Aiko Kimura nhìn đến trên giường, một cô gái trẻ tuổi mặc một bộ đồ bệnh nhân, gương mặt yếu ớt không thể che đi nét xinh đẹp của nàng. Nhìn đến vẻ mặt không có một chút cảm xúc, cả người như mất hồn đang ngồi trên giường bệnh làm Aiko rất là đau lòng.
Sự việc phải kể đến hai ngày trước, từ khi tiễn Akira được cứu tỉnh ở bệnh viện Kaori vẫn là bộ dáng này. Thỉnh thoảng còn khóc lớn lên, ăn uống rất ít mặc kệ ai khuyên ngăn cũng không được. Nhìn thấy ngày một yếu ớt, tiều tụy mà vốn bị Aiko xem là “chuẩn con dâu” như vậy, Aiko càng không khỏi nghiến răng nghiến lợi mắng lấy Akira.
- Không thì để ta gọi thằng nhóc con ấy về.
Nghe Aiko nói vậy, Kaori đang có chút mất hồn bỗng nhiên tỉnh táo chút rồi dịu dàng nói:
- Aiko Obasan không cần phải làm phiền cậu ấy đâu ạ. Có lẽ giờ này cầu ấy đang rất bận đây.
Aiko nhìn về phía Kaori ánh mắt càng nhu hòa hơn rồi. Gần đây không để ý bất kỳ chuyện gì nhưng khi nghe đến cái thằng nhóc con này lại rất chăm chú. Không để ý gì đến tình trạng bản thân bây giờ đang rất tồi tệ còn thay cái thằng nhóc con suy nghĩ. Mặc dù là mẹ ruột của Akira nhưng Aiko lúc này rất là đau lòng, muốn đập chết cái thằng này. Thằng nhóc này cũng thật có phúc, được một cô gái tốt như vậy yêu thương mà lại khiến người ta đau lòng như vậy.
Càng nghĩ càng tức, nhưng nhìn đến gương mặt trên dường kia, Aiko không khỏi dịu dàng tiến đến ngồi bên cạnh Kaori xoa xoa lấy mái tóc dài vàng óng hiền lành nói:
- Thằng nhóc kia tích đức mấy kiếp mà được một cô gái tốt như này quan tâm.
Kaori nghe vậy, như nghĩ đến chuyện gì thương tâm bỗng nhiên nức nở nói:
- Aiko Obasan không phải lỗi của Akira, tất cả là lỗi của cháu.
Thấy Kaori lại bắt đầu nức nở, Aiko không khỏi thở dài:”làm sao mà mình lại nói đến chuyện này đâu?” Rồi ôm Kaori vào trong lòng liên tục an ủi nàng. Được một lúc, Kaori cũng tâm tình cũng yên ổn lại chút. Aiko đi ra lấy bát cháo hướng về Kaori nói:
- Ăn chút gì đi, cứ như vậy không tốt cho thân thể đâu.
Kaori giọng buồn buồn nói:
- Aiko Obasan, hiện tại cháu không đói. Obasan cứ để đấy chút đói cháu tự lấy ăn.
Aiko mặt không đồng ý cầm bát cháo tiến đến uy hiếp nói:
- Không được, Kaori phải ăn hết chỗ này. Tin tưởng ta thằng nhóc kia cũng không muốn thấy cháu thế này. Nếu cháu cứ như thế thì ta đành phải gọi thằng nhóc kia về xem nó đã làm ra những gì mà lại như này.
Cuối cùng thấy Kaori thỏa hiệp, Aiko không khỏi thở dài một tiếng. Trong lòng lại càng tức giận cái thằng nhóc kia hơn. Aiko cũng tò mò không biết nguyên nhân gì mà Kaori tỉnh táo rồi mà vẫn phải nằm viện đây? Chỉ nghe bác sĩ nói thân thể suy yếu không thể ra viện. Mặc dù không tin tưởng lắm nhưng bác sĩ cũng nói vậy nên Aiko cũng chấp nhận.
Khi biết được tin này, ba mẹ của Kaori cũng rất là sốt ruột chạy đến. Sau khi biết được nguyên nhân không khỏi than thở. Mấy hôm trước thấy con gái bỗng nhiên rất là vui vẻ, nhiều lúc cứ cười một mình rồi hay lẩm bẩm, có khi còn tức giận dậm chân dậm tay. Từ bé đến giờ, chưa bao giờ thấy Kaori vui vẻ như vậy và cũng trải qua giai đoạn kia nên họ cũng có chút suy đoán. Nhìn đến con gái bây giờ mặc dù rất đau lòng nhưng cũng không đổ lỗi cho ai cả. Ngược lại là Aiko đứng ra xin lỗi, Kenji cũng hay đến thăm cũng làm bọn họ khá là an ủi, cũng nhờ đó mà hai gia đình thân nhau hơn. Nếu sau này hai đứa đến được với nhau thì quá tốt, nhưng chuyện trong nhà hai người đều hiểu. Bởi vậy ba mẹ Kaori càng là thở dài.
Trong khoảng thời gian này, Kosei tổ ba người rất hay đến thăm Kaori. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Ryota cùng Tsubaki tiến vào phòng bệnh dọn dẹp một thoáng rồi ngồi nói chuyện với Kaori. Còn về Akira thì…
- Khá hơn chút nào không Kaori.
Ryota lên tiếng hỏi thăm.
- Uhm, cũng tốt hơn chút rồi.
Kaori cười khá miễn cưỡng. Bởi cũng không muốn nhiều người lo lắng nên Kaori cố gắng gượng cười một tiếng.
- Tốt cái gì mà tốt, nhìn lại cậu đi, đều gầy gò thành cái dạng này. Tôi không hiểu được hai người đây. Khi bên nhau thì thường xuyên cãi vã. Rồi mới xa nhau một lúc mà cứ như sinh ly tử biệt vậy.
Tsubaki tức giận nói lớn. Rồi trông thấy Kaori bộ dáng sắp khóc vội vàng ngồi cạnh Kaori hối hận nói:
- Xin lỗi Kaori, mình hơi nóng tính.
Kaori gạt đi nước mắt nhẹ nhàng nói:
- Không sao đâu, cậu cũng chỉ quan tâm mình thôi.
Ryota không nói gì chỉ đứng một bên quan sát hai người nói chuyện.
- Cậu với Akira bắt đầu từ lúc nào?
Tsubaki bỗng nhiên hỏi. Tsubaki cũng rất tò mò chuyện này, không biết hai người này bắt đầu từ lúc nào? Lúc trước còn chưa chắc nhưng Kaori mấy ngày hôm nay biểu hiện như vậy thì đến đồ đần còn rõ nữa là. Cả Ryota nữa, từ lúc bắt đầu cậu ấy rất bình tĩnh, như không có chuyện gì vậy khiến Tsubaki rất tò mò, hai ngày trước không tiện, cho nên hôm nay mới hỏi.
Bỗng nhiên nghe Tsubaki hỏi như vậy, Kaori mặt ửng đỏ có chút không biết trả lời ra làm sao luống cuống nói:
- Cái gì mà bắt đầu lúc nào? Cậu đừng nói lung tung chứ. Kosei dạo này có chăm chỉ luyện tập không?
Hừ cứ nghe thấy vấn đề liên quan đến cậu ta là thành dạng này. Còn đánh chống lảng nữa:
- Kosei vẫn rất chăm chỉ. Kaori cậu không phải đánh trống lảng còn không mau khai.
Bởi vì ngày đó, Kosei bỏ một buổi luyện tập đến thăm, bị Kaori tức giận gõ cho mấy phát. Bị bạo lực đàn áp cho nên Kosei đành phải chăm chỉ luyện tập, tối rảnh chút mới đến thăm được.
- Lảng cái gì mà lảng, bọn mình thì làm gì có chuyện gì. Còn cậu nữa, không tấn công Kosei nhanh bị dành mất thì đừng hối hận.
- Kaori cậu được lắm, đã cố tình không phối hợp lại còn trêu chọc mình. Không thể tha thứ được, xem chiêu.
Rất nhanh hai người loạn thành một đoàn, tiếng cười đùa tràn khắp gian phòng. Đứng ở một bên, Ryota quan sát cảnh này không khỏi nở nụ cười. Có lẽ chỉ có những lúc như thế này thì Kaori mới buông lỏng được một chút. Còn chuyện của mình và Kaori thì…Ryota thở dài một tiếng.
Bởi vì có thể trợ giúp Kaori rất nhanh khỏe hẳn, Ryota cùng Tsubaki rất hay đến làm bạn cùng Kaori. Thời gian qua đi rất nhanh, trời cũng đã sẩm tối, nghĩ cũng sắp có người đến. Không phải Aiko thì cũng là ba mẹ Kaori. Ryota cùng Tsubaki cũng tạm biệt Kaori ra về.
Rất nhanh, trong căn phòng chỉ còn lại một mình Kaori. Từ trong phòng quan sát khung cảnh ngoài cửa sổ thấy ánh chiều cũng dần tắt, không gian có chút tĩnh lặng làm, yên ả làm Kaori quan sát có chút ngây người. Trong đầu lại hiện ra hình ảnh thiếu niên đẹp trai, bộ dáng điềm đạm chững chạc, hướng mình nở nụ cười rất tươi tắn. Điều này làm Kaori không khỏi hoảng hốt, trong những ngày này gương mặt đó, những kỷ niệm của hai người không ngừng hiện lên trong đầu muốn không nghĩ đến cũng không được. Rồi nét mặt buồn buồn khi bị mình từ chối nhưng cố gắng tỏ ra tươi cười không có chuyện gì,…
Tất cả những hình ảnh đó như hóa thành một con dao liên tục cứa vào trong lòng của Kaori:”Đau lòng quá, phải chăng cậu cũng đã phải chịu đựng những điều này? Đồ ngốc, thật xin lỗi.” Nước mắt của nàng cứ thế trào ra, ướt đẫm gương mặt xinh đẹp.
Bỗng nhiên điện thoại sáng lên, theo bản năng cầm lấy điện thoại lên xem. Bỗng nhiên gương mặt tràn đầy đau khổ của nàng hiện lên nét không dám tin tưởng, chỉ thấy tin nhắn trong điện thoại:
- Mau lên trên sân thượng bệnh viện, hiện tại ngay bây giờ...
zTruyện - Đọc truyện Dịch online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới một cách nhanh nhất.