Bất Tử Hoàng Hà

Chương 7 : Mười năm

Một đạo nguy nga bóng người màu xanh đứng lặng sau sườn núi bên bờ, thân ảnh kia cao trên bảy thước, dáng người to lớn cao ngạo, màu da cổ đồng, hình dáng ngũ quan rõ ràng, gò má trơn bóng trắn nõn, lộ ra góc cạnh lạnh lùng, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, hiện ra nhàn nhạt ưu sầu, một bộ tóc đen dài bay lên bởi gió.

" Đã mười năm rồi, đại ca ngươi có khỏe không ... "

Bóng người màu xanh nhìn phía xa xa dãy núi, che đậy bởi sương mù trên cao, lông mi nhắm lại phảng phất như nhớ lại hồi ức, lạnh nhạt nói.

Đây là Tần Phàm, từ khi đến Phá Tinh Tông, Tần Phàm đã ngây người trọn mười năm, mười năm này mà hắn lúc trước dĩ nhiên mà đứng. Kiếp sống mười năm tu tiên làm cho Tần Phàm minh bạch quá nhiều, quá nhiều . Tu tiên giả so với trong thế tục càng tàn khốc hơn, càng chân thật, như phải còn sống, có nghĩa là ngươi phải leo càng cao, tài năng đi xa hơn.

Tần Phàm ưu thương nhưng trong hai tròng mắt hận ý ngập trời, âm trầm nói : " Ta không biết ngươi là ai, ta sẽ điều tra ra, thù giết cha mẹ ta mối hận , thù này không báo ta Tần Phàm quyết không làm người. "

Nửa năm trước, mình và đại ca dựa theo tông môn quy định, làm đủ tạp dịch 10 năm ! Lây được tư cách linh căn kiểm nghiệm, mình bị giám định mang thủy, phong, lôi,băng ba thuộc tính loại dởm linh căn (cvt : chắc là bốn ,nhìn tới nhìn lui vẫn thấy 4 không phải là 3 linh căn), còn đại ca Tần Sơn có có Kim Hành và 4 thuộc tính ngụy linh căn, đều miễn cưỡng đạt đến tông môn tiêu chuẩn, bị bắt làm nội môn đệ tử.

Hiện tại chỉ chờ ba tháng sau là " Trận Thi Đấu Nhập Môn " , liền có thể phân phối đến tông môn có Trúc Cơ tu sĩ đạt được một mình dạy dỗ tư cách, tới lúc đó mới tính chân chính bước vào tu tiên hàng ngũ.

"Trận Thi Đấu Nhập Môn" rất trọng yếu, tất cả đạt được nhập môn tư cách là các đệ tử ngoại môn trong đó tiến hành tỷ thí, đến lúc đó tất cả Trúc Cơ tu sĩ của tông môn đều đang xem cuộc chiến, sẽ căn cứ những biểu hiện của các đệ tử này mà lựa chọn thu đồ đệ, ở trong trận thi đấu nhập môn mà có người biểu hiện càng kiệt xuất thì càng dễ dàng đến cao giai Trúc Cơ sư tở ưu ái, thậm chí những người ưu việt hơn nữa cũng có thể bị Kim Đan lão tổ thu làm đệ tử, từ đó một bước lên mây.

Bốn tháng trước, mình cùng đại ca bị giám định ra hàm chứa ngụy linh căn, huynh đệ mình hai người hưng phấn nhưng cũng có chút bất đắc dĩ, hứng phấn là mình cùng đại ca có thể lưu lại, học tập tu tiên có khả năng chính tay mình giết chết cừu nhân được. Mà bất đắc dĩ chính là hai huynh đệ tư chất thưa thớt bình thường, chỉ so với phàm nhân mạnh hơn như vậy một tia, đợi đến có được báo thù thực lực thì chả biết năm tháng nào.

Bốn tháng trước, một ngày chạng vạng tối, đại ca Tần Sơn len lén tìm đến chính mình, nhăn nhó nữa ngày (cvt : không mỏi mặt hả trời ! ), rốt cuộc anh ấy đem ý nghĩ của ảnh nói cho mình.

" Nhị Cẩu Tử , ta phải đi xuống núi tìm cơ duyên!"

"Năm đó , người kia có thể tại tu vi Ngưng Khí Kỳ trong tay khỏi Thanh Hư sư tổ đào thoát, chỉ sợ là hạng người thiên tư trác tuyệt, lấy tư chất của chúng ta, muốn báo thù không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào, chỉ sợ càng ngày kéo càng xa, nếu như không có cơ duyên, sợ là hai huynh đệ chúng ta, cuộc đời này vô vọng báo thù ! "

"Bất quá ngươi không cần lo lắng, đại ca mình bạch phải làm như thế nào, nếu như đại ca tìm không được cơ duyên, đại ca sẽ ở thế tục an tâm sống qua ngày, lấy vợ sinh con, chúng ta lão Tần nhà không thể không có đời sau (vô hậu), hai huynh đệ chúng ta đều đi tu tiên, không thể là người ở lại lưu lại con nối dõi tông đường, chúng ta cho dù 100 năm cũng không mặt mũi với cha mẹ dưới suối vàng.

"Đại ca tư chất còn kém hơn ngươi, đại ca không có lựa chọn nào khác, cũng chỉ có thể là ta đi, huynh trưởng là cha , phải hy sinh cũng chỉ có thể là ta. "

"Ngược lại là ngươi a! Nhị Cẩu Tử, thù cha mẹ liền nhờ vào ngươi, đại ca không có bổn sự cùng ngươi chia sẻ, gánh vác một phần , xin ngươi cũng đừng oán hận đại ca. "

" Nhớ kỹ, Nhị Cẩu Tử, vô luận khó như thế nào, tại trên con đường tu tiên đi xuống , phải trường sinh bất tử. "

"Tương lai, sẽ có một ngày như vậy, đợi đến khi ngươi có thực lực, tài năng để có thể bảo vệ người thân, đồ vật. "

"Như vậy về sau , chúng ta Tần gia tử tôn sẽ vì ngươi làm vinh quang, dưới cửu tuyền trăm năm, đại ca cũng có thể mỉn cười ăn nói với cha mẹ rằng : " Cẩu Tử bây giờ đã lớn lên rất nhiều và có tiền đồ, cuối cùng dòng họ Tần chúng ta xuất hiện một vị tiên nhân. " "

Tần Phàm tuy đã mọi cách khuyên bảo hết sức nhưng cũng biết đại ca nói cũng có lí. Cuối cùng vẫn không lay chuyển được.

Đại ca Tần Sơn, rốt cuộc xuống núi...

Nương theo hoàng hôn, nương theo mông lung mưa phùn, tại hạ núi đường hẹp quanh co, càng đi càng xa, dần dần thân ảnh biến mất.

Ngày ấy, Tần Phàm không biết rằng cuộc đời này còn có khả năng găp nhau không.

Ngày ấy, Tần Phàm không biết rằng tu tiên và thế tục cách xa đến nhường nào.

Ngày ấy, Tần Phàm không biết rằng bao nhiêu năm sau , chình mình vì quyết định ấy mà hối hận.

Tần Phàm chỉ nhớ rõ, lúc sắp đi, đại ca Tần Sơn nói qua:

" Ba mươi năm sau, bên bờ sông, dưới cây hoa quế, ta lại nối tiếp tình huynh đệ. "

Chuyện này . . .

Chính là hai người huynh đệ trong vòng trăm năm ước định không có ngày về.

Suy nghĩ dần dần thu lại, một làn gió mát thổi qua, mang bao nhiêu phiêu linh nước mắt từ khóe mắt, dưới ánh mặt trời bảy màu lộng lẫy , có thể Tần Phàm biết, giọt nước mắt này, nó là khổ sở, chôn sâu ở dưới đáy lòng kia .

"Tần Phàm, ta liền biết ngươi khẳng định ở chỗ này, mỗi lần tìm ngươi không được, chỉ cần tới nơi này, khẳng định tìm một cái chính xác.

Tần Phàm quay đầu lại nhìn bóng người màu xanh vừa đi lên, cố nén nỗi lòng, lộ ra vẻ mỉm cười, lạnh nhạt nói :

" Hứa Hầu Tử, ngươi thế nào có lòng dạ thanh thản qua tìm ta vậy, hôm nay pháp thuật đã ngưng luyện xong, vì Trận Thi Đấu Nhập Môn 3 tháng sau, người nào chẳng biết chúng ta tạp dịch phòng có một Hứa Hầu Tử, không những có chân linh căn thiên tư mà còn dị thường khắc khổ, chịu khó, chuyện của ngươi đều truyền tới một ít Trúc Cơ sư tổ trong tai, có thể hay không cho chúng ta những ngụy linh căn sư đệ lưu lại mảnh đường sống a ! "

Hứa Thanh Sơn (chả hiểu rốt cuộc là ai , nào là Hứa Hầu Tử , giờ là Hứa Thanh Sơn) nghe vậy, gãi đầu một cái, ngượng ngùng cười nói:

" Ôi , Tần Phàm hiện giờ liền ngươi cũng trêu ghẹo ta, ai mà chẳng muốn tìm một cái một chút lợi hại sư phụ, ta tuy thế nhưng muốn lập chí trở thành nguyên anh lão tổ, khai sáng một phương giáo phái cao giai tu tiên giả nha. "

"Nguyên Anh lão tổ . " Tần Phàm tự lẩm bẩm, thầm nghĩ trong lòng : " Nếu quả thật trở thành Nguyên Anh lão tổ , song thân chi cừu có lẽ có thể được báo đi ! "

Bản thân mình còn chưa vào được tiên môn hay không, Nguyên Anh lão tổ loại kia trong truyền thuyết đối với mình mà nói còn sớm , nghĩ xong không khỏi một hồi vẻ ảm đạm.

Bỗng nhiên, Hứa Thanh Sơn vỗ trán một cái, hét lớn :

" Ai nha, chỉ lo cùng ngươi nói chuyện mà xém đem chuyện chánh sự quên đi. "

Tần Phàm nghe vậy, nghi hoặc hỏi : " Chính sự gì ? "

Chỉ thấy Hứa Thanh Sơn cười hắc hắc, áy náy nói : " Tần Phàm a , này ... hôm nay tạp dịch phòng quản sự sư huynh an bài ngày mai đến sau núi hái thuốc mà ta đột nhiên muốn đến viếng đám tang của Vương Nguyên sư huynh này .... ta sẽ ở dưới chân núi một lúc lâu, ta .... "

Tần Phàm sau khi nghe xong, tức cười nói : " Ngươi cái con khỉ này, lại không phải tham ăn ư, ta sẽ làm giúp ngươi, ngày mai chính ta ra sau núi. "

Hứa Thanh Sơn nghe thấy vậy, bước nhanh phía trước ôm bờ vai tần Phàm, hào khí vạn phần nói :

" Huynh đệ , ngươi cứ yên tâm, Hứa đại ca sẽ không bạc đãi huynh đệ ngươi, chờ ta từ dưới núi quay về sẽ đem cho ngươi bồi bổ chất béo, địa phương khỉ gió này,thức ăn quá kém, ngay cả 1 miếng chất béo cũng không có, ta nói xong rồi, ta liền đi trước đây." Nói xong bước lảo đảo rời đi.

Bóng người màu xanh này bị gọi là Hứa Hầu Tử, tên thật là Hứa Thanh Sơn, chính là người dẫn đường mình và đại ca mười năm trước, Hứa Hầu Tử chẳng những không gầy, ngược lại thì dị thường mập mạp, so với Lý Bàn năm đó còn phải to hơn ba phần, đi trên đường đều làm cho mọi người sinh lòng ngạc nhiên, một hồi đất rung chuyển.

Hứa Hầu Tử này có cùng cảnh ngộ với mình không kém bao nhiêu, vốn là một trong những gia tộc ngũ đại tu tiên của Phá Tinh Tông, bị hủy bởi bàn tay tu sĩ ma đạo, cho nên hai người đều rất hợp với nhau. Tần Phàm tại Phá Tinh Tông không nhiều lắm bằng hữu, người trước mắt chính là một trong số đó.

Bốn tháng trước cùng hắn đồng dạng, mười năm tạp dịch kỳ mãn, đạt được cơ hội giám định tư chất, dĩ nhiên là thiên tư hạng người, thân có Hỏa cùng Lôi thuộc tính chân linh căn, so với tư chất của mình mạnh hơn rất nhiều, bởi vậy địa vị cũng là nước lên thì thuyền lên.

Mà Hứa Thanh Sơn này không có vi bất đồng chân linh căn mà dần xa lánh mình , trái lại còn chiếu cố rất nhiều với mình . Chính vì vậy mà mấy năm nay, nhờ sự giúp đỡ của Hứa Thanh Sơn, mình cũng không có bị làm khó dễ nên mới có thể an tâm tu luyện

Bởi vì cái gọi là đại đạo vô tình . . .

Phải biết rằng tu tiên giới cực kì tàn khốc, huynh đệ bằng hữu thầy trì trong đó vì một khối linh thạch, một món pháp bảo mà vung tay đánh nhau nên cũng có khối người trở mặt phản bội chém giết.

------------------------------

Truyện convert bởi ღՏԵԹՐԺՄՏԵ☯ , xin đánh giá 9 - 10 cuối mỗi chương để cvter có động lực làm việc.

Cám ơn các bạn dành thời gian đọc ...