuyệt mệnh, không thể ngẫm nghĩ. Nhị đương gia đi lên một chưởng bổ Hạn Bạt ra, xách cô nàng nhảy vào sông.

Đây là tất cả mọi chuyện.

Hồng Cửu không ngừng than thở với nước sông: Đại đương gia a đại đương gia, không phải huynh đệ không trượng nghĩa. Cô nàng này quá ghê, chọc bọn thổ phỉ Yêu Nguyên. Nếu huynh đệ không xuất thủ, nàng chắc chắn phải chết. Bây giờ ta chạy về còn tốn một ngày nữa, ngài phải bảo trọng nhiều hơn a.

Nghĩ đến võ công Minh Phi Chân hoàn toàn biến mất, bị người ức hiếp ở kinh thành, nhị đương gia lòng như lửa đốt, thật sự không nhẫn nại nổi, quay đầu nói.

“Ngươi không sao chứ?”

Ánh mắt mơ hồ, tất nhiên là nhìn Thất gia.

“Không sao......” Thất gia vẫn thở dốc, cần thổ nạp mấy lần mới bình phục được. Không khỏi càng cảm khái Hồng Cửu có thể điềm nhiên như không, nhíu mày hỏi: “Nhưng sao ngươi không có việc gì?”

Hồng Cửu sinh trưởng tại phương bắc từ nhỏ, thuỷ tính nên kém xa tít tắp yêu ma lăn lộn trường kỳ trong thuỷ vực như Yêu Nguyên. Nhưng hắn sư thừa Minh Hóa Ngữ —— đầu có đạn đệ nhất thiên hạ, vậy lại là một chuyện khác.

Phương châm Minh Hóa Ngữ dạy bảo Hồng Cửu là một chữ, ác.

Ném vào rừng hung thú trên Đại La sơn, ném vào chiến tranh bang phái, ném vào chiến trường tràn ngập phong hỏa, đều là một loại dạy học. Thuỷ tính thì học được do bị một cước đá vào hàn đàm ngàn năm. Học nhanh vô cùng, không biết bơi thì chết cóng tại chỗ.

Bởi vậy với Hồng nhị đương gia mà nói, tràng diện nhỏ này không tính là gì. Chỉ du lịch một canh giờ, hô hấp rất thông thuận.

Thất gia đứng dậy. Nàng có chiều cao ngạo nhân, không thấp hơn nhị đương gia cao lớn bao nhiêu. ‘Thủy Yêu’ bó sát thân thể mềm mại, trông càng chân dài eo nhỏ, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Bây giờ tóc ẩm dán mặt, khuôn mặt trắng nõn tuy có một chút bùn đất, lại không giảm vẻ diễm lệ tươi đẹp.

Hồng Cửu đại gia lắc đầu to, nhìn qua cũng không để trong lòng.

“Nếu ngươi không sao, vậy ta đi ngay.”

“Đợi đã.”

Hồng Cửu đang cất bước chợt dừng lại, không quay đầu.

Nhưng Thất gia không nói tiếp, sau khi gọi một câu thì trầm mặc.

“Nói.”

Giọng Hồng Cửu hùng hổ dọa người.

“Ngươi......”

Kỳ thực Thất gia cũng không biết gọi hắn lại làm gì, chỉ trực giác cảm thấy không muốn hắn đi không rõ ràng như thế. Dưới tình thế cấp bách liền hỏi.

“Ngươi mặc quần áo nữ nhân làm gì?”

“...... Ta còn cho rằng ngươi muốn nói cảm ơn.”

Hồng Cửu mất tự nhiên sờ mũi, hắn cải trang như thế vì theo dõi, nhưng không tiện nói thẳng là đang theo dõi ngươi, dứt khoát nói.

“Do hứng thú.”

Thất gia lui nửa bước nhỏ, ‘Á’ một tiếng: “Biến thái!”

Nhị đương gia không tức giận: “Ngươi hỏi xong chưa?”

Thất gia vội la lên: “Không, ta còn có. Vì sao ngươi cứu ta? Còn có, ngươi đến đây làm gì?”

“Ta đương nhiên......”

Nghe thấy bốn chữ ‘Đến đây làm gì’, tựa như sấm sét giữa trời quang bổ vào đầu.

Đại đương gia phân phó phải trở lại trong vòng ba ngày. Bây giờ đã quá kỳ hạn, chạy về cũng hai tay trống không. Quá hạn không xong việc thì không sao. Nhưng bây giờ đáp án đang ở trước mắt, nếu đại đương gia biết mình mặc kệ đã trở về, sợ rằng phải tức giận đánh người.

Không khỏi vội vàng quay lại, cười làm lành.

“Đương nhiên là bởi vì...... Ngươi có thể đoán xem.”

Thất gia nhìn hắn trở mặt nhanh hơn lật sách, hì hì một tiếng, diễm lệ vô hạn.

“Sợ rằng có người nhớ chuyện ăn phân chó, vội tìm người ta thực hiện.”

Nhị đương gia mất tự nhiên hơn, sao nha đầu này còn nhớ a......

“Chúng ta phải nói chuyện phân chó, tình huống lúc ấy......”

“Ngươi không muốn nói thì quên đi.”

Thất gia đột nhiên nghiêm mặt nói.

“Ta tới đây để làm chính sự. Ngươi một đường với Lục Phiến môn, đương nhiên khác đường ta. Vừa rồi nhờ có huynh đài viện thủ, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích, chuyện cá cược coi như thôi. Sau này chúng ta còn gặp lại.” Dứt lời ôm quyền, cũng muốn đi.

Hồng Cửu bồn chồn trong lòng: Báo ứng a! Vừa rồi ta muốn đi nàng không cho, bây giờ đổi thành nàng muốn đi, ta giữ ny tử này kiểu gì?

“Đợi đã, ngươi biết vì sao ta tới không?”

Thất gia ngạc nhiên nói: “Sao ta biết được?”

Con ngươi Hồng Cửu không ngừng đảo quanh, miệng đắng lưỡi khô chọc một câu.

“Ta, ta đến tìm ngươi a.”

Đột nhiên, rừng đêm yên tĩnh im lặng.

Một thiếu nữ đỏ mặt, lại hơn ngàn ngôn vạn ngữ...