Cùng Hệ Thống Digi Làm Vương Giả Ở Poke

Chương 41: Vô đề.

“Lâm Ngạo không biết cậu có …”

Lâm Ngạo vưa bước ra ngoài liền nhìn thấy Rayar chạy tới với vẻ mặt mong chờ nhìn hắn.

“Tôi đã ký hợp đồng rồi.”

“Vậy tốt rồi hợp tác vui vẻ, hẹn gặp lại cậu ngày mai.” Rayar nghe được câu trả lời của hắn liền vui mừng không thôi.

“Vui vẻ hợp tác.”

Sau đó Lâm Ngạo liền bước xuống chuẩn bị ra ngoài làm việc của hôm nay tiếp vì để ký được hợp đồng ở đây thì thời gian cũng gần chiều tối rồi.

“A … cậu Lâm Ngạo.”

“Lại là ngươi.”

Lúc hắn đang đi xuống thì gặp hai người bước lên , một người là trung niên giám khỏa và người còn lại là mỹ thiếu nữ xếp sau lưng hắn và nhìn mặt nàng lúc này vô cùng vui vẻ và tự hào.

“Xin chào.” Lâm Ngạo gật đầu cười một cái.

“Hihi ta đạt giọng hát thiên phú cấp B và có tiềm lức trở ca sĩ thần tượng âm nhạc.” Thiếu nữ lúc này ưỡng đôi song đào mới nở của mình về phía hắn với gương mặt đắc ý vô cùng.

“Chúc mừng , thôi tôi đi đây còn việc phải làm.” Lâm Ngạo không sao cả cười một tiếng chúc mừng , hắn cũng không phải trẻ trâu đi so sánh với nàng làm gì.

“Hứ , biết ta lợi hại nên chạy rồi.” Mỹ thiếu nữ không tin được nhìn Lâm Ngạo bước đi không hề có ý làm quen với nàng , đây là điều quá đã kích cùng thẹn quá hóa giận nói.

Còn trung niên giám khỏa thì gương mặt trở nên quái dị khi nghe nàng nói thể , định nói gì đó nhưng đàng lắc đầu thở dài dẫn nàng lên.

Tuy giọng hát của nàng đầy ngọt ngào và nhẹ nhàng làm người khác nghe phải xao xuyến , nhưng Lâm Ngạo thì khác giọng hát của hát đầy sâu lắng và thu hút bất kể ai nghe được đều sẽ bị chinh phục.

Khi hắn bước ra và đi về một hướng khác thì khoảng mười phút sau đó một lão nhân đang chóng gậy đi tới , nếu để Lâm Ngạo nhìn thấy sẽ biết đây là người chỉ đường đến Gym Cerulean cho hắn hồi sáng.

Ông lúc này chống gậy bước vào làm cho bảo vệ nhìn thấy liền đứng lên cùi người chào một cái và lão nhân cứ thể bước vào.

Vốn đang bước lên lầu từng bước thì không lâu sau , trung niên giám khỏa đang cùng mỹ thiếu nữ bước xuống gặp phải ông.

“Á… chào đại nhân.”

“Cháu chào ngài.”

Trung niên giám khỏa vừa nhìn thấy ông thì giật mình một cái cúi đầu chào còn mỹ thiếu nữ thấy giám khảo cung kính với lão nhân như thế cũng lễ phép chào.

“Hahaha … chắc đây hạt giống mới phát triển phải không?” Lão nhân nhìn thấy mỹ thiếu nữ đi theo giám khảo liền cũng dễ dàng đoán được.

“Dạ phải thưa ngài.” Trung niên liền tươi cười nói.

“Tốt rồi , ta lên gặp lão khốn khiếp đó chúc mừng đây.” Lão nhân liền gật đầu cười một tiếng bước lên.

“…” Trung niên giám khảo đổ mồ hôi , vì chỉ có vị đại nhân trước mắt này mới đủ tư cách để nói chủ tịch như thế.

“Cốc cốc.”

“Vào đi.”

“Á … đại nhân … sao ngài không thông báo trước để tôi kêu người lấy xe đến đón ngài tới.”

“Lão đê tiện mới tới à.”

“…”

Không lâu sau thì âm thanh gõ cửa của phòng giám đốc vang lên thì Rayar cũng lên tiếng nói , chỉ là khi nhìn lão nhân bước vào liền giật mình đứng lên nói , còn lão trung niên thì bĩu môi nói làm cho Rayar đổ mồ hôi.

“Ta cũng cần vận động mà , đi xe hoài chán lắm … với lại ta cũng chúc mừng các ngươi vừa thu hoạch được hạt giống tốt ở công ty này.” Lão nhân vô cùng tự nhiên bước vào ghế sofa ngôi xuống nói , tự nhiên như ở nhà.

“Đưa tới cho lão đê tiện đó coi đi.” Lão trung niên quay sang nói với Rayar trong lúc đang rót trà cho lão nhân nói với đôi mắt giảo hạt.

Rayar vừa chăm trà xong liền bước tới bàn của lão trung niên cầm hai bản hợp động xuống cho lão nhân coi.

“Phụt…”

Lão nhân nhìn hai cái bản hợp đồng liền lật một cái ra xem rồi gật gù vì cái ông đang coi là tên của thiếu nữ , nhớ lại người hồi nãy mới gặp liền mỉm cười chỉ là vừa cầm chén trà nhấp một miệng lật bản hợp đồng thứ hai thì thấy cái tên làm ông trợn mắt một cái phun trà vừa mới uống xong.

“Hahaha.” Lão trung niên thấy vậy liền cười lên một tiếng đắc ý.

Mà ở một khoảng thời gian khác trước khi Lâm Ngạo bước vào thi thử giọng.

Ở một chi nhanh công ty điện thoại nổi tiếng khắp thế giới thuộc vùng Kanto.

Ở phòng giám đốc lúc này có một trung niên đang ngồi ở vị trí giám đốc đang nhìn xuống mấy người trong phòng căn dặn điều gì đó thì một âm thanh vang lên làm ông phải ngưng lại.


“Reng reng.” âm thanh phát ra từ cái điện thoại bàn của hắn vang lên thấy vậy liền ra hiệu cho mọi người ngưng lại rồi lấy điện thoại lên nghe.

“Xin lỗi ai đang ở đầu dây bên kia vậy.” Trung niên với giọng nói vô cùng kiêu ngạo phải biết hắn từ khi lên chức giám đốc ở chi nhánh này thì địa vị của hắn ở đây không phải rất nhiều người có thể sáng được.

“Xin chào tôi là Daisy Oak đây.”Mà đầu dây bên kia vang lên một âm thanh êm tai vô cùng.

“Á… là tiểu thư đó à , không biết tôi có thể giúp gì được ạ.” Trung niên vốn đang kiêu ngạo thì nghe thấy tên của đầu dây bên kia liền giật mình một cái thái độ xoay 180 , đâu còn là giọng kiêu ngạo nữa mà là giọng lấy lòng nói.

“Không biết bên các ông có loại điện thoại nào phát ra hình ảnh thấy được người bên kia đầu dây không ?” Âm thanh từ trong điện thoại tiếp tục vang lên.

“Tiểu thư hỏi thật đúng lúc bên chúng tôi vừa mới tạo ra hai sản phẩm có thể chiếu hình ảnh cho hai bên xem với nhau , chỉ là nó không phải hình dáng của điện thoại mà của chiếc đồng hồ đeo tay.”Trung niên ngạc nhiên một rồi mỉm cười giới thiệu nói.

“Á… giám đốc ngài…” Mà phía dưới có một người thanh niên ngạc nhiên một cái định nói gì đó thì gặp ánh mắt ra hiệu im lăng của trung niên liền ngậm mồm lại.

“Thế thì tốt quá rồi tôi muốn hai cái đó nhé , không biết là bao nhiêu tiền vậy ?”Daisy bên kia nghe thế liền vui vẻ tươi cười nói.

“Do là sản phẩm mới cho nên nó được giám 80% khi mua cặp đầu tiên , chỉ tốn 20 vạn Zenny thôi.”

“Á.” Lần này đến lượt mấy người trong phòng cùng ngạc nhiên trợn mắt một cái nhìn trung niên vừa nói , phải biết rằng trước đó giám đốc vừa mới bảo cặp đầu tiên phải bán ra với giá 50 vạn Zenny vậy mà bây giờ lại bán giá rẻ hơn trước đó gấp đôi không làm mọi người ngạc nhiên sao được.

“Vậy thì tốt quá các vị có chuyển phát nhanh đến phòng nghiên cứu của ông nội tôi không ?”

“Tất nhiên là được thưa tiểu thư.”

“Vậy cảm ơn trước nhé.”

“Không vấn đề gì ạ.”

Trung niên liền vội mỉm cười nói cho đến khi nghe đầu dây bên kia cúp rồi liền quay xuống nhìn thanh niên hồi nãy chỉ vào hắn nói: “Ngươi bước xuống cầm hai cái Xtransceiver và lập tức dùng Alakazam đi đến phòng nghiên cứu của giáo sư Oak giao hàng ngay lập tức.”

“Vâng tôi lập tức đi ngay.” Thanh niên nghe phòng nghiên cứu của giáo sư Oak liền giật một cái liền vội chạy ra ngoài gấp thực hiện nghiệm vụ.

“Các người không ý kiến gì với quyết định của ta chứ.”

“Đương nhiên không rồi thưa ngài.”

Bọn họ đương nhiên cũng biết vì sao trung niên trước mắt lại thay đổi đột ngột như thế...